Chương 67: Vô tình gặp được
Gần tới mùa xuân, đây là thời điểm phố xá kinh thành náo nhiệt nhất. Phố lớn ngõ nhỏ, người người nhốn nha nhốn nháo, chen vai xô đẩy. Trong một năm, lúc này chính là lúc mọi người chọn mua đồ tết, vui vẻ chuẩn bị thời khắc đón năm mới, cũng là thời cơ thương gia kiếm chác được nhiều nhất. Đầu đường bán quả vỏ cứng ít nước, bán đậu rang, bán ngọc bội, đồ trang sức, bán món ăn dan dã, bán tranh chữ, đôi liễn, tóm lại là đồ đạc được bày bán cực kì phong phu. Tất cả mọi người đều mong mỏi bán được giá tốt, vui vui vẻ vẻ trải qua một cái tết.
Đối với mọi người mà nói, sự thay đổi của triều đình không có gì quan trọng. Dù sao bất luận người nào đứng ở đỉnh núi của quyền lực thì những thứ này cũng không liên quan đến bọn họ, thứ họ muốn là an an ổn ổn trải qua cuộc sống của mình.
“Nhược Thủy!” Một tiếng kêu vui mừng truyền đến từ xa xa. Quân Nhược Thủy theo tiếng kêu nhìn lại, là Vương Hân, nhất thời cảm thấy vui mừng: “Hân tỷ!”
Đợi Vương Hân đến gần, Quân Nhược Thủy vừa định đưa tay ra nắm tay nàng ta, nhưng không nghĩ Vương Hân lại nhanh tay hơn một chút, vui vẻ dùng sức vỗ vỗ bả vai của nàng. Vương Hân vốn là rất tráng kiện, lúc này lại dùng sức vỗ, khiến vai Quân Nhược Thủy hạ thấp xuống. Quân Nhược Thủy không khỏi cười khổ, so với nam tử nơi này, nàng không tính là người khỏe mạnh, nếu so sánh với nữ tử lại càng... Nghĩ đến có chút bi ai nha......
“Hân tỷ, gần sang năm mới, tại sao không trở về nhà với phu lang, còn bận buôn bán sao?” Trên mặt Quân Nhược Thủy tràn ra nụ cười từ trong thâm tâm.
Vương Hân cười to: “Muội tử nói đùa, ta tới kinh thành để chọn mua vài món hàng tết, lại mua thêm vài món đồ cho phu lang và nữ nhi nhà ta, năm mới vui vẻ.”
“Hân tỷ đối với phu lang và hài tử thật tốt đấy.” Quân Nhược Thủy mỉm cười nói, nhớ tới Tô Tử Bội, đáy lòng không khỏi dâng lên vẻ khổ sở.
Vương Hân cười hào sảng nói: “Nếu đã tình cờ gặp nhau, không bằng chúng ta đi uống rượu chúc mừng, như thế nào?”
“Được, Hân tỷ muốn đi tửu lâu nào, tiểu muội sẽ mời.” Quân Nhược Thủy hớn hở đồng ý. Vô tình gặp gỡ Vương Hân ở kinh thành, cũng coi là xa quê gặp được người thân. Người luôn luôn lý trí như nàng cũng khó có được kích động muốn say sưa một lần.
Vương Hân cười thần bí, hỏi: “Hôm nay muội tử không mang người nào theo hả?”
“Không có.” Quân Nhược Thủy có chút không rõ.
“Vậy thì tốt.” Mặt mày Vương Hân hớn hở: “Tỷ tỷ muốn đi xem đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, hoa khôi Vạn Hoa lâu. Như thế nào, muội tử có đồng ý đi với ta không?” Nói xong, nàng ta dùng ánh mắt trêu cợt nhìn chằm chằm Nhược Thủy, lộ ra dáng vẻ xem muội có dám hay không.
“Có gì không thể?” Quân Nhược Thủy nụ cười nhạt: “Hân tỷ, xin mời!”
