Chương 10: Bằng hữu
Vì thế, ta ngoan ngoãn theo sau Tư Đồ ngắm hoa giỡn cá…
Cũng không dám nói đùa nữa. Bình thường, lúc chúng ta ở chung một chỗ ta rất hay nói hưu nói vượn linh tinh. Hôm nay lại yên tĩnh như vậy, Tư Đồ lại hiểu ta vẫn còn chưa thoát khỏi sự ngượng ngùng khi nãy, không khỏi quan tâm: “Tuệ Như, hay là ngươi coi trọng người ta rồi đúng không?”
Ta suýt nữa bị nghẹn nước bọt mà ch.ết. Nhìn ta giống hạng người như vậy sao? Tuy nói tên thị vệ trưởng kia cũng là một nhân tài tiêu biểu có thể so sánh với những nhân vật mà ta thần tượng. Nhưng chuyện nhất kiến chung tình ta cũng không tin, cũng không có ý thực hành. Ta biết, nếu như ta nói lời biện bạch chỉ càng khiến Tư Đồ thêm suy diễn thôi. Nàng vẫn muốn giật dây bắc cầu làm mối cho ta, từng ở trước mặt ta làm loạn đến nửa ngày. Nếu ta còn biện bạch, không chừng nàng còn muốn đi hỏi người ta ngày tháng năm sinh, xem bát tự* nữa kia Ta day day mí mắt, chậm rãi nói đạo lý: “Quý Phi nương nương, người hiện giờ đã gả cho người ta rồi, không thể giống như ta, lúc nào cũng nuôi mộng ảo tưởng với nam nhân khác được…”
(*Bát tự là bảng thể hiện số phận, cuôc đời của một con người. Qua bát tự ta có thể biết công việc phù hợp, sự nghiệp, tiền tài hay cuộc sống gia đình, vợ con.)
Cách phòng vệ bản thân tốt nhất chính là công kích. Nhưng công kích này của ta cũng có chút hơi quá. Nếu để trong cung có người đi qua nghe được, danh dự của Quý phi nương nương sẽ bị vấy bẩn ngay. Ai biểu nàng cứ muốn làm mai làm mối cho ta làm chi. Không răn dạy nàng một chút, sau này ta đây đâu còn chỗ đứng nữa…
Tư Đồ lại làm ra cái bộ dạng cảnh giác như một nhân viên đặc vụ. Ta có thể thấy được vành tai nàng dựng đứng lên, trông rất giống chó săn mồi…
Nàng cẩn thận nghe ngóng, xác định được chung quanh không có ai mới thở ra một hơi. Gặp những lúc ta nói như thế, biết ta thật đang giận lắm, vì thế cũng không dám nói lung tung nữa. Chỉ trầm mặc thật lâu, sau mới nói: “Tuệ Như, ta chỉ hy vọng tương lai của ngươi tốt một chút…”
Ta cười nhạt, thầm nghĩ. Ngươi không lôi kéo ta nhập cung, đối với ta mà nói, chính là tốt nhất rồi. Nếu không vì ngươi, ta sớm đã có tương lai tốt đẹp, suốt ngày du sơn ngoạn thủy, tiền tài kiếm không hết rồi đó.
Ta trầm mặc, Tư Đồ cũng trầm mặc. Nàng có chút áy náy nhìn ta, biết ta đang nghĩ cái gì…
…..***…..
Trở lại Tử Trữ cung, sớm đã có người nghe được tin tức Thái hậu chiêu gặp Tư Đồ, muốn đến nịnh bợ đại quý nhân này. Người đến cửa thăm hỏi đó chính là Trữ quý phi Trương Mỵ Nhi, cũng là đối thủ một mất một còn với Tư Đồ từ nhỏ đến lớn…
Vừa chợt thấy nàng, ta đâm hoảng sợ. Bởi vì nàng đối với Tư Đồ tràn ngập tươi cười, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua nàng như vậy. Lúc ở ngoài cung, mấy lần nàng cùng Tư Đồ chạm mặt, hừ mũi một cái cũng đã là tốt lắm rồi. Có đôi khi, còn làm như chúng ta là người vô hình, coi như không thấy cứ vậy đi qua.
Hôm nay, nàng tự nhiên tươi cười hỉ hả đi vào Tử Trữ cung, bộ dáng thân thiết như chị em, làm sao mà ta không hoảng cho được.
