Chương 34: Lễ hội hoa đào

Chạng vạng, vài người tới trấn Đào Hoa, vốn là dựa theo tốc độ bình thường phải đi hai ngày đường, kết quả Phong Lăng Hề dễ dàng chạy xong một ngày, cô ngược lại không có việc gì, Vân Tư Vũ cũng vui vẻ, ai làm cho người ta cưỡi là Đạp Tuyết Vô Ngân đây? Vừa nhanh lại vừa ổn.


Ngay cả trên xe ngựa kia của Khởi Vân cũng là kế dưới Đạp Tuyết - Tuyệt Ảnh, nghe danh tự này cũng biết tốc độ thật nhanh, xe ngựa kia đi cũng là tương đối thoải mái, thêm nữa Khởi Vân rất biết đánh xe, dọc đường đi theo Phong Lăng Hề thật sự không tính quá cố gắng hết sức.


Đáng thương chính là những người khác, mà không có cách nào khác phải chạy như thế, người cũng mệt mỏi muốn ch.ết muốn sống. Đây không phải cùng chơi. Đây rõ ràng là liều mạng mà!


Kỳ thật Tô Văn cùng Hoàng Vũ Mặc cưỡi ngựa cũng không kém, chỉ là không phải ngựa tốt tuyệt đỉnh, dù sao không phải ai cũng giống như ‘Bùng phát phú’* như Phong Lăng Hề, ngay cả Đạp Tuyết Vô Ngân đều có trong tay.
(*giàu có một cách mạnh mẽ)


Phải biết có được một con ngựa quý tuyệt đỉnh chân chính cũng không phải dễ dàng, không phải là có tiền là có thể mua được như Đạp Tuyết Vô Ngân, căn bản trên thế giới này cũng không biết còn có thể tìm ra con thứ hai hay không.


Trong khách sạn, Ninh vương điện hạ giống như chó ch.ết nằm sấp ở trên bàn, mặc dù cơn tức giận trong lòng rất lớn, giọng nói oán hận về phía Phong Lăng Hề nhưng lại trở nên bất lực: “Tốc độ của Đạp Tuyết Vô Ngân quá nhanh, sao ngươi cũng không chậm lại một chút?” Đây không phải là đi ra ngoài chơi, đây rõ ràng là đua ngựa!


available on google playdownload on app store


Ninh vương điện hạ thật là phẫn nộ và oán hận, ngươi nói Phong Lăng Hề có một Đạp Tuyết Vô Ngân cũng thì thôi, lại còn có một Tuyệt Ảnh, lại còn làm cho Tuyệt Ảnh kéo xe ngựa, thật sự là làm cho người hận nghiến răng nghiến lợi.


Hoàng tỷ nhà nàng thì có một Tuyệt Ảnh, nàng đúng là thấy thèm thật lâu, đáng tiếc hoàng tỷ không bỏ được đưa cho nàng, bây giờ nàng rõ ràng trông thấy Tuyệt Ảnh mà nàng tâm tâm niệm niệm bị ngược đãi như thế, tại sao có thể không biết là Phong Lăng Hề làm những chuyện tội ác tày trời?


Ninh vương điện hạ không biết, thật ra Tuyệt Ảnh kia là Phong Lăng Hề đưa cho Hoàng Vũ Hiên, kể cả bảo bối ‘Tiểu Ô Nha’ của Hoàng Vũ Hiên cũng là Phong Lăng Hề huấn luyện tốt tặng cho nàng.


Tất cả mọi người đếu cho rằng nữ hoàng bệ hạ quá thiên vị Nhàn vương, bảo bối gì cũng ban thưởng cho nàng, trên thực tế chiếm tiện nghi vẫn là nữ hoàng bệ hạ, phải nói bảo bối của nữ hoàng bệ hạ tuyệt đối không có nhiều bằng Nhàn vương điện hạ.


Phong Lăng Hề uống chút rượu, lười biếng trả lời: “Ninh vương điện hạ, bản vương có cho ngươi đi cùng sao?”


