Chương 2
Thuở đó có những loài đi trên mặt đất mà bây giờ chúng ta không thấy nữa. Đó là hồn ma, ác quỷ, và linh thần; thần của thú vật, thần lớn, thần nhỏ; và những tinh linh của tất cả mọi vật, mọi loài, và bóng ma, quái thú, có cả loài hiền từ, và có loài rất hiểm ác.
Vào một đêm nọ khi con cáo đang đi săn trên núi, lúc ấy mặt trăng đã lên cao và ban đêm vào lúc tối nhất, thì nó thấy, cạnh gốc sồi bị sét đánh gãy, vài tia ánh sáng màu xanh lóe lên. Lặng lẽ và nhanh nhẹn như một cái bóng, nó len lén chuồn đến bên ánh sáng đó. Khi đến gần, những tia sáng hiện nguyên hình thành những sinh vật kỳ lạ, không ch.ết cũng không sống, lập lòe trong khí màu xanh.
Những sinh vật này đang nói chuyện với giọng khe khẽ.
“Chúng ta đã được lệnh,” con thứ nhất nói, ánh lửa xanh nhảy múa trên da của nó, “tên hòa thượng đó sẽ phải ch.ết.”
Con cáo ngừng di chuyển ngay lúc ấy, và giấu mình trong bụi cây.
“Đúng,” con thứ hai cất tiếng, răng nó sắc nhọn như những lưỡi dao. “Chủ nhân chúng ta, Âm Dương Đạo Trưởng đầy quyền uy, trí tuệ thông thiên và tận địa, đã biết được rằng, đến trăng tròn tháng sau, hoặc là ông ấy, hoặc là hòa thượng đó sẽ phải chêt – và nếu không phải là gã hòa thượng, thì đó sẽ là chủ nhân.”
“Vậy gã hòa thượng đó sẽ ch.ết như thế nào?” sinh vật thứ ba hỏi, ánh mắt nó chiếu ngọn lửa xanh. “Im nào! Dường như có ai đang nghe lén chúng ta? Tôi cảm thấy có người đang theo dõi.”
Con cáo nín thở, và ép bụng sát xuốt mặt đất và nằm yên. Ba sinh vật kia bay lên cao, và nhìn xuống khu rừng. “Không có ai hết ngoại trừ xác một con cáo,” sinh vật thứ nhất nói.
Một chú ruồi đậu trên trán cáo, và bước đi, chầm chậm, xuống đầu mũi nó. Con cáo ngăn không cho mình đập nó; nó chỉ nằm yên đó, mắt trợn trừng, và không lay động, như một xác ch.ết.
“Theo kế hoạch của chủ nhân,” con thứ nhất nói. “Tiểu hòa thượng đó sẽ mơ thấy ác mộng trong ba đêm liên tiếp. Đêm đầu tiên gã sẽ mơ thấy một cái hộp. Đêm thứ nhì, là một chiếc chìa khóa màu đen. Đến đêm thứ ba, gã sẽ mơ thấy mình dùng chìa khóa để mở cái hộp đó. Khi gã mở nó trong mơ, gã sẽ không còn trở về nhân gian được nữa, và không có nước, không có thức ăn, không lâu sau gã sẽ ch.ết. Như vậy chủ nhân sẽ không chịu trách nhiệm về cái ch.ết của gã.” Và rồi nó nhìn quanh một lần nữa. “Ngươi có chắc là chúng ta không bị nghe lén không?”
Con ruồi bò lên tròng mắt của con cáo. Nó gắng không chớp mắt, dù rằng sự khó chịu đó lên đến điên rồ.
“Còn gì có thể nghe chúng ta chứ?” con thứ hai nói. “Xác cáo ư?” Và nó cười, giọng the thé và xa xăm.
“Nhưng cho dù có người nghe chúng ta cũng không sao,” con thứ nhất đáp. “tại vì nếu người đó nghe được, và muốn kể lại cho người khác nghe, chưa kịp mở miệng thì tim nó đã bị nổ tung trong lồng ngực rồi.”
Một cơn gió lạnh thổi qua đỉnh núi. Bầu trời bắt đầu ửng sáng từ phương đông.
“Chẳng lẽ gã hòa thượng đó không có cách nào thoát được hay sao?” con thứ ba hỏi.
“Chỉ có một cách thôi,” con thứ hai trả lời.
