Chương 18
Tuy rằng không thích lắm, Thái Hữu Dương vẫn lại vượt qua một Chủ nhật ɖâʍ – mĩ.
Thái Hữu Dương giật mình một cái, đột nhiên tỉnh dậy.
Phó Hiệu trưởng khụ một cái rồi nói: “Chúng ta có một số thầy giáo, tác phong lười biếng, thể dục buổi sáng không chịu tham gia mà lại bỏ trốn, thậm chí còn ngủ gật nữa! Đối với hiện tượng này tôi rất ghét. Tôi nói, muốn thoải mái thong thả không có lý tưởng thì không cần phải đến trường tiểu học Hồng Tinh của chúng ta. Nếu đã đến rồi thì phải lấy mình làm gương, tuân theo quy củ, có thể chịu cực khổ…”
Nhận lấy mấy tầm mắt đánh giá, mặt Thái Hữu Dương xanh mét. Y không biết, hoá ra phó Hiệu trưởng đã chăm chăm nhìn mình.
Còn “Có vài thầy giáo” nữa chứ, nói thẳng là thầy Thái Hữu Dương luôn cho rồi!
Tan họp, chủ nhiệm khối tìm Thái Hữu Dương nói chuyện, hi vọng y có thể “Tri sỉ nhi hậu dũng*”. Có điều đây chỉ là làm cho có thôi. Lúc ở phòng vệ sinh “Gặp ngẫu nhiên”, chủ nhiệm khối vẫn đặc biệt chào hỏi Thái Hữu Dương – không phải là ông không trượng nghĩa, mà đây là thanh củi thứ hai* của quan mới phó Hiệu trưởng, cần phải đốt về phía lớp họ. Ông vốn muốn thay Thái Hữu Dương gánh vác, nhưng mà bây giờ không chịu nổi rồi!
*Tri sỉ nhi hậu dũng: Người biết hổ thẹn thì sau đó sẽ càng dũng cảm hơn.
*Thanh củi thứ hai: Ý lấy từ câu “Quan mới tới đốt ba mồi lửa”
Thái Hữu Dương là thầy giáo dạy học, trên người cũng không giữ chức vụ gì, thành tích dạy học cũng không gây chú ý, tin rằng chủ nhiệm lớp sẽ không đến nỗi gây khó dễ cho y. Phó Hiệu trưởng cần đạt được thành tựu một phen, muốn tìm y để khai đao, chủ nhiệm có thể làm gì được chứ?
Thái Hữu Dương nghĩ một lát, lúc này đã đến lúc phải khiêm tốn rồi. Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, ngày hôm sau, y đang dạy trên lớp, phó Hiệu trưởng lại lặng lẽ tiến vào phòng học, tay cầm sổ bìa đen, đến ngồi xuống ghế cuối trong lớp, mặt đầy nghiêm túc nghe giảng.
Lúc đó Thái Hữu Dương run lẩy bẩy, nhìn phó Hiệu trưởng là nhớ thời học sinh núp sau cửa nhìn chủ nhiệm lớp, da gà nổi khắp người.
Ám ảnh sâu quá man.
Y giả vờ bình tĩnh dạy cho xong tiết, một phút trước khi hết giờ, cất sách giáo khoa treo nụ cười lên, sẵn sàng giới thiệu “Bạn mới” ngày hôm nay với học sinh.
Y đã nghĩ xong rồi, những đứa bé đáng yêu trong lớp y có thể sẽ cổ vũ. Y giới thiệu xong, những tiếng vỗ tay bốp bốp vang lên, phó Hiệu trưởng có bảo thủ lạnh lùng đến thế nào chăng nữa cũng phải bị nụ cười ngây thơ của lũ trẻ hoà tan.
Ai ngờ câu nói này còn chưa ra khỏi miệng đã xảy ra chuyện.
Thái Hữu Dương nhìn thấy phó Hiệu trưởng đột ngột đứng lên, chắp tay sau lưng bước thong thả đến phía sau một nam sinh.
Ấn đường y nảy một cái, vội vàng bước xuống khỏi bục giảng. Đến gần mới thấy, sách giáo khoa tên nhóc này bày lên bàn lại còn có một bức tranh nam nữ đang hôn nhau!
Hoá ra là lấy bìa sách giáo khoa bọc bên ngoài.
Trước mắt Thái Hữu Dương đen thui.
Phó Hiệu trưởng liếc y một cái, giơ tay lấy cuốn sách kia cất vào túi, bước đi không thèm quay đầu lại.
Cậu nhóc hoàn toàn chưa phản ứng lại: “…”
Các bạn học đang mờ mịt: “….”
Thầy Thái linh cảm bão tố sắp xảy ra: “….”
Thái Hữu Dương chỉ hận rèn sắt không thành thép mà trừng cậu nhóc kia một cái, nói một câu “Tan học”, rồi đổi theo phó Hiệu trưởng.