“Ngươi…” Buổi sáng Hoàng Vũ Mặc bị ngăn cản ở ngoài cửa phủ Nhàn vương đã kìm nén một bụng khí, hiện tại không khỏi bộc phát, “Phong Lăng Hề, ngươi cũng không thương hoa tiết ngọc một chút sao?” Nói xong nhìn thoáng qua mặt mũi tràn đầy mệt mỏi của Vân Dật, nàng ấy sẽ không quên trong đoàn người này của bọn họ còn có nam nữa sao?


Phong Lăng Hề căn bản sẽ mặc kệ nàng, cô muốn thương hoa tiếc ngọc cũng chỉ trông nom Vân Tư Vũ, những người khác không phải là trách nhiệm của cô, đem chén gắp đầy thịt cá bỏ vào trong chén Vân Tư Vũ, nói ra: “Ăn nhiều một chút.”


Vân Tư Vũ gật đầu nhẹ, mặc kệ những người khác rối ren như thế nào, ăn trước no bụng nói sau. demcodon_ddlqd
Nghe lời mà Hoàng Vũ Mặc nói, lại nhìn một màn này, hiện tại làm cho người ta không nói được lời nào, này gọi là không thương hoa tiếc ngọc?


Hoàng Vũ Mặc thiếu chút nữa hộc máu, nàng cảm thấy Phong Lăng Hề chính là từ nhỏ bị làm giận, hết lần này tới lần khác bị người làm tức ch.ết, nàng cũng chỉ biết ứng phó lười biếng kia, bộ dạng một chút cũng không thèm để ý.


Sắc mặt Tô Văn xem ra cũng không được tốt lắm, lúc trước thời điểm đón dâu liền bị qua Phong Lăng Hề khí, nàng mặc dù không có bởi vậy mà đi tìm Phong Lăng Hề gây phiền toái, nhưng cũng tuyệt đối không có ý định cùng nàng ấy tiếp xúc nhiều, hết lần này tới lần khác nữ hoàng bệ hạ đột nhiên ra một đạo chỉ ý, cho nàng nghỉ phép là giả, làm cho nàng mang theo Vân Dật cùng Phong Lăng Hề bọn họ cùng đi ra ngoài chơi, nói cái gì hưởng tuần trăng mật. Nàng thật lòng không muốn đi cái tuần trăng mật gì đó, nhưng cũng không thể vì chuyện như vậy mà kháng chỉ.


Cùng chơi thì theo chơi đi, đi ra thể nghiệm và quan sát một chút dân tình cũng không tồi, kết quả ngay từ lúc đầu mới đi đã bị Phong Lăng Hề chỉnh kiệt sức, nàng vẫn còn tốt dù sao cũng là người trong quân doanh, không đến mức bởi vì mệt mỏi này bị đánh đảo, nhưng là nếu như liên tục như vậy Vân Dật khẳng định không chịu nổi.


Tô tướng quân không khỏi nghĩ tới có nên viết tấu sớ gửi về cho nữ hoàng nữ hoàng bệ hạ hay không.
Vân Tư Vũ một lòng đều nhào vào bàn thức ăn lớn, chờ những người khác nghỉ đủ rồi bắt đầu dùng cơm, hắn đã để chén xuống, một bộ dáng thỏa mãn vuốt vuốt cái bụng tròn trịa.


Phong Lăng Hề kéo hắn đến ngồi trên chân mình xong giúp hắn lau miệng, lại múc chén canh đưa cho hắn: “Uống chút canh.”


Vân Tư Vũ từ từ đem chén súp nhỏ uống sạch, tựa ở trong ngực nàng, thỏa mãn thở hắt ra, cái miệng nhỏ nhắn rốt cuộc mới nhàn rỗi, mở miệng hỏi: “Hề, nơi này rất đẹp, trong chốc lát chúng ta đi chơi được hay không?”


Phong Lăng Hề vừa cười vừa nói: “Thích là được, chúng ta ngồi nghỉ một hồi, trong khoảng thời gian này hoa đào nở, cảnh sắc trên trấn rất đẹp, hơn nữa chúng ta đến đúng lúc vừa qua lễ hội hoa đào, sẽ rất náo nhiệt, buổi tối cũng có không thiếu đồ tốt chơi.”


