Chương 17: Nếu cậu cười với tôi một chút…
Tan ca, Hạ Diệu mặt vô biểu cảm bước ra từ cổng chính đơn vị, đi tới trước xe Viên Tung.
Viên Tung hạ kính xuống, Hạ Diệu trực tiếp ném thẳng cả mô hình nhà gỗ lẫn con tò he hình người vào trong xe Viên Tung.
“Cầm mấy món đồ chơi rách nát này của anh đi!”
Viên Tung mở cánh cửa nho nhỏ của mô hình nhà, đem “tiểu Hạ Diệu” từ bên trong lấy ra, bàn tay to lớn thô ráp vuốt ve trên tiểu kê nhi của nó, trầm giọng nói: “Giữ lại… để tôi thủ d*m sao?”
Chỉ bằng mấy động tác đáng khinh và một câu nói, Viên Tung đã thành công chọc cho Hạ Diệu nổi điên.
“Bỏ cái móng vuốt bẩn thỉu của anh ra!”
Viên Tung không nhanh không chậm nói: “Cậu đã không cần nó, còn quản tôi giày vò nó thế nào sao?”
Hạ Diệu nghiến răng đứng đực ra một hồi lâu, cuối cùng vẫn thò tay qua ô cửa kính, cố sức đoạt lấy hình nhân nho nhỏ trong tay Viên Tung. Viên Tung cố ý duỗi tay ra xa, Hạ Diệu với không tới lại càng đem đầu chui vào. Mái tóc nhẹ nhàng mềm mại lướt qua cằm Viên Tung, cọ đến lòng hắn ngứa ngáy, thật muốn cứ thế dùng một tay kéo Hạ Diệu vào xe, ôm vào lòng, dùng đầu lưỡi hôn tới chân tóc cậu, cọ cằm lên da đầu cậu.
Hạ Diệu lại đoạt lấy hình nhân bé nhỏ kia về tay.
Viên Tung nói: “Nếu cậu cười với tôi một chút, tôi có thể cân nhắc để con tò he này mặc vào một chiếc quần nhỏ.”
“Nằm mơ!” Hạ Diệu cầm con tò he hình người kia, khẩu khí đặc biệt hờ hững, “Tôi thà để nó cởi truồng, chứ không muốn cười với anh.”
“Vậy cậu cứ giam nó vào nhà mà trông coi cho tốt đi, tránh có ngày nó cởi truồng chạy ra ngoài.”
Hạ Diệu vô cùng không tình nguyện mà nhận lấy ngôi nhà gỗ, sầm mặt bỏ đi.
* * *
Chiều thứ sáu, Hạ Diệu bước vào văn phòng, thấy Tiểu Huy và Trương Điền đang tụm lại cùng xem video, xem đến say sưa.
“Xem gì đấy?”
Hạ Diệu vừa ghé lại gần, liền thấy khuôn mặt Viên Tung bất thình lình xuất hiện trên màn hình máy tính.
Trương Điền nói: “Clip phỏng vấn anh vợ cậu.”
Hạ Diệu khịt mũi khinh thường, trực tiếp lượn về máy mình ngồi chơi game, cắt đứt với mọi âm thanh bên ngoài. Kết quả đang chơi đến hứng khởi, Tiểu Huy lại vỗ bộp một cái xuống vai cậu.
Hạ Diệu bỏ tai nghe ra, hỏi: “Sao vậy?”
Tiểu Huy thản nhiên nói: “Anh vợ cậu là một trong mười thanh niên kiệt xuất của toàn quốc đấy.”
“Hắn á?” Hạ Diệu lập tức lộ ra vẻ mặt mắc ói, “Hắn kiệt xuất chỗ nào?”
Mặt dày kiệt xuất? Đường ngang ngõ tắt kiệt xuất? Hay là bỉ ổi biến thái kiệt xuất?
“Từ khi hắn thành lập công ty cho tới bây giờ, đã quyên góp giúp các tổ chức cứu trợ xã hội mấy ngàn vạn rồi. Hồi trước trên weibo có share thông tin về một gia đình nghèo khó, vì cứu con đau ốm mà không ngại bán nội tạng, cuối cùng chính công ty bọn họ đã cấp trợ toàn bộ viện phí.”
“Đó là vì công ty bọn họ có tiền!”
Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Hạ Diệu vẫn rất rung động. Tuy người ngoài luôn nói Viên Tung là một nhân vật quang minh chính trực, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy Viên Tung nhân phẩm kém, không đáng tin. Có điều vừa nghe thấy vậy, liền phát hiện người này chỉ là tác phong tình cảm có kém một chút, bụng dạ kỳ thực cũng không tồi.
Hạ Diệu nhân tiện tạm dừng trò chơi, đi sang bên cạnh rót một cốc nước uống.
Từ trong máy tính truyền ra giọng nói của MC, “Anh cảm thấy công ty các anh có thể dẫn đầu trong ngành bảo tiêu, chủ yếu dựa vào cái gì?”
Viên Tung ngữ khí đặc biệt trầm ổn đáp: “Bởi vì con người tôi rất an phận.”
Hạ Diệu thiếu chút nữa thì thổ huyết vào cốc nước, an phận? Cư nhiên có thể dùng cái từ “an phận” để hình dung? Hạ Diệu nghĩ thầm: không phải anh giày xéo cái từ này, mà là anh đang bóp ch.ết tươi nó đó!
MC lại hỏi tiếp: “Tôi nghe nói cha anh qua đời là một cú đả kích rất lớn đối với anh?”
“Phải, bởi mẹ tôi đã mất vì bệnh từ khi tôi còn rất nhỏ, là cha tôi đã nuôi lớn tôi và em gái tôi.”
Tiểu Huy liếc mắt với Trương Điền, “Chẳng trách đối với chuyện người yêu của em gái lại để tâm đến vậy, thì ra cha mẹ đều mất, chỉ còn lại một cô em gái này.”
Trương Điền cười hà hà hai tiếng, duỗi đầu về phía Hạ Diệu.
“Tôi bảo này, cậu Hạ, nhận lời đi! Gia đình tốt quá mà! Cậu ngay cả thử thách của bố mẹ vợ cũng không phải trải qua!”
Hạ Diệu liếc xéo hai người họ một cái, không nói gì.
Viên Tung trong máy tính lại nói: “Khoảng thời gian ấy là giai đoạn mờ mịt nhất trong cuộc đời tôi, lẽ ra tôi có thể ở lại quân đội, nhưng vì nguyên nhân gia đình, khiến tôi không thể không chuyển nghề sớm. Tôi từng làm thợ mộc thợ nề, từng sản xuất gia cụ, cũng từng làm thợ sửa xe… Thời điểm nghèo khó nhất, mỗi ngày tôi chỉ ăn một bữa cơm.”
Hạ Diệu đứng cạnh im lặng lắng nghe, cậu nhớ tới mô hình nhà gỗ kia, hôm qua lén nhìn thử rồi, những mô hình bên trong so với bên ngoài còn đẹp hơn. Ban đầu cứ tưởng hắn mua với giá cao, bây giờ mới biết là do tự tay hắn làm.
Vừa nghĩ như vậy, Hạ Diệu liền cảm thấy Viên Tung cũng không quá đáng ghét, dựng nghiệp từ đôi bàn tay trắng, cần cù siêng năng, chí ít so với những cậu ấm cả ngày chơi bời lêu lổng thì tốt hơn nhiều.
“Ôi chao, anh vợ cậu quả thực là toàn tài nha! Xem xong tôi cũng muốn giới thiệu em họ mình cho anh ta rồi.”
Hạ Diệu vừa nghe thấy vậy, nháy mắt liền mất bình tĩnh, lôi kéo tay Tiểu Huy nói: “Tôi cầu xin cậu, khẩn trương giới thiệu em gái cậu cho hắn đi! Nếu hai người họ có thể nên chuyện, tôi liền khấu đầu cậu ba cái.”
Tiểu Huy lập tức vui vẻ, “Để tâm như vậy, không hổ là anh vợ ha?”
Hạ Diệu phóng ra một chiêu “phi gối kích mặt”, Tiểu Huy cảm thấy mắt mũi như bị một cân giấm đổ vào, chua xót đến mức nước mắt cũng chảy cả ra.
Đúng lúc ba người đang đùa đến sôi nổi, điện thoại của văn phòng bỗng nhiên vang lên.
“Có nhiệm vụ khẩn cấp, chuẩn bị vũ trang đầy đủ, xuất cảnh!”