Vương Hân có chút ngạc nhiên, nhìn nàng kỹ một chút, cười nói: “Muội tử nghĩ thông suốt rồi sao? Tô lão bản nhà muội là bình dấm chua đây!”
Tô Tử Bội...... Quân Nhược Thủy không khỏi có chút hốt hoảng, nàng đã bị hắn bỏ rơi, thân thể tự do, tất nhiên là nên hưởng thụ nhân thế phồn hoa này. Nàng nhíu lông mày cười khẽ: “Nếu Hân tỷ đã đề nghị, dĩ nhiên là Nhược Thủy liều mình bồi quân nữ rồi.”
“Ha ha, vậy thì tốt quá, chúng ta đi thôi!” Vương Hân lại vỗ vai của nàng, cười ha hả nói: “Theo ta thấy cái gì mà một lòng của muội tử, quá mức cổ hủ rồi. Nữ nhân chúng ta, không phong lưu là không hiểu phong tình. Nữ nhân nào không tam phu tứ lang, nơi giải mệt tốt nhất là thanh lâu, ngươi tình ta nguyện, gặp dịp thì chơi, cũng là chuyện vui của đời người.”
Quân Nhược Thủy nghe Vương Hân truyền thụ kinh nghiệm, dở khóc dở cười, gật đầu liên tục. Vương Hân thấy nàng tán thành, không khỏi mặt mày càng thêm hớn hở.
Không phải là Nhược Thủy tán thành, chỉ là nhìn Vương Hân hăng say nói xong, lễ phép gật đầu một cái mà thôi. Dù sao nàng cũng là người của thế giới khác, hoàn cảnh lớn lên khác với Vương Hân, có rất nhiều thứ không thể tiếp nhận được.
Thật vất vả mới đến được Vạn Hoa lâu. Mặc dù đã gần tới năm mới, nhưng Vạn Hoa lâu vẫn cực kỳ náo nhiệt. Khắp nơi giăng đèn kết hoa, vui mừng hân hoan chào đón khách đến. Nàng suy nghĩ một chút rồi thấy cũng phải, những người này là đào kép, thân gửi ở thanh lâu, đã sớm không có nhà để về. Cũng chỉ có thể ở trong thanh lâu này tìm náo nhiệt.
Thấy Quân Nhược Thủy và Vương Hân vào cửa, lập tức có tiểu quan thanh tú, tô son đánh phấn, lắc lắc vòng eo mảnh khảnh, lả lướt đi tới, cười híp mắt tựa vào vai Vương Hân, nhẹ nhàng thổi khí vào lỗ tai nàng ta: “Phu nhân tới tìm ta sao?” Giọng nói như hoàng oanh dễ nghe, mang theo nũng nịu, khiến tim người ta mềm đi.
Một tiểu quan khác muốn dựa vào người Quân Nhược Thủy, Nhược Thủy lại nhẹ nhàng tránh ra, từ trong túi lấy ra một thỏi bạc tử, nói: “Sắp xếp cho chúng ta một nhã gian, có vị công tử này hầu hạ là tốt rồi.”
Gặp Quân Nhược Thủy chỉ vào tiểu quan như giống như không có xương đang tựa vào trên người Vương Hân, tiểu quan kia nhận lấy bạc, bĩu môi, sẳng giọng: “Tiểu thư cảm thấy ta không đủ xinh đẹp sao?”
“Không phải, ngươi rất đẹp.”Quân Nhược Thủy mỉm cười, mặc dù nụ cười kia ấm áp, nhưng lại mang theo áp lực làm cho người ta lùi bước: “Làm phiền công tử sắp xếp cho chúng ta một nhã gian.”
Tiểu quan có chút phật ý liếc nàng một cái, không cam lòng nói: “Đi theo ta.”
