Chương 2
Cả người anh đông cứng trước lời nói của Artemis.
Đám Dark-Hunter mới?
Đó là cái con khỉ gì vậy?
“Cô đã làm gì rồi, Artemis?” giọng nói của anh thì thầm theo ngọn gió, di chuyển đến Olympus trong lúc cô đang chờ đợi trong điện của mình.
Thì ra, anh vẫn nói chuyện với em. Anh nghe được sự nhẹ nhõm trong giọng nói của cô. Em đã bắt đầu tự hỏi liệu mình có bao giờ nghe được giọng của anh nữa không?
Môi Acheron cong lên. Anh không có thời gian cho việc này.
Acheron?
Anh phớt lờ cô.
Cô không chịu hiểu.
Mầm mống đe dọa của loài Daimon đang phát tán nhanh hơn anh có thể kiểm soát. Anh cần sự giúp đỡ và vì thế, em sẽ giúp anh.
Anh cợt nhả ý nghĩ cô lại đi giúp đỡ ai. Nữ thần Hi Lạp này chưa từng làm bất cứ gì giúp ai khác ngoài bản thân mình ngay từ khi thời gian đã bắt trôi trên vũ trụ này.
“Để tôi yên đi, Artemis. Chúng ta chấm dứt rồi, tôi với cô. Tôi còn có việc để làm và không có thời gian dành cho cô.”
Được thôi. Vậy em sẽ để họ đối mặt với bọn Daimon mà không hề có sự chuẩn bị nào cả. Lỡ họ có ch.ết, thì thôi, ai lại quan tâm đến một con người chứ? Em có thể tạo ra nhiều người hơn để chiến đấu mà.
Đây là một cái bẫy.
Thế nhưng trong thâm tâm mình, Acheron biết nó không phải là thế. Cô ta có thể đã tạo thêm nhiều Dark-Hunter và nếu cô làm thật, vậy thì cô chắc chắn sẽ làm thế một lần nữa.
Đặc biệt nếu việc đó khiến anh cảm thấy tội lỗi.
Con người ch.ết dẫm này. Anh sẽ phải đến điện của cô một lần nữa.
Riêng với cá nhân anh, anh thà bị moi ruột gan còn hơn.
Anh nhìn về phía con quỷ mình. “Simi, ta cần phải gặp Artemis ngay bây giờ. Con hãy cứ về Katoteros đi và cố đừng để bị dính vào rắc rối cho đến khi ta triệu hồi con.”
Con quỷ nhăn mặt. “Simi không thích Artemis, akri. Con ước gì akri để con giết ả nữ thần đó đi. Simi muốn giựt cái mái tóc dài màu đỏ ấy của cô ả.”
Anh hiểu cảm giác đó mà.
Simi chỉ mới gặp Artemis có một lần, hồi Acheron còn là người bình thường.
Sự kiện đó đã trở thành thảm họa.
“Ta biết, Simi, và đó là lí do ta muốn con ở lại Katoteros.” Anh cất bước đi, rồi quay lại nhìn con bé. “Và vì Archon (*), đừng có ăn cái gì cho đến khi ta quay trở lại. Đặc biệt là không phải một con người.”
(*) Archon: là vị thần Atlantean (thành phố bị mất trong truyền thuyết) nhân vật hư cấu của tác giả. “Vì Archon” – “for Archon’s sake” cũng tương đương với cụm “vì Chúa”
“Nhưng – “
“Không, Simi. Không được ăn.”
“Không, Simi. Không được ăn,” con bé nhại lại. “Simi không thích điều này, akri. Katoteros chán ch.ết. Đâu có gì vui ở đó đâu. Chỉ có mấy tên người ch.ết muốn sống lại thôi à. Bleh!”
“Simi …” anh nói, giọng anh nồng đậm ý cảnh cáo.
“Con lắng nghe và tuân theo mà akri. Simi chỉ chưa bao giờ nói mình sẽ làm chuyện đó một cách im lăng thôi.”
Anh lắc đầu nhìn con quỷ khó sửa này, rồi dịch chuyển bản thân từ trái đất đến điện của Artemis trên Olympus.
Acheron đứng trên cây cầu vàng bắc ngang một dòng sông uốn khúc. Tiếng nước chảy vang vọng trên những con dốc thẳng đứng của ngọn núi đứng sững quanh anh.
Trong thời gian hai ngàn năm, không gì thay đổi.
Toàn bộ khu vực trên đỉnh núi ấy bao gồm những cây cầu và hành lang lấp lánh dẫn đến những điện thờ của các vị thần được che phủ bởi một lớp sương cầu vồng.
Những dãy hành lang trên đỉnh núi Olympus đều tráng lệ và khổng lồ. Những mái nhà hoàn hảo cho cái tôi của những vị thần sống dưới chúng.