Cô cáo cố gắng lắng nghe, nhưng không có gì hết, không con nào nói gì cả. Chỉ có tiếng thầm thì của ngọn gió đang thổi bay lá vàng, tiếng thở dài của cành cây khi chúng lay động trong gió, và tiếng kêu leng keng của cái chuông gió vọng ra từ ngôi chùa nhỏ.
Con cáo cứ nằm yên trong tư thế đó cho đến khi mặt trời lên cao trên đỉnh núi. Rồi nó cong đuôi lên, chộp con kiến đang trèo lên móng, xong, nó đi ngược xuống núi, và chui vào hang của mình. Đó là một nơi lạnh lẽo, tối đen, toàn mùi đất ẩm, và tận trong cùng của hang cáo, là báu vật quý giá của nó.
Nhiều năm trước, nó đã thấy vật đó đang nằm trong một gốc cây cổ thụ to lớn; nên nó đào lên, dùng răng cắn, và rồi đào thêm nữa, qua rất nhiều ngày, cho đến khi lấy được vật đó lên khỏi mặt đất, sau đó con cáo dùng lưỡi hồng của mình để ɭϊếʍƈ vật đó sạch sẽ, dùng đuôi mình để lau chùi, và rồi nó mang về hang, tôn thờ và chăm sóc vật ấy. Đó là báu vật của cô cáo. Một loại cổ vật, đến từ đất nước xa xôi.
Đó là một miếng ngọc khảm hình rồng, và hai mắt rồng là hai viên hồng ngọc.
Con rồng cho cô thấy thoài mái. Đôi mắt rồng chiếu sáng trong cái hang tối tăm, làm cho nó ấm áp hẳn lên.
Nàng cáo ngậm miếng ngọc bội trong miệng, nhẹ nhàng như là một người mẹ đang ôm con của mình vậy.
Nàng cáo mang miếng ngọc bội đi hàng dặm trường, đến một vách núi cheo leo tại bờ biển. Nàng có thể nghe thấy tiếng hải âu kêu trên đầu, tiếng sóng vỗ trên gềnh đá ở dưới chân. Nếm được vị muối mặn trong không khí.
“Vì đây là vật quý nhất của ta,” cô nghĩ. “Và ta dâng cho người, dâng nó cho đại dương, và chỉ hỏi xin được biết cách giải cứu một vị hòa thượng. Vì nếu ta không làm gì, đại sư sẽ mơ thấy một cái hộp, một chìa khóa, và rồi một chìa khóa mở ra cái hộp, và ngài sẽ ch.ết.”
Đoạn con cáo đưa mảnh ngọc bối ra ngoài vách núi, vẫn nhẹ nhàng, và đứng nhìn nó rơi vào đáy biển. Nó thở dài, vì con rồng đó đã giữ cho hang của nó yên bình.
Rồi nó lại đi hàng dặm trở về hang, mệt mỏi hết sức, và nó ngủ.
Đây là giấc mộng mà con cáo đã mơ thấy.
Nó đang ở một nơi hoang vu toàn là đá xám và đá nâu, không có gì mọc lên. Bầu trời cũng màu xám, không sáng cũng không tối. Ngồi trên tảng đá lớn trước mặt nó là một con cáo khổng lồ, đen tuyền từ đỉnh đầu xuống cuối đuôi, nơi mà nó chuyển màu trắng, trắng như đã nhuộm màu sơn. Con cáo khổng lồ đó còn to hơn hổ, cao hơn chiến mã, và lớn hơn tất cả các sinh vật mà nàng cáo từng thấy.
Con cáo khổng lồ đứng trên tảng đá như thể đang chờ ai, và đôi mắt nó là hai màu đen thăm thẳm, trong đó có những ngôi sao lấp láy.
Nàng cáo nhảy lên từng tảng đá, cho đến khi nó đứng trước mặt con cáo của các giấc mộng, và phủ phục xuống trước mặt con cáo khổng lồ, ngửa người lên cho con kia thấy cổ họng của nó.
Đứng dậy, con cáo khổng lồ nói. Đứng dậy và đừng sợ hãi. Con đã hi sinh rất nhiều để mơ giấc mộng này.
Nàng cáo đứng dậy. Trong giấc mộng nàng không run rẩy, dù thật ra nàng chưa bao giờ sợ hãi như lúc này.
“Ngọc bội của thiếp,” nàng cáo hỏi. “Có phải là của ngài không, thưa đại nhân?”
