Chương 49: Hạnh phúc nho nhỏ
Tô Tử Bội cứng ngắc bởi vì cái ôm của nàng, nhiệt độ thân thể nàng có chút nóng xuyên qua y phục thật mỏng truyền tới người hắn khiến hắn cảm thấy cả người nóng lên, trong lòng như có nai con chạy loạn, tay giơ lên, lại...... Không dám vươn tới ôm nàng.
Quân Nhược Thủy ôm thân thể cứng còng của hắn, oán trách ở trong lòng, tại sao lại giống như cọc gỗ không hiểu phong tình vậy? Khóe miệng nàng nhếch lên, lặng lẽ tiến sát tới bên tai của hắn, khẽ cắn cắn vành tai mềm mại của hắn. Rõ ràng cả người hắn run lên một cái, sau đó lỗ tai nóng lên, đỏ đến độ muốn nhỏ ra máu.
Vành tai là chỗ nhạy cảm khiến Tô Tử Bội không tự chủ được khẽ run, sau đó máu trong cả người xông lên đỉnh đầu, mặt lập tức hồng đến cả cổ, nàng...... Đang làm gì?
Quân Nhược Thủy cười khẽ một tiếng, vùi đầu ở trong hắn cổ mè nheo, cười đến run rẩy hết cả người.
“Ngươi......” Mặt của hắn đột nhiên biến sắc, “Vừa rồi ngươi đang trêu cợt ta sao?”
Bộ dạng của hắn rất trẻ trung thật đáng yêu, Quân Nhược Thủy buông tay đặt bên hông hắn ra, ôm cổ hắn, ghé vào lỗ tai hắn, thở ra hơi thở thơm như hoa lan: “Ta không trêu cợt ngươi, ta...... Yêu ngươi.”
Những lời này tựa như cây gậy ma pháp trong thần thoại gõ lên đỉnh đầu Tô Tử Bội, hắn giống như hóa đá, cả người căng thẳng cứng còng, không dám nhúc nhích. Nhất định là ảo giác, nhất định là hắn đã nghe lầm, làm sao nàng có thể nói...... Thương hắn?
“Thì ra là ngươi không muốn.” Quân Nhược Thủy cố ý chán nản, rồi hai tay buông lỏng, làm bộ như muốn rút trở về.
Lúc này Tô Tử Bội đột nhiên giật mình, có chút kinh hoảng lập tức đưa tay ôm chặt lấy nàng, không cho phép nàng rời đi. Tim đập thình thịch, vừa vội vừa loạn, hắn như đà điểu không dám hỏi nàng, mới vừa rồi hắn không phải là đang nghe nhầm chứ, nàng thật sự nói thương hắn sao? Mặc dù hắn cực kì mong đợi nhưng cũng không dám tin tưởng là có thể lấy được tình yêu của nàng. Nàng tốt như vậy, xứng đáng với những nam tử tốt hơn hắn.
Nhưng nếu như nàng đã nói yêu hắn, hắn sẽ không chịu buông tay. Không bao giờ như vậy nữa.
Quân Nhược Thủy cười khẽ, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hai mắt ngấn nước của hắn. Nếu làm cho tâm tình hắn thấp thỏm khó yên, nói không chừng mình cũng đau lòng đó.”Ta yêu ngươi, Bội Nhi, ngươi không có nghe lầm.” Giống như biết trong lòng hắn không chắc chắn, nàng cười rồi lại nhẹ giọng thổ lộ vô cùng kiên định lần nữa.
“Nhược Thủy......” Hắn nghẹn ngào, rốt cuộc cũng đã tin tưởng, nàng thật sự nói thương hắn, ánh sáng lấp lánh tích tụ trong mắt hắn càng nhiều, sau đó nước mắt vui sướng từ khóe mắt rơi xuống.
“Ai da, nếu để người khác thấy chắc họ tưởng rằng ta đang ức hϊế͙p͙ ngươi đấy!” Quân Nhược Thủy cười dịu dàng, nâng tay phải lên dùng ống tay áo nhè nhẹ lau sạch vệt nước mắt nơi khóe mắt hắn.
Cặp mắt Tô Tử Bội lóe sáng như ngôi sao sáng nhất trong đêm tối, lấp lánh ánh nước, phát sáng rạng rỡ. Các loại cảm xúc vui vẻ, cảm động, sung sướng đan xen, hắn thâm tình nhìn Nhược Thủy chăm chú, môi từ từ tiến đến gần.
Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng quay đầu: “Đừng.”
“Tại sao?” Ánh mắt Tô Tử Bội ảm đạm xuống, tay ôm lấu nàng cũng hơi thả ra.
Quân Nhược Thủy nhìn hắn, dùng ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hình thoi của hắn. Môi hắn như cánh hoa hồng kiều diễm đỏ thắm, khiến lòng người chộn rộn, muốn hôn nó một phen. Nhưng giờ phút này không được. “Bội Nhi, không phải là ta không muốn, ngươi bị cảm lạnh vừa mới khỏi, đừng để bị ta lây bệnh lần nữa.” Giọng nói của nàng từ tính mê hoặc lòng người.