Điện thở của Artemis được làm bằng vàng, với mái vòm cong và những cây cột cẩm thạch màu trắng. Từ chính điện của cô cảnh vật của bầu trời và thế giới bên dưới thật choáng ngợp.
Ít nhất là anh đã nghĩ thế trong thời niên thiếu của mình.
Nhưng đó là trước khi thời gian và trải nghiệm đã làm lệch lạc sự thưởng thức của anh đối với nó. Đối với anh bây giờ chẳng có gì ngoạn mục hay đẹp đẽ gì nơi đây. Anh chỉ nhìn thấy những điều phù phiếm ích kỉ và sự lạnh giá của bọn người Olympian.
Những vị thần mới này rất khác biệt so với những vị thần gắn liền với tuổi thơ của Acheron. Tất cả những vị thần Atlantean, ngoại trừ một người, đã từng giàu lòng trắc ẩn. Yêu thương. Nhân ái. Vị tha.
Chỉ có một lần duy nhất người Atlantean đã để nỗi sợ hãi dẫn lối cho bản thân – và chỉ một sai lầm đó đã khiến họ trả giá bằng chính sinh mạng bất tử của mình, và đã tạo cơ hội cho những vị thần Olympian thay thế họ.
Ngày đó là một ngày buồn đối với nhân loại, cách này hay cách khác.
Acheron phải ép mình bước qua cây cầu dẫn đến điện của Artemis. Hai ngàn năm trước, anh đã rời khỏi nơi này và thề sẽ không bao giờ quay trở lại.
Lẽ ra anh nên biết sớm hay muộn cô cũng sẽ vạch ra một kế hoạch để mang anh về.
Ruột gan xoắn cuộn với cơn giận dữ, Acheron sử dụng năng lực telekinesis (*) của mình để mở bung cánh cổng tráng lệ mà quá khổ. Anh lập tức bị công kích bởi những tiếng hét thủng màng nhĩ từ những nữ hầu của Artemis. Bọn họ hoàn toàn không quen với việc một người đàn ông bước vào khu vực riêng tư của nữ thần họ (**).
(*) telekinesis: năng lực dùng trí óc để điều khiển vật xung quanh
(**) Artemis trong nhiều phiên bản thần thoại được tin là một nữ thần trinh tiết
Artemis rít lên khi nghe nhũng tiếng động chói tai đó, rồi làm mọi người phụ nữ xung quanh cô biến mất.
“Cô mới vừa giết hết tám người bọn họ sao?” anh hỏi.
Artemis xoa xoa lỗ tai mình. “Lẽ ra em làm thế, nhưng không, em chỉ ném họ xuống dòng sông bên ngoài thôi.”
Bất ngờ, anh nhìn chằm chằm vào cô. Thật bất thường so với vị nữ thần mà anh nhớ. Có lẽ cô đã học tập được chút lòng trắc ẩn và nhân từ trong hai ngàn năm qua.
Hiểu được con người cô, điều đó có rất ít khả năng.
Một khi họ đã một mình, cô duỗi mình từ ngai vàng làm bằng ngà được lót đệm rồi sáp đến gần anh. Cô mặc một chiếc áo peplos (*) mỏng dính màu trắng ôm lấy những đường cong của cơ thể đầy đặn của cô và những lọn tóc màu đỏ hung sậm của cô sáng lóa dưới ánh sáng.
(*) peplos: loại trang phục cổ của Hi Lạp, có hình dạng gần giống như chiton
Đôi mắt xanh của cô phát ánh sáng chào mừng ấm ấp.
Ánh nhìn đó xuyên thủng anh như một mũi giáo. Nóng bỏng. Xuyên suốt. Đau đớn.
Anh đã biết gặp lại cô một lần nữa sẽ là việc khó khăn đối với mình – đó là một trong những lí do anh phớt lờ những lời triệu hồi của cô.
Nhưng biết được chuyện gì đó và trải nghiệm nó trên thực tế lại là hai việc khác nhau hoàn toàn.
Anh đã không hề chuẩn bị cho những cảm xúc đe dọa sẽ cuốn phăng anh ngay lúc anh nhìn thấy cô.
Sự căm thù. Sự phản bội.
Tệ nhất là sự mong muốn.
Khát khao.
Dục vọng.
Trong anh vẫn còn một phần nào đó yêu cô. Cái phần mà sẵn sàng tha thứ cho cô bất cứ thứ gì.
Ngay cả cái ch.ết của anh …
“Anh nhìn khá lắm, Acheron. Đẹp trai không khác một li nào kể từ lần cuối em thấy anh.” Cô vươn tay để chạm vào anh.
Anh lùi bước ra khỏi vòng tay cô. “Tôi không có đến đây để tán gẫu, Artemis, tôi –“
“Anh từng gọi em là Artie.”
“Tôi đã từng làm nhiều thứ tôi không thể làm nữa.” Anh ném cho cô một ánh nhìn chăm chú thật sâu để gợi lại cho cô nhớ tất cả những gì cô đã đoạt khỏi anh.