Vương Hân ở một bên đã cuời đến mức mắt cong như trăng lười liềm. Quân Nhược Thủy lườm nàng ta một cái. Đến thanh lâu mà lại không gọi tiểu quan, quả thật sẽ khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Vào nhã gian, tiểu quan này vẫn có chút căm giận bất bình như cũ, lúc đi qua bên cạnh Quân Nhược Thủy thì cố ý làm bộ như bị vấp cái ghế, bất ngờ nhào vào ngực Quân Nhược Thủy. Nhược Thủy không nghi ngờ gì, đưa tay đỡ lấy hắn, ân cần hỏi: “Không sao chứ? Có bị đau ở đâu không?”
“Ai u, ta bị trặc chân rồi.” Giọng nói mềm mại mang theo vài phần oán giận, mấy phần làm nũng: “Thật là đau.”
“Ngươi ngồi xuống trước đi, để ta xem chân ngươi một chút.” Quân Nhược Thủy nói nghiêm túc, không nhìn thấy nụ cười trên mặt tiểu quan.
Vương Hân cười lên ha hả: “Muội tử, ngươi thật đúng là toàn cơ bắp*, vị tiểu công tử này, muội tử nhà ta không hiểu phong tình, ngươi đừng phí hơi sức nữa.”
*ý chỉ không hiểu gì cả
Tiểu quan bị Vương Hân vạch trần, liền cười mềm mại đáng yêu một tiếng, ngồi thẳng người: “Chẳng vui chút nào. Ta thấy vị tiểu thư này xinh đẹp tuyệt trần như nam tử, còn tưởng rằng là thiếu gia nhà nào giả gái !”
“Hiện tại đã biết chưa?” Vương Hân rất không phúc hậu, bỏ đá xuống giếng, bộ dạng cười không thể kìm chế được thật đúng là cần ăn đòn. Quân Nhược Thủy không thể làm gì được, lườm nàng ta một cái, im lặng.
Tiểu quan che môi cười ha ha nói: “Biết rồi, là nữ nhân thứ thiệt, khó có thể gặp được tiểu thư tuấn tú lại dịu dàng như vậy.”
Bị hắn trêu chọc như thế, mặt của Quân Nhược Thủy hơi đỏ lên. Nhìn dáng vẻ bối rối của nàng, Vương Hân biết điều, cũng không trêu chọc nàng nữa, nghiêm mặt nói: “Nếu muội tử nhà ta còn chưa quen thì ngày hôm nay hãy tha cho nàng đi, công tử có thể đi nghỉ ngơi trước.”
Tiểu quan vẫn còn nhìn chằm chằm Quân Nhược Thủy, sau khi nghe Vương Hân nói liền vén áo thi lễ rồi cáo lui.
Lúc này Quân Nhược Thủy mới thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào tháp mềm để bình tĩnh lại.
“Sắc đẹp trước mặt, muội tử có thể ngồi mà trong lòng không loạn, định lực đúng là vượt xa người thường !” Vương Hân cười nói.
“Hân tỷ chê cười rồi.”
Lại không nói những thứ sắc đẹp này không phù hợp với thẩm mỹ của nàng, cho dù những nam nhân này có đẹp hơn nữa, trừ khi là người nàng yêu, nếu không thì cũng chỉ là một đóa hồng trong vạn đóa hồng, chỉ để thưởng thức mà thôi.
Trong lúc nói chuyện, rượu và thức ăn cũng đã được dọn lên bàn, tiểu quan ngồi đối diện đang ân cần mời rượu và món ăn với Vương Hân, dĩ nhiên là Vương Hân rất thích thú, đắm chìm ở dịu dàng của tiểu quan nọ.
Vừa ăn vừa nói chuyện, thời gian dần dần trôi qua. Hình như Vương Hân vẫn chưa thỏa mãn, tất nhiên Quân Nhược Thủy cũng thức thời, đứng dậy nói cáo từ: “Hân tỷ, sắc trời đã tối, Nhược Thủy xin cáo từ trước, Hân tỷ cứ tiếp tục đi.”