“Ta không sợ bị cảm lạnh, vừa lúc có thể cùng ngươi đồng cam cộng khổ.” Tô Tử Bội cười thư thái, ôm nàng chặt hơn, bốc đồng nói sau đó dùng sức hôn nàng một cái.
Quân Nhược Thủy hết cách với hắn, nhưng trong lòng tràn đầy nhu tình và vui sướng.
“Bội Nhi, giữa phu thê quan trọng nhất là cái gì, ngươi có biết không?”
“Là lưỡng tình tương duyệt, là hiểu nhau, thông cảm cho nhau, là nước chảy đá mòn cũng không thay đổi.”
Quân Nhược Thủy khẽ vuốt cằm: “Ngươi nói không sai, những thứ này đều rất quan trọng, nhưng mà giữa phu thê, quan trọng nhất vẫn là tha thứ, hiểu và tin tưởng. Cho nên, nếu ta đã nói yêu ngươi thì bất cứ lúc nào ngươi cũng đừng hoài nghi. Nếu như ngươi hoài nghi sẽ làm ta đau lòng.”
Tô Tử Bội lại nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái, sau đó trịnh trọng gật đầu. Làm sao hắn không hiểu được, nàng sợ hắn lo được lo mất, cho nên nàng đang an ủi trái tim của hắn.”Nhược Thủy, ta sẽ không làm cho người thương tâm.” Hắn cam kết.
“Thiếu gia, thuốc đã sắc xong rồi.” Thanh Phong gõ cửa kêu to.
“Vào đi.” Tô Tử Bội nói.
Sau tiếng cọt kẹt, cửa bị đẩy ra, Thanh Phong bước nhanh đến, Thanh Văn cẩn thận bưng chén thuốc đi theo ở đằng sau.
Quân Nhược Thủy vừa thấy, lập tức hiểu ra, hiển nhiên là Tô Tử Bội sai Thanh Phong đi sắc thuốc, mà khẳng định là tên tiểu tử xảo quyệt này đã bảo Thanh Văn làm.
“Thanh Phong, ngươi thật là lười biếng.” Quân Nhược Thủy lành lạnh nói.
Sớm hiểu rõ tính tình của nàng cho nên Thanh Phong không có e ngại chút nào, cười hì hì, khắp khuôn mặt đều là đắc ý. Hừ, đây chính là hậu quả khiến thiếu gia vườn không nhà trống. Hắn không thèm đồng tình đấy.
“Thiếu phu nhân, là ta muốn đi sắc thuốc.” Thanh Văn cúi đầu, dịu dàng nói.
Quân Nhược Thủy lắc đầu, chỉ đành phải thôi. Thanh Văn, quá dịu ngoan nhát gan, dễ dàng bị ức hϊế͙p͙.
Tô Tử Bội tiến lên nhận lấy chén thuốc, trong đôi mắt nhu tình như nước chỉ có một mình Quân Nhược Thủy. Hắn nhẹ nàng nói: “Nhược Thủy, uống thuốc trước đi. Còn lại đợi lát nữa nói tiếp.”
Quân Nhược Thủy cười, nũng nịu nói: “Không được, ngươi phải uống trước một hớp.”
Vốn tưởng rằng sẽ thấy hắn bày ra gương mặt khổ qua, ai ngờ hắn lại mặt không đổi sắc đưa chén thuốc đến bên môi, nhấp một miếng, từ từ nuốt xuống, sau đó cười một tiếng với nàng, nói: “Không đắng.” Sau đó sờ soạng trên người mình, lấy ra một miếng mứt hoa quả, “Nhìn đi, ta còn chuẩn bị cho ngươi rất nhiều mứt hoa quả đấy.”
Quân Nhược Thủy cười, ngọt ngào giúp hắn lau khóe miệng còn dính lại tí thuốc, sau đó lấy miếng mức hoa quả trong tay hắn nhét vào miệng của hắn, cười khẽ nói: “Ngươi cũng ăn một miếng mứt hoa quả mới công bằng.”
Đối với nàng mà nói, thuốc đắng không thấm vào đâu, dù sao cả ngày nàng đều loay hoay với những thứ này, làm sao sợ đắng cho được? Nàng bưng chén, mỉm cười uống một hơi cạn sạch. Lúc thả chén xuống, một miếng mứt hoa quả đã đến bên môi, nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng cắn một cái, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt ân cần thâm tình dạng tràn đầy vui sướng của hắn, nụ cười như gợn sóng tầng tầng lớp lớp tràn ra.
Thanh Phong cười ha hả lôi kéo Thanh Văn đang sững sờ ở một bên lui ra. Thiếu gia và thiếu phu nhân nhu tình mật ý, vậy mà lại quên còn có hai con kì đà bọn họ ở đây, cứ khanh khanh ta ta như vậy, thật là làm cho người ta đỏ mặt. Chỉ là hắn cực kì vui mừng thay thiếu gia, cuối cùng thiếu gia đã không bỏ qua người tốt nhất.
