Chương 16
Mặc dù là đến ăn trưa, nhưng giờ vẫn còn sớm, hai người đầu tiên là đi dạo ở cửa hàng quần áo, lúc 11 giờ mới đi đến chỗ ăn cơm. Thái Hữu Dương chọn chọn lựa lựa nhưng không tìm được quán muốn ăn, bèn quay lại tìm Lục Phong để anh quyết định.
Lục Phong: “Cháo?”
Thái Hữu Dương lắc đầu: “Quá thanh đạm.”
Lục Phong: “Thịt nướng?”
Thái Hữu Dương: “Nhiều dầu lắm.”
Lục Phong: “Cơm trộn bibimbap.*”
*Tên món ăn là 石锅饭, mình search google thì ra món bibimbap.
Thái Hữu Dương vỗ tay: “Cái này được đấy.”
Vừa muốn đi đến chỗ bibimbap, Lục Phong lại kéo y lại, đổi sang món Quảng Đông.
Thái Hữu Dương không chịu, Lục Phong ghé tai y lặng lẽ nói: “Vừa nãy quên mất, giờ em vẫn ăn cháo thì tốt hơn.”
Thái Hữu Dương tức giận: “Hôm nay nhất định em phải ăn thịt, anh thả em ra.”
Lục Phong nói: “Chúng ta chọn món cháo có thịt, lại thêm vài món tráng miệng nữa, cũng giống nhau thôi.”
“Nhưng mà em muốn ăn cơm.” Thái Hữu Dương nghĩ đến món tráng miệng đã không còn sức kháng cự nữa. Nhưng mà đã tưởng tượng ra hương vị của bibimbap, giờ lại bắt y phải bỏ, thực sự không cam lòng.
Lục Phong rũ mắt: “Vậy thì không có biện pháp rồi.”
Trong lòng Thái Hữu Dương mừng thầm, nghĩ, ây da hết cách rồi, cảnh sát Lục thật quá chiều vợ mà ha ha ha…
Lục Phong: “Về nhà ăn đi, vừa lúc cho em uống thuốc luôn.”
Thái Hữu Dương: “”
Lục Phong: “Sao?”
Thấy anh đang nói thật, Thái Hữu Dương chỉ có thể ôm hận thoả hiệp: “Thực ra món Quảng Đông cũng rất tốt, cứ ăn cái đấy đi.”
Lục Phong gật đầu.
Thứ bảy, lúc hẹn Nghiêm Thực đi chơi, Thái Hữu Dương càm ràm chuyện này với cậu.
Nghiêm Thực đầy mặt hâm mộ nói: “Cảnh sát Lục còn biết làm cơm kìa.” Cậu chọc chọc vai Thái Hữu Dương, “Có phúc mà không biết hưởng.”
Thái Hữu Dương cố ý sầm mặt: “Đã sớm ăn chán rồi có được không?”
Nghiêm Thực chống cằm: “Em cũng muốn ăn cơm do Đỗ Oản làm.”
Thái Hữu Dương nghĩ thầm, giảng viên đại học có khí chất thì cũng có ích gì chứ, cơm cũng không nấu moa ha ha ha…
Y miễn cưỡng đè khoé miệng đang cong lên, giả bộ an ủi Nghiêm Thực, không nấu cơm cũng không vấn đề gì, có thể chậm rãi học mà…
Nghiêm Thực tuyệt vọng lắc đầu: “Đúng là anh ấy từng thử.” Sau đó suýt nữa đốt luôn nhà bếp!
Nghiêm Thực cảm thấy đề tài này rất không tốt với bạn trai mình, cơ trí nói sang chuyện khác: “Em nghe Đỗ Oản nói, sau này anh ấy là cố vấn của cục Cảnh sát.”
Thái Hữu Dương nói: “Anh ta không lên lớp nữa à?”
“Anh ấy nói giờ dạy không nhiều.”
“Vẫn phải đi hai nơi nhỉ.” Thái Hữu Dương nói, “Anh ta không sợ phiền phức à?”
Nghiêm Thực cười cười không nói lời nào.
Thái Hữu Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Có cậu ở đây rồi, nhiều phiền phức hơn nữa cũng chả sợ.”
Nghiêm Thực tận lực nghiêm túc giải thích: “Chủ yếu là anh ấy cũng thích tham gia một tuyến công tác thôi, không có quan hệ với em nhiều thế đâu.” Nói xong liền đỏ mặt, rõ ràng là nói một đằng nghĩ một nẻo.
Thái Hữu Dương nhìn dáng vẻ xấu hổ của cậu, toan tính nhỏ trong lòng cũng không còn nữa, không nhịn được mà nở nụ cười.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy dáng vẻ cười ngu của người kia, không hẹn mà cũng gãi đầu một cái, cười càng ngu hơn.
Cục cảnh sát.
Đỗ Oản giao tài liệu xong, đột nhiên mũi hơi ngưa ngứa, vội vàng đi đến trong góc bụm mặt hắt xì một cái.
Ngày mai phải đi luyện tập thôi, hắn nghĩ, coi như vì sinh hoạt hạnh phúc của Nghiêm Thực, hắn cũng phải gắng sức để trở nên cường tráng hơn.