“Ha ha, muội tử, ngươi sợ phu lang tìm tới cửa sao?” Vương Hân cười trêu ghẹo nói: “Nếu Tô công tử biết, nói không chừng sẽ xách đại đao tới đây đấy!”
Quân Nhược Thủy không khỏi bật cười, quả thật Tô Tử Bội có thể làm chuyện này. Chẳng qua hôm nay đã chia ly, không thể nào xảy ra chuyện như vậy được. Quân Nhược Thủy cười nhẹ, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc này Vạn Hoa lâu đã rất ồn ào nhộn nhịp, đủ loại nữ tử quần áo lụa là ôm các tiểu quan mềm mại đi về phía sương phòng, hơi thở ɖâʍ mỹ tràn ngập trong đó. Quân Nhược Thủy cúi đầu đi về phía trước, lại thấy một nam tử áo trắng bị một nữ tử có vẻ mặt dự tợn hùng hùng hổ hổ kéo ra ngoài, người chung quanh đều câm như hến không nói được lời nào.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Quân Nhược Thủy không khỏi hỏi thăm. Một tiểu quan đang đứng bên cạnh, trên mặt tỏ vẻ thương hại nói: “Ai, Tiêu Trúc đó là một người đáng thương, bị thê chủ bán vào Vạn Hoa lâu, lại còn mang theo nhi tử mới ba tuổi, thật là thê thảm. Hắn muốn ch.ết, rồi lại không đành lòng bỏ lại hài tử, không thể làm gì khác hơn là cắn răng ở thanh lâu bán rẻ tiếng cười. Nhưng bá chủ một phương ở kinh thành này coi trọng hắn, nhất định phải chuộc thân cho hắn, mang về phủ.”
“Vậy không phải là hoàn lương sao?” Bên cạnh có người vây xem hỏi.
“Làm sao lại là hoàn lương, mỗi tháng tiểu bá vương này đều đùa ch.ết mấy đào kép, vào phủ hắn, cũng xem như là bước một chân vào âm tào địa phủ rồi.” Một nữ tử nói tiếp, mắt nhìn về phía nam tử mặc áo trắng đã khóc đến hoa lê đái vũ* kia, không thể không tiếc than.
*Hoa lê trong mưa, chỉ khóc nhưng vẫn đẹp.
Tiểu quan khơi chuyện khẽ xì một tiếng, nói: “Vào nhà nào mà không giống nhau. Lăn lộn trong chốn phong trần, thân phận hèn mọn đê tiện, môt khi bị chuộc thân thì cũng chỉ làm một tiểu thị, mới mẻ qua đi thì lại bị bán vào thanh lâu. Đây đều là mệnh nam nhi ti tiện của chúng ta.”
Quân Nhược Thủy sinh lòng thương hại, do dự, giúp hay là không giúp đi. Coi như lòng người dễ thay đổi nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại gặp phải chuyện này, không có cách nào làm như không nhìn thấy. Nếu đi giúp, mình không quyền không thế, lại không biết võ công, lấy cái gì để giúp người ta đây?
Nam tử mặc áo trắng kia nắm chặt khung cửa Vạn Hoa lâu, không muốn đi theo nữ tử kia, khóc lóc cầu xin: “Tiểu thư, van cầu ngươi, tha cho ta đi.”