Phó Hiệu trưởng không về văn phòng mà cầm lấy sách giáo khoa đi đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm của bọn y.
Phó Hiệu trưởng đập sách lên bàn chủ nhiệm: “Bắt được trong lớp của thầy!”
Chủ nhiệm lớp cầm lên lật qua lật lại, ồ, tiểu thuyết ngôn tình.
Thái Hữu Dương chạy tới, thấy thế vội nói: “Lỗi của em! Bình thường em hay khuyến khích học sinh nên xem thêm sách ngoài giờ học…”
Phó Hiệu trưởng lạnh lùng nói: “Món nợ của cậu lát nữa tính. Thầy Ngô, thầy nói xem nên xử lý chuyện này thế nào?”
Thầy chủ nhiệm cười nói: “Trẻ con nó hiếu kỳ với những việc như thế này cũng bình thường mà. Tôi thấy đến giờ họp lớp vào thứ sáu* này thì lấy giáo dục giới tính an toàn làm chủ đề cũng tốt đấy.”
*Nguyên văn: 礼拜五的班会, tui edit ra như thế này luôn
Thái Hữu Dương khâm phục nhìn thầy Ngô đang bình tĩnh tự nhiên, lòng nói chẳng trách người ta có thể làm giáo viên chủ nhiệm được.
Nhưng phó Hiệu trưởng lại bị chọc giận: “Chỉ vậy thôi? Thầy Ngô, cậu đang quản lớp tốt nghiệp! Thời kỳ mấu chốt! Giờ Văn có quan trọng hay không? Vậy mà trên lớp lại dám đọc sách vớ vẩn! Lại còn là tiểu thuyết ngôn tình! Không nói đến việc kỷ luật, thông báo phê bình phải có chứ? Mời phụ huynh là tất yếu chứ? Không thể để cho học sinh học theo được! Tác phong không đúng đắn, nhất định phải ngăn lại!”
Thầy Ngô nói: “Suy nghĩ của ngài tôi hiểu rõ, cũng là vì học sinh thôi. Có điều theo tôi thấy thì có thể dạy dỗ, riêng mời phụ huynh, thộng báo phê bình đều không cần thiết đâu.”
Thái Hữu Dương trơ mắt nhìn gân xanh trên quai hàm phó Hiệu trưởng sắp lồi cả ra, vội nói: “Phó Hiệu trưởng à, chuyện này bọn em nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, ngài cứ yên tâm đi.”
Phó Hiệu trưởng âm u nhìn y: “Nghiêm túc xử lý?”
Thái Hữu Dương làm một vẻ mặt hung ác: “Tịch thu sách!”
Phó Hiệu trưởng: “….”
Thái Hữu Dương cắn răng: “Bắt buộc nó viết kiêm điểm! 1000 chữ!”
Phó Hiệu trưởng: “…”
Thái Hữu Dương run cầm cập mà giơ hai ngón tay: “Hai nghìn?” Dù sao cũng là học sinh tiểu học, không thể nhiều hơn nữa đâu….
Phó Hiệu trưởng thấy y hoàn toàn không lý giải được tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Ông triệt để phẫn nộ, vỗ bàn, quát: “Các cậu khỏi quản nữa! Mỗi người mười nghìn chữ kiểm điểm! Ngày mai nộp cho tôi!”
Thái Hữu Dương: “......”
Thầy Ngô: “^_^”
Phó Hiệu trưởng cầm tiểu thuyết ngôn tình, nổi giận đùng đùng rời đi.
Thái Hữu Dương: “......”
Thầy Ngô: “Trước hết cứ để tôi gọi điện cho phụ huynh học sinh.”
Thái Hữu Dương nhớ tới cậu trai nhỏ kia, bình thường rất ngoan, không ngờ lại lén đọc ngôn tình, còn bị mời phụ huynh. Sau khi y về nhà nói với Lục Phong chuyện này, nói phó Hiệu trưởng phản ứng quá đà rồi.
Lục Phong nói:”Anh giúp em bắt ông ta lại.”
Thái Hữu Dương hoảng sợ: “Anh giờ thành tổng giám đốc bá đạo như thế sao!”
Lục Phong nói: “Nếu không thế thì anh cũng chẳng còn cách nào.”
Thái Hữu Dương buồn bực. Hoá ra là khuyên y nghĩ thoáng một chút.
Lục Phong nói: “Bình thường em thả rông cho học sinh quá, một lãnh đạo nghiêm khắc đến thì chưa chắc đã là chuyện xấu đâu.”
Thái Hữu Dương: “Nếu như em thấy học sinh đọc tiếu thuyết trên lớp, em cũng sẽ nhắc nó.”
“Chỉ nói có ích gì không?”
“Nếu không thế thì sao?” Thái Hữu Dương nói, “Đây cũng không phải là chuyện gì lớn cả.”
