Chương 7: Gian lận (2)
Nhưng mà, mấy thứ này dùng cho thi từ tương đối tốt. Bởi vì từ ngữ trong thơ văn trên cơ bản chính là quanh đi quẩn lại cũng chỉ có phong hoa tuyết nguyệt gì gì đó thôi. Nếu như trong đối thoại bình thường thì từ ngữ nhiều lắm, cho nên có thể nói chuyện được thì cứ nói chuyện vẫn là tốt nhất!
Ta lấy tay giật giật ống tay áo nàng, nàng hiểu ý ta liền nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, lấy yến hội làm đề tài, lấy văn vẻ nhiều ít phân thắng bại, chỉ cần phù hợp đề ý là được, có phải như vậy không?”
Hoàng thượng bị biểu tình duyên dáng của nàng mê hoặc có chút thất thần, cũng sẽ không so đo trong giọng nói của nàng lấy văn tự làm trò chơi cá cược. Chỉ cần phù hợp đề ý, như vậy thì mặc kệ là tự mình nghĩ ra hay sao chép của cổ nhân, đều được tính điểm!
Ta thấy Nhàn Phi ngoài mặt tuy rằng vẫn duy trì nét tươi cười hoàn mỹ, nhưng khóe miệng lại có chút run rẩy. Xem ra, nàng đối với việc địa vị của mình bắt đầu có chút dao động, đã đem lòng sợ hãi rồi.
Bước đầu tiên, niềm tin của nàng đã bị hai bọn ta liên thủ quấy rối.
Án đài đã triển khai xong, trên bàn dọn ra toàn là giấy Tuyên Thành tốt nhất của hoàng thất, hương nến cháy chầm chậm tỏa ra một làn khói mỏng.
Hai vị Quý phi nương nương ngồi ngay ngắn hai bên, vẫn duy trì nét tươi cười duyên dáng, bắt đầu yên tĩnh suy nghĩ thơ văn.
Tư Đồ quý phi hai mắt khép hờ, dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ. Bên phía Nhàn Phi, thơ văn sớm đã tuôn ra như suối, khai bút viết xuống, từng nét từng nét liên tiếp viết ra ba đoạn thơ.
Còn Tư Đồ quý phi vẫn ở đàng kia nhắm mắt dưỡng thần…
Nhóm phi tần bên cạnh trong mắt đều lộ ra chút thất vọng. Ta thờ ơ lạnh nhạt. Xem ra, bọn họ đối với vị Nhàn Phi sủng quan lục cung này trong lòng từ lâu đã rất bất mãn, sớm hy vọng có người không sợ ch.ết một chút khiêu chiến với quyền uy của nàng rồi. Hôm nay thật vất vả mới có một người, không ngờ lại cũng chỉ có công phu đánh võ mồm mà thôi, thất vọng cũng là đương nhiên.
Ngay cả Hoàng thượng cũng có vẻ nghi hoặc…
Ta biết, lúc này chính là thời điểm thích hợp nhất…
Muốn diễn hay, phải tạo được kịch tính hấp dẫn nhất không đúng sao? Vào lúc mọi người đều cho rằng Tư Đồ đã muốn chịu thua rồi, khiến nàng như có thần lực hỗ trợ, đây là loại hiệu quả hí kịch cỡ nào a?
Thử tưởng tượng cũng biết.
Tư Đồ Quý phi nương nương rốt cuộc cũng đã sử dụng hết thời gian suy nghĩ, bắt đầu hạ bút. Tuy rằng không nhanh không chậm nhưng ta biết tốc độ viết của nàng kỳ thực mau lẹ vô cùng. Người ta đã luyện qua công phu nha! Cổ tay đáng nể kia, có ai có thể so sánh được đây?
Hơn nữa ta còn biết, xem sắc mặt của Nhàn Phi trắng bạch lại tái nhợt, tựa như Lâm Đại Ngọc. Cho thấy nàng khí huyết mệt mỏi, thân thể không được tốt, cổ tay vô lực. Luận về tốc độ viết chữ làm sao có thể so với Quý phi nương nương được. Bằng không, chúng ta thi thố viết văn nhiều ít để làm chi?