Nàng kia xoay người lại cho hắn một cái tát, mắng: “Tiểu tiện nhân, bản tiểu thư để ý ngươi là phúc phận kiếp trước mà ngươi tu được, tiểu thư ta đã nộp tiền chuộc thân cho ngươi, khế ước bán thân của ngươi cũng đã ở trên tay ta rồi, ngươi sống hoặc ch.ết đều là người của ta, ngoan ngoãn đi theo bản tiểu thư đi, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
Mặt của nam tử mặc áo trắng kia bị đánh đến mức lệch về một bên, lúc này Quân Nhược Thủy mới nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của hắn, nhất thời khiếp sợ, trừng mắt, giống như nhìn thấy cảnh tưởng kỳ lạ gì đó không thể tưởng tượng nổi.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Editor: Mèo coki
Gần tới mùa xuân, đây là thời điểm phố xá kinh thành náo nhiệt nhất. Phố lớn ngõ nhỏ, người người nhốn nha nhốn nháo, chen vai xô đẩy. Trong một năm, lúc này chính là lúc mọi người chọn mua đồ tết, vui vẻ chuẩn bị thời khắc đón năm mới, cũng là thời cơ thương gia kiếm chác được nhiều nhất. Đầu đường bán quả vỏ cứng ít nước, bán đậu rang, bán ngọc bội, đồ trang sức, bán món ăn dan dã, bán tranh chữ, đôi liễn, tóm lại là đồ đạc được bày bán cực kì phong phu. Tất cả mọi người đều mong mỏi bán được giá tốt, vui vui vẻ vẻ trải qua một cái tết.
Đối với mọi người mà nói, sự thay đổi của triều đình không có gì quan trọng. Dù sao bất luận người nào đứng ở đỉnh núi của quyền lực thì những thứ này cũng không liên quan đến bọn họ, thứ họ muốn là an an ổn ổn trải qua cuộc sống của mình.
“Nhược Thủy!” Một tiếng kêu vui mừng truyền đến từ xa xa. Quân Nhược Thủy theo tiếng kêu nhìn lại, là Vương Hân, nhất thời cảm thấy vui mừng: “Hân tỷ!”
Đợi Vương Hân đến gần, Quân Nhược Thủy vừa định đưa tay ra nắm tay nàng ta, nhưng không nghĩ Vương Hân lại nhanh tay hơn một chút, vui vẻ dùng sức vỗ vỗ bả vai của nàng. Vương Hân vốn là rất tráng kiện, lúc này lại dùng sức vỗ, khiến vai Quân Nhược Thủy hạ thấp xuống. Quân Nhược Thủy không khỏi cười khổ, so với nam tử nơi này, nàng không tính là người khỏe mạnh, nếu so sánh với nữ tử lại càng... Nghĩ đến có chút bi ai nha......
“Hân tỷ, gần sang năm mới, tại sao không trở về nhà với phu lang, còn bận buôn bán sao?” Trên mặt Quân Nhược Thủy tràn ra nụ cười từ trong thâm tâm.
Vương Hân cười to: “Muội tử nói đùa, ta tới kinh thành để chọn mua vài món hàng tết, lại mua thêm vài món đồ cho phu lang và nữ nhi nhà ta, năm mới vui vẻ.”
“Hân tỷ đối với phu lang và hài tử thật tốt đấy.” Quân Nhược Thủy mỉm cười nói, nhớ tới Tô Tử Bội, đáy lòng không khỏi dâng lên vẻ khổ sở.
Vương Hân cười hào sảng nói: “Nếu đã tình cờ gặp nhau, không bằng chúng ta đi uống rượu chúc mừng, như thế nào?”
“Được, Hân tỷ muốn đi tửu lâu nào, tiểu muội sẽ mời.” Quân Nhược Thủy hớn hở đồng ý. Vô tình gặp gỡ Vương Hân ở kinh thành, cũng coi là xa quê gặp được người thân. Người luôn luôn lý trí như nàng cũng khó có được kích động muốn say sưa một lần.
Vương Hân cười thần bí, hỏi: “Hôm nay muội tử không mang người nào theo hả?”
“Không có.” Quân Nhược Thủy có chút không rõ.
“Vậy thì tốt.” Mặt mày Vương Hân hớn hở: “Tỷ tỷ muốn đi xem đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, hoa khôi Vạn Hoa lâu. Như thế nào, muội tử có đồng ý đi với ta không?” Nói xong, nàng ta dùng ánh mắt trêu cợt nhìn chằm chằm Nhược Thủy, lộ ra dáng vẻ xem muội có dám hay không.
“Có gì không thể?” Quân Nhược Thủy nụ cười nhạt: “Hân tỷ, xin mời!”