Trương Mỵ Nhi, không, phải là Trữ quý phi, cười tươi như hoa tiến vào nói: “Tư Đồ tỷ tỷ, chúng ta coi như quen biết đã lâu. Vào cửa cung, nhưng ta lại chưa tới bái phỏng (chào hỏi) cũng thật không phải. Hôm nay đây, hai tỷ muội ta hẳn phải tâm sự lâu lâu…”
Xem ra Tư Đồ nhập cung đã trưởng thành không ít. Biết nàng nói dối trắng trợn nhưng cũng không biểu lộ gì, chỉ cười cười sai cung nữ đi châm trà, kéo tay nàng: “Muội muội, lại thêm phụ thân chúng ta đều làm quan trong triều. Chúng ta hẳn là phải thân thiết hơn mới phải. Lại đây, chúng ta vào trong rồi nói…”
Ta muốn nghe xem rốt cuộc thì Trương Mỵ Nhi muốn nói cái gì, vì thế cũng theo đi vào. Trương Mỵ Nhi biết ta từ nhỏ đến lớn đều đi theo bên cạnh Tư Đồ Minh Châu, đối với một người như ta, nàng đương nhiên quen thuộc. Nàng quét mắt nhìn ta một chút, không nói gì, lại quay sang cười dài, nắm tay Tư Đồ Minh Châu cùng nhau đi vào tẩm cung (phòng ngủ của phi tần, vua chúa).
Hai người súng sính hoa váy, thân thiết nắm tay nhau như hai chị em ruột thịt đi ở đằng trước. Ta ở phía sau nhìn theo. Hai người này khí chất tương tự, eo nhỏ như liễu, đi cùng với nhau thật sự là càng thêm rực rỡ như một đôi ngọc bích.
Trữ quý phi Trượng Mỵ Nhi cùng Tư Đồ nương nương đi vào tẩm cung. Hai người ngồi trên tháp (chõng, ngai) giống như tỷ muội chân chính, thỉnh an lẫn nhau. Trữ quý phi mở miệng trước, mắt nàng nhìn ta nhưng lại nói với Tư Đồ nương nương: “Tư Đồ tỷ tỷ, ta có vài lời muốn nói với tỷ tỷ, người xem…”
Trong lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác bất an. Bắt gặp ánh mắt của nàng, ta bỗng nhiên hiểu được, nàng hẳn đã sớm biết được quan hệ giữa ta và Tư Đồ rồi…
Sắc mặt Tư Đồ trầm xuống, phất tay cho cung nữ, thái giám lui ra. Ta thấy cửa đóng, đợi vài giây rồi đột nhiên mở cửa ra. Quả nhiên liền thấy hai cung nữ thần sắc hoảng loạn lui ra xa hơn. Ta cười lạnh. Hừm, lưu lại mấy người cũng không được. Nên thay hết đám người nay đi cho rồi… Ta để cửa mở ra, toàn bộ cửa sổ cũng mở ra. Thật vất vả mới kìm nén được nỗi tức bực trong lòng, quay đầu trở về phòng. Trương Mỵ Nhi vẻ mặt am hiểu, nhìn ta cười cười,…
Ta thấy nàng như vậy ngược lại cũng không chút kiêng kị. Chính mình tự lấy ghế ngồi xuống, cũng cười cười nhìn nàng…
Đối phó với loại người đã bắt được điểm yếu của mình, biện pháp tốt nhất chính là biểu hiện ra cái nhược điểm mà nàng túm được chỉ là mấy thứ râu ria, hoàn toàn không thể dùng để uy hϊế͙p͙ được.
Trương Mỵ Nhi thấy ta như vậy thì ngẩn người, cũng không biết phải mở miệng thế nào. Nàng không nói thì ta nói vậy. Ta cười cười nói với nàng: “Trữ nương nương, lâu rồi không gặp. Bức ‘Trâu già nằm ngủ’ của nương nương thật đúng là khiến tại hạ mở rộng tầm mắt. Trữ nương nương cũng thật giống Trương thừa tướng, săn sóc dân tình, thường xuyên lên núi xuống nông thôn. Con trâu kia, vẽ cũng chân thật vô cùng…”
Tất cả đều là người thông minh, ta nói như vậy Trương Mỵ Nhi liền hiểu rõ. Mọi người không nói nhưng đều là tìm người làm thay mà thôi. Ngươi cho là bắt được nhược điểm của ta sao, cũng không biết ai bắt được ai đâu. Chuyện trên thế gian, thật thật giả giả, ai có thể nói cho rõ ràng đây?
Nếu nàng làm cho rõ ràng được, nhất định sẽ không chạy đến đây vạch trần ta và Tư Đồ. Theo như tình hình bây giờ, chẳng qua nàng muốn kiếm chút lợi ích, tìm được một chút lợi thế sau này mà thôi. Có biết đâu rằng, mọi người đều kì cổ tương đương (cờ trống ngang nhau, kẻ tám lạng người nửa cân).
