Chương 57: Đại tiệc mỹ vị
Sau khi ra khỏi phòng thay đồ, Hạ Diệu lại chui vào buồng vệ sinh, núp trong đó tới nửa tiếng đồng hồ. Đến khi đi về phía phòng bếp, đã có mùi thịt bay ra từ bên trong.
“Bây giờ anh còn làm à? Tiện cái gì thì tôi ăn cái đấy là được rồi.”
Tới khi bước vào phòng bếp, nhìn thấy những bán thành phẩm còn chưa hoàn thiện đã có màu sắc hấp dẫn, hương thơm nức mũi, Hạ Diệu liền thu hồi những lời này. Nhìn sơ qua đã thấy có sườn có gà có tôm có cá, buổi trưa lúc ăn cơm rõ ràng không thịnh soạn như vậy, những nguyên liệu này đều từ đâu mà ra? Sao lại có sẵn thế nhỉ?
Viên Tung bên kia luôn tay xào hất nướng chiên, tiếng động đặc biệt lớn, Hạ Diệu cũng lười hỏi nhiều, ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn cơm chờ ăn.
Không lâu sau, món đầu tiên đã được bưng lên.
“Đây là món gì?” Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung nói: “Đây là một món đặc sản của người Đông Bắc chúng tôi, thịt gà hoa tiêu(1).”
Hạ Diệu vốn định chờ Viên Tung làm xong hết rồi hai người cùng ăn, nhưng món đang bày ra trước mắt này thực sự quá dụ nhân, bởi vậy quyết định nếm thử trước. Thịt gà này đã được Viên Tung ngâm trước bằng rượu hoa điêu ủ tám năm, mùi rượu nồng đậm, thịt gà non mà không sống, bóng mà không già, mềm mà không nát. Hạ Diệu ăn thử một miếng, người và gà đều say, lại bị hương hoa tiêu lay tỉnh.
Đệt, ngon quá xá!!!
Hạ Diệu vốn chỉ định nếm thử, kết quả một miếng đã nghiện lại ăn miếng thứ hai, miếng thứ hai chưa đủ lại ăn miếng thứ ba… Thẳng đến khi Viên Tung bưng món thứ hai lên bàn, lực chú ý của Hạ Diệu mới được xoay chuyển.
Viên Tung dùng mười bảy loại gia vị để chế biến món sườn kho tương (2) thơm nức mũi, màu sắc đỏ hồng, cũng là một món ăn Đông Bắc.
Hạ Diệu khẩn cấp đặt đũa.
Gặm ngay một miếng, nước sốt bao bọc miếng sườn non mềm, thịt sườn thơm ngon mà không ngấy, đặc biệt hấp dẫn, đặc biệt đã thèm.
A a a a… ngon quá ngon quá! Trong đầu Hạ Diệu ngoài ngon quá ra, đã chẳng còn gì khác.
Một lúc sau, lại thêm tôm he niêu đất (3), nộm sợi xào chua cay (4), lườn vịt nấu nấm Khẩu Bắc (5), món cuối cùng là miến thịt heo hầm dưa chua (6) đặc sắc nhất của vùng Đông Bắc.
Hạ Diệu vốn không thích dưa chua, nhưng dưa chua do Viên Tung làm có màu trắng vàng, giòn rụm man mát, trong vị chua còn mang theo vị ngọt nhè nhẹ.
“Dưa chua này anh mua ở đâu vậy?” Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung thản nhiên đáp: “Đây là do tôi tự muối, dưa chua mua ở siêu thị chẳng có vị gì cả.”
Miến cũng là do Viên Tung tự tay làm, không có chất phụ gia, mềm mại trơn bóng, ngon miệng hợp lòng người. Thịt ba chỉ chọn từ heo quê, mỡ béo trong thịt được lửa lớn đun chảy ra, phối thêm dưa chua nên béo mà không ngấy.
“Ngon quá, ừm, ngon ngon, thật là thơm…”
Hạ Diệu ăn hết miếng này đến miếng khác, đầu cũng không ngẩng lên. Vốn còn định duy trì hình tượng thiếu gia thanh cao lãnh ngạo, hỉ nộ không hiện sắc của ngày thường, nhưng lại không có cách nào, ăn ngon đến mức khiến cậu quên sạch tất cả. Ăn lửng dạ rồi mới cảm thấy Viên Tung gần như chưa động đũa, ngẩng mặt lên liền thấy hắn đang chăm chú nhìn mình.
Hạ Diệu bên miệng dính một lớp dầu, cố gắng bày ra nụ cười ung dung.
“Cũng tạm được.”
Viên Tung cuối cùng làm một bát canh trứng chim (7), Hạ Diệu uống liền hơn nửa bát, không chống nổi đũa lên nữa mới lưu luyến cáo biệt với bàn đồ ăn thừa.
Mấy hôm sau, Hạ Diệu hệt như ma xui quỷ khiến, chiều nào tan làm cũng chạy đến đây kiếm ấm kiếm cơm. Viên Tung làm nhiều món ăn đa dạng để thay đổi khẩu vị cho cậu, Hạ Diệu sau khi rượu no cơm no mới lái xe về nhà.
Mẹ Hạ cũng phát hiện ra sự dị thường, bèn hỏi: “Mấy hôm nay sao con toàn tăng ca thế?”
Hạ Diệu nói: “Có một án lớn, cấp trên thúc giục gấp rút lắm ạ.”
“Vậy cũng phải chú ý tới thân thể chứ! Cứ mua đồ ăn bên ngoài mãi sao được? Lần sau lại tăng ca thì nói trước với mẹ một tiếng, mẹ bảo tài xế đem cơm tới cho con.”
“Không cần đâu!” Hạ Diệu vội vàng nói: “Đơn vị con có phụ trách việc cơm nước, thức ăn ngon lắm mẹ ạ, mẹ không cần nhọc tâm đâu.”
Viên Như cũng buồn bực, “Anh à, dạo này sao anh lười thế? Ngay cả cơm tối cũng không chịu làm, ngày nào em cũng phải ra ngoài ăn, đến nỗi dạ dày em chẳng có chút nước béo nào cả.”
Viên Tung đáp lại một chữ, “Bận.”
“Phải rồi, anh à, em muốn nói với anh chuyện này, em lại thất tình rồi.”
Viên Tung theo thói quen chẳng buồn đếm xỉa.
Viên Như lầm bầm: “Em phát hiện ra, mức độ thẩm mỹ của con người ta chỉ tăng chứ không giảm, một khi đã thưởng thức được thứ gì tốt đẹp, liền chướng mắt với những thứ kém cỏi hơn. Hạ Diệu đã tâng mắt nhìn của em lên đến mức cao nhất, khiến em hiện giờ nhìn ai cũng không thuận mắt. Anh, anh nói xem em phải làm sao bây giờ?”
Viên Tung đáp lại bằng sự trầm mặc, bởi lẽ cảm xúc phức tạp tương tự, hắn cũng có.