Vương Hân có chút ngạc nhiên, nhìn nàng kỹ một chút, cười nói: “Muội tử nghĩ thông suốt rồi sao? Tô lão bản nhà muội là bình dấm chua đây!”
Tô Tử Bội...... Quân Nhược Thủy không khỏi có chút hốt hoảng, nàng đã bị hắn bỏ rơi, thân thể tự do, tất nhiên là nên hưởng thụ nhân thế phồn hoa này. Nàng nhíu lông mày cười khẽ: “Nếu Hân tỷ đã đề nghị, dĩ nhiên là Nhược Thủy liều mình bồi quân nữ rồi.”
“Ha ha, vậy thì tốt quá, chúng ta đi thôi!” Vương Hân lại vỗ vai của nàng, cười ha hả nói: “Theo ta thấy cái gì mà một lòng của muội tử, quá mức cổ hủ rồi. Nữ nhân chúng ta, không phong lưu là không hiểu phong tình. Nữ nhân nào không tam phu tứ lang, nơi giải mệt tốt nhất là thanh lâu, ngươi tình ta nguyện, gặp dịp thì chơi, cũng là chuyện vui của đời người.”
Quân Nhược Thủy nghe Vương Hân truyền thụ kinh nghiệm, dở khóc dở cười, gật đầu liên tục. Vương Hân thấy nàng tán thành, không khỏi mặt mày càng thêm hớn hở.
Không phải là Nhược Thủy tán thành, chỉ là nhìn Vương Hân hăng say nói xong, lễ phép gật đầu một cái mà thôi. Dù sao nàng cũng là người của thế giới khác, hoàn cảnh lớn lên khác với Vương Hân, có rất nhiều thứ không thể tiếp nhận được.
Thật vất vả mới đến được Vạn Hoa lâu. Mặc dù đã gần tới năm mới, nhưng Vạn Hoa lâu vẫn cực kỳ náo nhiệt. Khắp nơi giăng đèn kết hoa, vui mừng hân hoan chào đón khách đến. Nàng suy nghĩ một chút rồi thấy cũng phải, những người này là đào kép, thân gửi ở thanh lâu, đã sớm không có nhà để về. Cũng chỉ có thể ở trong thanh lâu này tìm náo nhiệt.
Thấy Quân Nhược Thủy và Vương Hân vào cửa, lập tức có tiểu quan thanh tú, tô son đánh phấn, lắc lắc vòng eo mảnh khảnh, lả lướt đi tới, cười híp mắt tựa vào vai Vương Hân, nhẹ nhàng thổi khí vào lỗ tai nàng ta: “Phu nhân tới tìm ta sao?” Giọng nói như hoàng oanh dễ nghe, mang theo nũng nịu, khiến tim người ta mềm đi.
Một tiểu quan khác muốn dựa vào người Quân Nhược Thủy, Nhược Thủy lại nhẹ nhàng tránh ra, từ trong túi lấy ra một thỏi bạc tử, nói: “Sắp xếp cho chúng ta một nhã gian, có vị công tử này hầu hạ là tốt rồi.”
Gặp Quân Nhược Thủy chỉ vào tiểu quan như giống như không có xương đang tựa vào trên người Vương Hân, tiểu quan kia nhận lấy bạc, bĩu môi, sẳng giọng: “Tiểu thư cảm thấy ta không đủ xinh đẹp sao?”
“Không phải, ngươi rất đẹp.”Quân Nhược Thủy mỉm cười, mặc dù nụ cười kia ấm áp, nhưng lại mang theo áp lực làm cho người ta lùi bước: “Làm phiền công tử sắp xếp cho chúng ta một nhã gian.”
Tiểu quan có chút phật ý liếc nàng một cái, không cam lòng nói: “Đi theo ta.”