Trương Mỵ Nhi vốn là người tinh xảo đặc sắc như thủy tinh, thấy ta nói như vậy liền đứng dậy, hướng qua phía ta phất tay thi lễ, ngưng sắc nói: “Là ta đường đột. Sớm biết cô nương đây kinh tài tuyệt diễm đã muốn đến bái phỏng nhưng vẫn chưa có cơ hội. Không thể tin được vào cung rồi lại có thể thường xuyên gặp mặt.”
Ta thoải mái nhận lễ, hoàn toàn không có cảm giác phân biệt chủ tớ. Ta thấy ánh mắt nàng lộ ra thần sắc suy sụp. Ta sớm đã biết nàng cũng không phải loại người chuyên ngầm sử ám chiêu. Bằng không Tư Đồ cũng sẽ không cùng nàng đấu nhiều năm như vậy. Nếu như sử ám chiêu, Tư Đồ đã sớm động võ rồi. Tư Đồ mà dùng võ công, hậu quả sẽ rất đáng sợ. Bình thường đều khiến cho người ta liệt tay liệt chân, không thì cũng liệt cái gì gì đó mới chịu thôi…
Chỉ có điều nàng đến chỗ ta, cũng không ngoài mấy chuyện tranh thủ tình cảm thường tình trong cung, như tìm bạn mà thôi, ta cười cười hỏi nàng: “Quý phi nương nương, có hay buồn cực nhàm chán hay không. Nếu như vậy, không bằng thường xuyên đến đây?”
Ta nói một câu như vậy, ánh mắt nàng đã lộ vẻ vui sướng. Điều này cho thấy, chúng ta đạt thắng lợi hoàn toàn, thống nhất mặt trận rồi, sau này có thể thường xuyên liên hệ. Nàng thở dài một hơi, nói: “Cô nương, ngươi có biết, ta ở trong cung này không có người nhờ cậy dựa vào. Chỉ có Tư Đồ tỷ tỷ là tương đối quen biết một chút. Nếu tỷ tỷ nguyện ý, cần phải năng qua lại…”
Ta cười cười. Ngươi còn không có ai dựa vào hay sao. Phụ thân của ngươi không biết đã sắp sẵn bao nhiêu cơ sở ngầm trong cung rồi, chỉ chờ phụng ngươi lên đài làm hoàng hậu thôi. Chẳng qua, hiện giờ kình địch Nhàn Phi nương nương quá mạnh, còn ngươi chỉ là phi tử mới nhập cung, không biết làm sao đánh đổ được nàng ta mà thôi…
Đương nhiên, những lời này ta cũng không thể nói. Kết giao thêm một bằng hữu dù sao cũng vẫn tốt hơn có thêm một địch thủ. Huống chi, ‘Bằng hữu’ này trong suốt thời gian trường kỳ tranh đấu còn không biết đã nắm giữ bao nhiêu bí mật của ngươi đâu?
Tư Đồ cũng cười, thân thiết xoa xoa tay nàng, cười nói: “Ta biết muội muội là người động lòng. Sau này, đã là người một nhà thì không nói lời phân biệt nữa. Có chuyện gì mọi người cùng nhau trao đổi…”
Tuy rằng nàng biểu hiện ra ngoài như đón gió xuân về, nhưng ta vẫn thấy tóc gáy Tư Đồ đều đang dựng đứng, đủ biết nàng đối với Trương Mỵ Nhi phản cảm cỡ nào. Tuy rằng Trương Mỵ Nhi không phải là kẻ mưu mô giở trò sau lưng, nhưng phụ thân nàng cũng không phải thứ tốt.
Thật vất vả tiễn bước Trương Mỵ Nhi, ta thở phào một hơi. Ta biết, hai cung nữ được ta lưu lại kia khẳng định sẽ chạy về báo cáo chủ tử. Nhưng ta cũng biết chủ tử của họ cũng không phải tầm thường, một người là Thái hậu, người kia chính là Nhàn Phi.
Hai người kia, tuyệt đối là do ta và Tư Đồ muốn thắt chặt phòng bị.
Tuy rằng thay đi mấy cung nữ, vì không muốn đả thảo kinh xà (khua cỏ động rắn) nên mới lưu lại vài người, như vậy cũng sẽ không quá mức phô trương. Còn nữa, nếu như lưu lại bọn hắn, ta còn có thể quan sát được phản ứng của hai vị trọng yếu nhân kia, đúng không?