Hoa đào tơ rực rỡ lá hoa, đây cũng là tên từ đâu tới của trấn Đào Hoa, tại trấn Đào Hoa này tùy ý cũng có thể thấy được cây đào, mà mùa này ở trấn Đào Hoa là xinh đẹp nhất, khắp nơi có thể thấy được cánh hoa bay múa, ngay cả trong gió đều là hương hoa.


Vân Tư Vũ rõ ràng bị khơi gợi lên hứng thú: “Làm sao ngươi biết?”
Phong Lăng Hề thần bí nói: “Thê chủ nhà ngươi không gì không biết.”
Cô từng ngốc qua mấy ngày ở trấn Đào Hoa, đối với nơi này coi như hiểu rõ, thời gian vừa vặn thích hợp, nói không đến chơi có chút đáng tiếc.


Ngoại trừ ngoài vẻ mặt đương nhiên của Khởi Vân, những người khác cảm thấy lời này của Phong Lăng Hề là đang khoác lác.
Mà mặt mũi Vân Tư Vũ lại tràn đầy sùng bái, hiển nhiên tin tưởng không nghi ngờ: “Vậy chúng ta dừng xuống một chỗ rồi đi nơi nào?”


Vân Nhị công tử hiển nhiên rất hưng phấn, chuyện này cũng không thể trách hắn. Trước thành thân, mặc dù hắn sẽ lén trộm chạy ra ngoài, nhưng là vì Vân Thiển sẽ không định giờ mà đi tìm hắn gây phiền phức, nên mỗi lần hắn đi ra ngoài đều vội vã trở về, tự nhiên không thể chơi thật tốt.


Phong Lăng Hề đưa tay gõ gõ trán của hắn, buồn cười nói: “Thật sự là có lòng tham, ta muốn nói cho ngươi, phỏng đoán ngươi sẽ vẫn muốn, cho nên tạm thời giữ bí mật.”


Vân Tư Vũ bất mãn há lớn quai hàm, thật sự cũng không nên miễn cưỡng, bởi vì Phong Lăng Hề nói coi như là sự thật, hay là trước ở chỗ này tận hứng chơi rồi nói sau.


Quả nhiên theo như lời Phong Lăng Hề nói, bọn họ đến vừa qua lễ hội hoa đào, bọn họ dùng xong bữa đi ra trời đã tối một chút, nhưng trên đường vẫn náo nhiệt như cũ, khắp nơi đều treo đèn lồng, đem đường phố chiếu sáng lên, bên đường quán nhỏ cũng vẫn buôn bán như cũ.


Bị phần vui mừng lây này, tựa như mệt mỏi đều bị quét sạch, ngay cả Vân Dật đều có một chút dục vọng nhìn xem bốn phía.
Vân Tư Vũ gặp không ít cả trai lẫn gái ném đồ vào người gần chân mình, không khỏi tò mò hỏi: “Hề, bọn họ đang làm cái gì?”


Phong Lăng Hề nhìn thoáng qua, đang muốn giải thích, đột nhiên bên chân mình nhiều ra một cái túi hương, cách ba bước xa xa có một người nam tử hạ mí mắt, cả khuôn mặt đỏ bừng.


Vân Tư Vũ mặc dù không biết đây là có chuyện gì, nhưng lại nhạy cảm đối với người ngấp nghé Phong Lăng Hề, vì vậy trong nháy mắt chuông báo động vang lên nhìn tác phẩm đó, một đôi mắt tròn trịa trừng mắt cái nam tử xấu hổ kia, tựa như còn ngại không đủ, dứt khoát đưa tay ôm Phong Lăng Hề, ý kia rất rõ ràng, đây là của ta!


Phong Lăng Hề bị động tác thật thà bảo hộ của tiểu mèo hoang lấy lòng, ý cười đầy mặt, duỗi tay ôm lấy hắn, tiếp tục đi về hướng phía trước, không có để ý tới cái túi hương kia.






Truyện liên quan