Vương Hân ở một bên đã cuời đến mức mắt cong như trăng lười liềm. Quân Nhược Thủy lườm nàng ta một cái. Đến thanh lâu mà lại không gọi tiểu quan, quả thật sẽ khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Vào nhã gian, tiểu quan này vẫn có chút căm giận bất bình như cũ, lúc đi qua bên cạnh Quân Nhược Thủy thì cố ý làm bộ như bị vấp cái ghế, bất ngờ nhào vào ngực Quân Nhược Thủy. Nhược Thủy không nghi ngờ gì, đưa tay đỡ lấy hắn, ân cần hỏi: “Không sao chứ? Có bị đau ở đâu không?”
“Ai u, ta bị trặc chân rồi.” Giọng nói mềm mại mang theo vài phần oán giận, mấy phần làm nũng: “Thật là đau.”
“Ngươi ngồi xuống trước đi, để ta xem chân ngươi một chút.” Quân Nhược Thủy nói nghiêm túc, không nhìn thấy nụ cười trên mặt tiểu quan.
Vương Hân cười lên ha hả: “Muội tử, ngươi thật đúng là toàn cơ bắp*, vị tiểu công tử này, muội tử nhà ta không hiểu phong tình, ngươi đừng phí hơi sức nữa.”
*ý chỉ không hiểu gì cả
Tiểu quan bị Vương Hân vạch trần, liền cười mềm mại đáng yêu một tiếng, ngồi thẳng người: “Chẳng vui chút nào. Ta thấy vị tiểu thư này xinh đẹp tuyệt trần như nam tử, còn tưởng rằng là thiếu gia nhà nào giả gái !”
“Hiện tại đã biết chưa?” Vương Hân rất không phúc hậu, bỏ đá xuống giếng, bộ dạng cười không thể kìm chế được thật đúng là cần ăn đòn. Quân Nhược Thủy không thể làm gì được, lườm nàng ta một cái, im lặng.
Tiểu quan che môi cười ha ha nói: “Biết rồi, là nữ nhân thứ thiệt, khó có thể gặp được tiểu thư tuấn tú lại dịu dàng như vậy.”
Bị hắn trêu chọc như thế, mặt của Quân Nhược Thủy hơi đỏ lên. Nhìn dáng vẻ bối rối của nàng, Vương Hân biết điều, cũng không trêu chọc nàng nữa, nghiêm mặt nói: “Nếu muội tử nhà ta còn chưa quen thì ngày hôm nay hãy tha cho nàng đi, công tử có thể đi nghỉ ngơi trước.”
Tiểu quan vẫn còn nhìn chằm chằm Quân Nhược Thủy, sau khi nghe Vương Hân nói liền vén áo thi lễ rồi cáo lui.
Lúc này Quân Nhược Thủy mới thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào tháp mềm để bình tĩnh lại.
“Sắc đẹp trước mặt, muội tử có thể ngồi mà trong lòng không loạn, định lực đúng là vượt xa người thường !” Vương Hân cười nói.
“Hân tỷ chê cười rồi.”
Lại không nói những thứ sắc đẹp này không phù hợp với thẩm mỹ của nàng, cho dù những nam nhân này có đẹp hơn nữa, trừ khi là người nàng yêu, nếu không thì cũng chỉ là một đóa hồng trong vạn đóa hồng, chỉ để thưởng thức mà thôi.
Trong lúc nói chuyện, rượu và thức ăn cũng đã được dọn lên bàn, tiểu quan ngồi đối diện đang ân cần mời rượu và món ăn với Vương Hân, dĩ nhiên là Vương Hân rất thích thú, đắm chìm ở dịu dàng của tiểu quan nọ.
Vừa ăn vừa nói chuyện, thời gian dần dần trôi qua. Hình như Vương Hân vẫn chưa thỏa mãn, tất nhiên Quân Nhược Thủy cũng thức thời, đứng dậy nói cáo từ: “Hân tỷ, sắc trời đã tối, Nhược Thủy xin cáo từ trước, Hân tỷ cứ tiếp tục đi.”