Hương đã tàn được một nửa rồi. Ta hài lòng phát hiện thơ văn trên trang giấy trước mặt Tư Đồ nương nương đã xếp thành một xấp nhỏ, còn Nhàn Phi đang cau mày xoa xoa cổ tay…
Thơ văn đã trình lên trên bàn của Hoàng thượng. Hai bên nhiều ít thế nào, người sáng suốt vừa nhìn qua đã biết. Chỉ có điều Hoàng thượng nhìn thấy thì nhíu mày nói: “Thơ văn do Tư Đồ ái phi viết phần lớn được trích tuyển từ thơ của cổ nhân, không phải chính mình sáng tác. Còn Nhàn Phi lại là chính mình sáng tác. Cái này…”
Lúc này, không cần Tư Đồ mở miệng, ta biết, nhất định sẽ có người lên tiếng vì chính nghĩa. Ai bảo Nhàn Phi là sủng quan lục chung làm chi. Trong hoàng cung có một nguyên tắc, đó là càng được sủng ái, càng bị người hận…
Quả nhiên, người đó vẫn là Nghi Phi. Đừng nhìn nàng vẻ mặt bộ dáng đoan trang mà lầm, không chừng tận đáy lòng đã đem Nhàn Phi mắng chửi biết bao nhiêu rồi!
Nghi Phi nương nương khụ một tiếng, nói: “Để thần thiếp nhìn xem?”
Nói xong, lấy văn thơ của Tư Đồ từ trong tay Hoàng thượng mở ra xem, nàng đoan trang cười nói: “Hoàng thượng, ngài sai rồi. Tư Đồ muội muội tuy rằng đại bộ phần văn thơ đều lấy của cổ nhân, nhưng có sáu bài thơ do chính muội muội tự làm. Còn Nhàn Phi muội muội tính hết cũng chỉ có sáu bài. Huống chi, Hoàng thượng, quy tắc này ngay từ đầu đã giao trước rồi, ai nghĩ ra nhiều thơ từ hơn sẽ thắng mà. Cũng không có nói là phải do tự mình làm hay là trích dẫn của cổ nhân?”
Xem ra Hoàng thượng thực sự rất sủng ái vị Nhàn Phi này. Lão muốn thiên vị nàng, còn muốn tìm ra mấy thứ chứng cứ gì là thơ từ của Nhàn Phi so với Tư Đồ hay hơn. Đáng tiếc, mẹ ruột hắn, Thái hậu nương nương vẫn còn đang thượng tọa chủ trì. Xem ra Thái hậu đối với Nhàn Phi này cũng không có quá nhiều cảm tình, bà cũng khụ một tiếng, mở miệng nói: “Xem ra, trong hậu cung lại có thêm một vị tài nữ. Tư Đồ so về thơ văn đã hơn một chút. Lại đây lại đây, ta giúp ngươi đeo chiếc vòng tay này!”
Giải quyết dứt khoát, người khác còn dám nói gì thêm nữa đây?
Ta và Tư Đồ mãn tài ra về, lát sau hồi cung, … các cung nữ cũng hớn hở vui mừng ra mặt. Bởi vì, tuy rằng ta ở phủ tướng quân có hơi keo kiệt nhưng đó là bởi vì ta có thể dùng thủ đoạn khiến bọn hạ nhân phải phục tùng. Nhưng còn ở trong này, ta dù có nhiều phương nhiều kế đến đâu thì nơi này dù sao cũng là của người ta. Bởi vậy,… mấy cung nữ, thái giám đều từ ta lĩnh được không ít phong thưởng…
Nhìn thấy tiền bạc rơi vào túi tiền của người ta, ta ngay lập tức tự hỏi. Có nên hay không xuất cung tìm một đám người trung thành hơn về làm việc. Nếu thành công không thể không có ngày ta lấy lại được số bạc đã đau lòng vất vả mới kiếm được bị rơi vào hầu bao của bọn tiểu nhân kia.
Tuy rằng còn chưa cử hành điển lễ đại hôn, nhưng Tư Đồ ở trong cung xem như một phen nổi bật. Tuy rằng Hoàng thượng còn chưa chính thức tỏ ra có hứng thú với nàng, nhưng thật ra lại liên tiếp không ngừng ban tặng rất nhiều tài vật cho nàng! Đoán chừng cũng là vì muốn an ủi lão tướng quân, phụ thân của nàng!
Ta đương nhiên giở trò, qua mặt Tư Đồ đem vật ban trong cung lén mang ra ngoài cung. Có thể bán được liền bán, không thể bán thì để lại cho Tư Đồ. Đối với loại hành vi này của ta, Tư Đồ cũng làm như không thấy, chẳng qua cũng chỉ ngẫu nhiên nhắc nhở ta: “Cũng đừng làm cái gì để người ta nắm được nhược điểm!”
Ta còn thành thật gật gật đầu với nàng, tỏ vẻ tiếp nhận lời nhắc nhở tốt bụng của nàng, một mặt đem mấy món cất vào trong ngực.