“Anh vẫn còn giận em.”
“Cô nghĩ thế sao?”
Đôi mắt cô biến thành một màu xanh ngọc rực lửa, nhắc nhở cho anh về con quái vật đang cư ngụ trong cơ thể thần thánh của cô. “Em đã có thể ép anh đến bên em, anh biết mà. Em đã rất dung túng cho sự chống đối của anh. Nhiều hơn mức độ em nên làm.”
Anh nhìn đi nơi khác, biết rằng cô đã đúng. Cô, chỉ một mình cô, sở hữu nguồn thức ăn anh cần để hoạt động.
Khi anh cứ hoạt động quá lâu mà không có thức ăn, anh sẽ trở thành một tên giết người không thể kiểm soát. Mối nguy họa cho bất cứ ai đến gần anh.
Chỉ có Artemis giữ chìa khóa giúp giữ anh nguyên dạng. Tỉnh táo. Toàn diện.
Có tình thương.
“Tại sao cô lại không ép tôi về bên cô?” anh hỏi.
“Bởi vì em hiểu anh. Em mà thử làm thế, anh sẽ bắt cả hai chúng ta trả giá cho hành động đó.”
Một lần nữa, cô lại đúng. Những ngày anh chịu khuất nhục đã hết lâu rồi. Anh đã chịu thế suốt tuổi thơ và thời niên thiếu của mình. Một khi anh đã nếm thử sự tự do và quyền lực, anh đã quyết định rằng mình yêu thích nó hơn quay trở về thứ mà anh đã là trước kia.
“Nói cho tôi về những Dark-Hunter mới kia,” anh nói. “Tại sao cô phải tạo ra những người khác chung loài với tôi?”
“Em nói với anh rồi, anh cần sự giúp đỡ.”
“Tôi không cần.”
“Em và những vị thần Hi Lạp khác không đồng ý.”
“Artemis …” anh gầm gừ tên cô, biết rằng cô đang nói dối chuyện này. Anh dư sức khống chế và giết những con Daimon săn bắt con người. “Tôi thề …”
Anh nghiến răng khi nghĩ lại về những ngày đầu sau cuộc chuyển hóa của mình. Anh không có ai để chỉ đường lối cho mình. Không ai giải thích cho anh điều anh cần phải làm.
Làm sao mà để sống.
Những luật lệ ràng buộc anh với bóng đêm.
Những kẻ mới sẽ thấy lạc lõng. Bối rối.
Tệ nhất là, bọn họ sẽ rơi vào thế yếu cho đến khi có thể học tập cách sử dụng năng lực của mình.
Con người ch.ết dẫm này.
“Họ đang ở đâu?”
“Đang đợi ở Falossos. Bọn họ trốn trong một hang động giữ họ khỏi ánh sáng mặt trời. Nhưng họ không chắc phải làm gì hay cách để tìm bọn Daimon. Bọn họ là những người đàn ông cần sự lãnh đạo.”
Acheron không muốn làm việc này. Anh không muốn lãnh đạo ai cũng nhiều như anh không muốn tuân theo mệnh lệnh của ai. Anh không muốn giao tiếp với những người khác chút nào.
Anh chưa từng muốn bất cứ thứ gì trong đời ngoại trừ việc được để yên.
Viễn cảnh mà phải giao tiếp với những người khác …
Nó khiến huyết quản anh lạnh giá.
Nửa muốn tự đi con đường của riêng mình, Acheron biết anh không thể. Nếu anh không huấn luyện những người đàn ông này cách chiến đấu và giết bọn Daimon, kết cục của bọn họ sẽ làm cái ch.ết.
Và ch.ết khi không sở hữu linh hồn mình là sự tồn tại vô cùng tồi tệ. Trong bao người anh hiểu điều đó.
“Được thôi,” anh nói. “Tôi sẽ huấn luyện họ.”
Acheron dịch chuyển tức thời từ điện của cô về chỗ của Simi rồi ra lệnh cho con bé đợi thêm chút nữa. Con quỷ này chỉ có thể làm rắc rối thêm một vấn đề đã rắc rối sẵn rồi.
Một khi anh chắc chắn rằng nó sẽ ở yên, anh dịch chuyển đến Falossos.
Anh tìm thấy ba người đàn ông co cụm trong bóng tối y như Artemis đã nói. Bọn họ đang khẽ nói chuyện với nhau, quây quần quanh một đám lửa để sưởi ấm người, thế nhưng mắt họ lại chảy nước bởi sự rực rỡ của ánh lửa.
Những đôi mắt của họ đã không còn là của con người và không thể chịu được sự rực rỡ đến từ bất cứ nguồn ánh sáng nào.
Anh còn nhiều thứ phải chỉ dạy cho họ lắm.
Acheron bước về phía trước, thoát mình khỏi bóng râm.