“Ha ha, muội tử, ngươi sợ phu lang tìm tới cửa sao?” Vương Hân cười trêu ghẹo nói: “Nếu Tô công tử biết, nói không chừng sẽ xách đại đao tới đây đấy!”
Quân Nhược Thủy không khỏi bật cười, quả thật Tô Tử Bội có thể làm chuyện này. Chẳng qua hôm nay đã chia ly, không thể nào xảy ra chuyện như vậy được. Quân Nhược Thủy cười nhẹ, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc này Vạn Hoa lâu đã rất ồn ào nhộn nhịp, đủ loại nữ tử quần áo lụa là ôm các tiểu quan mềm mại đi về phía sương phòng, hơi thở ɖâʍ mỹ tràn ngập trong đó. Quân Nhược Thủy cúi đầu đi về phía trước, lại thấy một nam tử áo trắng bị một nữ tử có vẻ mặt dự tợn hùng hùng hổ hổ kéo ra ngoài, người chung quanh đều câm như hến không nói được lời nào.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Quân Nhược Thủy không khỏi hỏi thăm. Một tiểu quan đang đứng bên cạnh, trên mặt tỏ vẻ thương hại nói: “Ai, Tiêu Trúc đó là một người đáng thương, bị thê chủ bán vào Vạn Hoa lâu, lại còn mang theo nhi tử mới ba tuổi, thật là thê thảm. Hắn muốn ch.ết, rồi lại không đành lòng bỏ lại hài tử, không thể làm gì khác hơn là cắn răng ở thanh lâu bán rẻ tiếng cười. Nhưng bá chủ một phương ở kinh thành này coi trọng hắn, nhất định phải chuộc thân cho hắn, mang về phủ.”
“Vậy không phải là hoàn lương sao?” Bên cạnh có người vây xem hỏi.
“Làm sao lại là hoàn lương, mỗi tháng tiểu bá vương này đều đùa ch.ết mấy đào kép, vào phủ hắn, cũng xem như là bước một chân vào âm tào địa phủ rồi.” Một nữ tử nói tiếp, mắt nhìn về phía nam tử mặc áo trắng đã khóc đến hoa lê đái vũ* kia, không thể không tiếc than.
*Hoa lê trong mưa, chỉ khóc nhưng vẫn đẹp.
Tiểu quan khơi chuyện khẽ xì một tiếng, nói: “Vào nhà nào mà không giống nhau. Lăn lộn trong chốn phong trần, thân phận hèn mọn đê tiện, môt khi bị chuộc thân thì cũng chỉ làm một tiểu thị, mới mẻ qua đi thì lại bị bán vào thanh lâu. Đây đều là mệnh nam nhi ti tiện của chúng ta.”
Quân Nhược Thủy sinh lòng thương hại, do dự, giúp hay là không giúp đi. Coi như lòng người dễ thay đổi nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại gặp phải chuyện này, không có cách nào làm như không nhìn thấy. Nếu đi giúp, mình không quyền không thế, lại không biết võ công, lấy cái gì để giúp người ta đây?
Nam tử mặc áo trắng kia nắm chặt khung cửa Vạn Hoa lâu, không muốn đi theo nữ tử kia, khóc lóc cầu xin: “Tiểu thư, van cầu ngươi, tha cho ta đi.”
Nàng kia xoay người lại cho hắn một cái tát, mắng: “Tiểu tiện nhân, bản tiểu thư để ý ngươi là phúc phận kiếp trước mà ngươi tu được, tiểu thư ta đã nộp tiền chuộc thân cho ngươi, khế ước bán thân của ngươi cũng đã ở trên tay ta rồi, ngươi sống hoặc ch.ết đều là người của ta, ngoan ngoãn đi theo bản tiểu thư đi, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
Mặt của nam tử mặc áo trắng kia bị đánh đến mức lệch về một bên, lúc này Quân Nhược Thủy mới nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của hắn, nhất thời khiếp sợ, trừng mắt, giống như nhìn thấy cảnh tưởng kỳ lạ gì đó không thể tưởng tượng nổi.