“Thanh Văn, làm gì thất hồn lạc phách như vậy? Nhìn thấy thiếu gia và thiếu phu nhân phu thê ân ái, không phải ngươi nên cảm thấy vui mừng sao?” Thanh Phong nhìn bộ dạng bất ổn của Thanh Văn, không hiểu hỏi.
Thanh Văn miễn cưỡng cười một tiếng, nói: “Dĩ nhiên là vui mừng rồi.” Đúng, vui mừng, nhưng cũng cảm thấy đau lòng. Biết rất rõ ràng là người đó cao không thể với tới, nhưng trái tim vẫn rơi vào trong tay giặc. Nếu đã như vậy, tất cả đau lòng và khổ sở đều là tự làm tự chịu, không oán được người nào. Nếu như có thể vẫn được ở lại bên cạnh nàng phục vụ nàng, đó chính là tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này.
Phía bên này, Quân Nhược Thủy uống thuốc xong, dần dần cảm thấy hai mí mắt díu lại, buồn ngủ đánh tới. Tôn Minh Huân này, không biết đã cho bao nhiêu thuốc an thần đây.
Nhìn nàng cố gắng mở to cặp mắt buồn ngủ mờ mịt, Tô Tử Bội không khỏi cười mà nói: “Nếu mệt nhọc thì nằm ngủ một lát. Ta luôn luôn ở đây.”
Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, không hề chống lại cơn buồn ngủ nữa, an tâm nhắm hai mắt lại, lâm vào bóng tối ngọt ngào.
Giấc ngủ này rất sâu, cũng rất an ổn. Giống như đã ngủ thật lâu, cho đến khi cảm thấy trên mặt, trên môi có vật thể gì đó không rõ êm ái đụng chạm, ngứa một chút mới làm cho nàng gắng gượng mở hai mắt ra thì thấy được gương mặt tuấn tú phóng đại ở trước mắt, cùng với đôi mắt đen có chút hoang mang sợ hãi.
“Ta...... Ta không biết là ngươi đã tỉnh.” Hắn lắp bắp nói, trên mặt đỏ ửng.
Lúc này, trời đã sáng choang, mưa cũng đã ngừng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim chiêm chiếp kêu to. Giấc ngủ này thật là lâu, nàng cười khe khẽ với người trước mặt, nói: “Cũng nên tỉnh lại rồi.” Sau đó in trên môi hắn một nụ hôn chào buổi sáng, lúc này mới đứng dậy xuống giường.
Tô Tử Bội cũng rời giường ngay sau đó, nói: “Nhược Thủy, ngươi có đói bụng không? Ta đã dặn phòng bếp hầm cháo, vẫn còn nóng.”
Quân Nhược Thủy thay quần áo khác, quay đầu cười thản nhiên với hắn: “Cám ơn.”
“Không nên nói cám ơn với ta.” Tô Tử Bội đi lên trước, từ phía sau lưng dịu dàng ôm lấy nàng, nói, “Ngươi sẽ nói cám ơn với chính ngươi sao? Nói với ta cũng là nói với chính ngươi. Chúng ta, tuy hai mà một.”
Thì ra là lời tâm tình nho nhỏ như thế này cũng làm động lòng người như vậy. Khóe miệng Quân Nhược Thủy cong cong, trong lòng cảm động, quay đầu lại hôn lên gương mặt như ngọc của hắn một cái.
Tô Tử Bội cười ngu, nếu như muốn cảm ơn, vẫn là phương thức như vậy tương đối tốt hơn.
Điểm tâm sáng, phòng bếp nấu cháo trắng nấm hương thanh đạm, hợp với măng sợi ướp gia vị vừa thơm vừa giòn, vốn miệng nàng rất nhạt thế nhưng cũng bị khơi lên khẩu vị.
“Ta đã bảo phòng bếp nấu như cháo, biết sau khi bệnh sẽ không đói bụng, cho nên đã chuẩn bị thêm măng sợi cay.” Tô Tử Bội vừa đưa chén cháo tới trước mặt nàng, vừa giải thích.
Quân Nhược Thủy ngồi ở trước bàn, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn hắn, cười hỏi: “Ngươi cũng chỉ ăn cái này thôi sao?”
“Đúng vậy, chúng ta nên đồng cam cộng khổ, không phải sao?” Hắn nháy mắt mấy cái với nàng, nàng nhìn bộ dạng thông minh mà bướng bỉnh của hắn cười một tiếng.
Hạnh phúc sao mà đơn giản thế, một bữa cháo hoặc một bữa cơm, một cái nhăn mày hoặc một nụ cười, chỉ như thế mà thôi. Chỉ cần ở bên cạnh mình đúng là người đó, bây giờ mỗi thời mỗi khắc, từng ly từng tý kỷ niệm, đều là hạnh phúc.