Lục Phong nói: “Trẻ con không có tính tự chủ, không hiểu chuyện. Bọn em là thầy giáo, nên nhận trách nhiệm đôn đốc. Giờ tuyển sinh vào cấp hai rất kịch liệt, em lại dạy lớp cuối cấp, nhất định phải cân nhắc vấn đề này. Phó Hiệu trưởng trừng phạt quá mức, nhưng thái độ của em lại qúa hời hợt rồi.”
Thái Hữu Dương thừa nhận anh nói có chút đạo lý, nhưng mà y lại có lỹ lẽ dạy học của mình. Giáo dục kiểu thương cho roi cho vọt thật sự hữu dụng ư? Không hẳn đâu.
Hai người một thì kiên trì về tính chất quan trọng của tố chất giáo dục, một lại cường điệu giáo dục cơ sở với giáo dục đại học không giống, thầy giáo tiểu học gánh lấy trọng trách đốc thúc học sinh học tốt, rất nhiều lúc chỉ đành làm người xấu.
Hai người họ ai cũng không thể thuyết phục được người kia, tranh luận hồi lâu, Lục Phong cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Lục Phong nói: “Ngủ đi, mai còn phải đi làm.”
Thái Hữu Dương nói: “Anh bênh phó Hiệu trưởng như thế thì đi ngủ với ông ta đi.”
Lục Phong cau mày nói: “Anh đang thảo luận một cách lý tính với em, em đừng có nói chuyện cảm tính thế.”
“Em rất lý tính.” Nói xong, Thái Hữu Dương liền đóng cửa phòng ngủ lại.
Lục Phong: “….”
Một lát sau, cửa lại mở ra.
Lục Phong vừa định bước vào, một cái gối, một cái chăn lại ném đến trước mặt.
Sau đó cửa đóng lại.
Lục Phong vứt gối và chăn trong ngực lên sô pha, quay lại gõ cửa phòng ngủ.
Lục Phong nói: “Thầy Thái à, xin thầy trưởng thành tí đi.”
Thái Hữu Dương đứng sau cánh cửa: “Học trò em bị thông báo phê bình, không có tâm tình ngủ với anh!”
Lục Phong nói một cách lạnh lùng: “Anh chỉ muốn yên tĩnh ngủ, em không cần lo lắng.”
Thái Hữu Dương: “Vậy cũng không được. Em xinh đẹp như hoa thế này, anh ngủ cùng giường với em, làm sao có khả năng nhịn được? Oan ức cho anh phải ngủ sô pha rồi!”
Mặt Lục Phong tái xanh. Anh còn không hiểu Thái Hữu Dương, rõ ràng là bởi vì hai người ý kiến bất hoà, em ấy lại muốn trút giận lên mình. Người đã lớn vậy rồi mà còn ấu trĩ như con nít.
“Lần này anh sẽ không khoan nhượng cho em đâu.” Lục Phong nói xong giơ chân lên muốn đá vào cửa.
Sau đó nhẹ nhàng “Bộp” một tiếng, mũi chân đặt trên cánh cửa.
Lục Phong nhìn cửa, trong đầu tràn đầy cảnh tượng ngày đầu hai người đi đến chợ đồ dùng lựa chọn, sau đó không hạ chân nổi nữa.
Cánh cửa này cũng vài nghìn, đá hỏng thì tiếc quá. Anh nghĩ, mặt lạnh, cầm ví tiền và di động ra cửa.
Không cho anh vào phòng ngủ à? Anh không phải là thê nô, sẽ không thèm ngủ trên sô pha đâu.
Lúc Lục Phong xuống lầu nghĩ, thật sự nên trừng trị bà vợ không hiểu chuyện này. Lúc này, anh lại gặp hàng xóm ở nhà đối diện.
“Ra ngoài mua bữa khuya sao?” Bà hàng xóm mang sò lụa về thấy anh, bèn hỏi một câu như vậy.
Lục Phong lắc đầu, rất nhanh muốn tìm chuyện cho mình làm: “Cháu đi quảng trường tản bộ ạ.”
Hàng xóm nói: “Vậy cũng đúng dịp, trên quảng trường đang dựng lều, hình như là lễ ẩm thực gì đó, bác vừa đi ngang qua, thấy có không ít quầy hàng đấy.”
Lục Phong sững sờ: “Có sò lụa không ạ?”
Hàng xóm cười nói: “Biết cháu sẽ hỏi vậy mà. Có hay không thì tự mình đi xem đi.”
Lục Phong gật đầu. Đều đã ra ngoài rồi, không bằng cứ đi xem có sò lụa không.
Mua về, ăn trước cửa phòng ngủ, xem em ấy có nhượng bộ cho mình vào phòng không.
Lục Phong nhớ lại, có một lần anh nói phải mua sò lụa cho Thái Hữu Dương nhưng lại không giữ lời. Nhất thời, bước chân anh càng nhanh hơn.