Không, con cáo lớn đáp. Nhưng một người ta gọi là bạn, đã làm mất nó từ lâu lắm rồi, khi mà những con rồng thực thụ không sống ở nơi nầy mà vùng vẫy trên trời cao. Bạn ta đã làm mất mảnh ngọc bội và từ đó đến nay y vẫn buồn bã. Bây giờ đại dương sẽ mang nó về cho y, và y sẽ ngủ ngon hơn với đồng loại của y dưới đáy thung lũng sâu cho đến khi khởi điểm mới của thế giới bắt đầu.
“Thiếp rất hân hạnh được phục vụ cho bạn của ngài,” nàng cáo nói.
Họ đứng đó yên lặng vài giây phút, trong xứ sở của những giấc mộng, nàng cáo bé bỏng và con cáo khổng lồ màu đen. Nàng cáo nhìn quanh vùng đất đá sỏi.
“Những con thú kia là gì vậy?” nàng hỏi.
Đó là những con vật to bằng con sư tử, và chúng đang ngửi các tảng đá, chiếc mũi dài cắm sâu vào mảnh đất cằn cỗi.
Chúng là Baku, con cáo lớn nói. Thực Mộng Thú.
Nàng cáo nhỏ đã từng nghe về Baku. Nếu một người mơ thấy ác mộng, hoặc là điềm xấu, người ấy có thể mời Baku, và hi vọng Baku sẽ ăn đi giấc mơ đó, làm tiêu tan cơn ác mộng hoặc điều xấu đó đi.
Nàng dõi theo đòan Baku, đang vòng quanh hoang mạc của giấc mộng.
“Nếu một người bắt được Baku sau khi nó ăn giấc mơ,” nàng cáo hỏi. “Thì sao?”
Con cáo lớn không nói gì một hồi lâu. Tận sau trong mắt nó một vì sao lấp lánh. Baku rất là khó bắt, và còn khó hơn để giữ. Chúng rất xảo quyệt và khéo luồn lách.
“Thiếp là một con cáo,” nó nói, khiêm tốn, và không khoe khoang. “Thiếp cũng là một loài thú xảo quyệt.”
Con cáo khổng lồ gật đầu. Rồi nó nhìn xuống nàng cáo nhỏ bé, và dường như trong giây phút đó, nó nhìn thấy tất cả ước muốn và hi vọng, và tình cảm của nàng cáo. Y chỉ là một con người, hồ ly vương cất tiếng. Còn ngươi là một con cáo. Những chuyện này thường không có kết quả tốt.
Nàng cáo có thể nói cho ngài nàng đang nghĩ gì, và tâm sự cho ông nghe, nhưng ngài đã uốn mình, nhảy xuống sa mạc ở bên dưới. Nàng cáo thấy dường như ông đang lớn dần, lớn dần, cho đến khi to bằng bầu trời, và con cáo khổng lồ là màn đêm, các ngôi sao lấp lánh trong đêm tối của chiếc áo choàng, và mảnh đuôi trắng là vầng trăng khuyết, soi sáng cả bầu trời đen.
“Thiếp có thể giảo hoạt,” con cáo nhỏ nói với bóng đêm. “Thiếp có thể can đảm. Và thiếp sẽ ch.ết cho chàng.”
Và rồi nó tưởng như có một giọng dịu dàng cất lên trong đầu nó, Vậy thì hãy bắt lấy giấc mơ của y đi, con gái ạ, và nó tỉnh giấc.
Mặt trời vàng rực màu của buổi ráng chiều, như đốt cháy cả thế gian khi con cáo đi đến ngôi chùa nhỏ, nó chỉ ngừng một chốc để ăn một con cóc mà nó bắt được gần bờ sông, và để nhai sống con cóc, xương với thịt, trong vài miếng nhấm. Rồi nó uống dòng nước lạnh và trong của dòng sông.
Khi nó đến chùa, nhà sư đang đốn củi cho lò sưởi.
Nó đứng xa xa, vì cây búa của nhà sư rất là sắt, nó cất giọng nói, rõ ràng, như là tiếng người vậy, “Cầu chúc cho đại sư chỉ mơ những giấc mơ tốt lành trong tương lai, mơ những điềm tốt và may mắn.”
Nhà sư mỉm cười. “Cảm ơn lời chúc của cô,” ông nói. “Mặc dù tôi không biết mình có thể mơ điềm tốt hay không.”
Con cáo nhìn nhà sư hồi lâu với đôi mắt xanh. “Thiếp sẽ ở gần đây,” cuối cùng cô nói. “Nếu người cần thiếp.”
Và khi nhà sư trẻ nhìn lên thì nàng cáo đã biến mất rồi.