Chương 16
Lúc đầu, Cora cảm thấy bị đe dọa. Bá tước Thornhill là một người đàn ông cao lớn, u ám và đẹp trai. Nữ bá tước cũng cao theo tiêu chuẩn bình thường, dù không thể cao bằng Cora, với một mái tóc mượt mà màu đỏ sẫm. Cô ấy nhã nhặn và mảnh mai, ít nhất khung xương cũng cho biết cô là một người phụ nữ thanh lịch dù cô chỉ dành sự chú tâm cho những đứa trẻ.
Họ thật quá sức đẹp đôi, thật hoàn hảo, cực kỳ hoàn hảo dành cho nhau và cho những đứa trẻ.
Nhưng họ hoàn hảo theo một kiểu khác. Họ hoàn toàn đáng yêu và tốt bụng. Cora biết rất rõ rằng họ có lẽ đã mất hết tinh thần khi biết Francis bị buộc vào một cuộc hôn nhân với con gái của một thương gia. Nàng biết sự xuất hiện của nàng chẳng gây chút ấn tượng nào - nàng thật xấu xí giữa ba người đẹp tuyệt vời, năm người nếu tính them cả hai đứa trẻ. Và nàng biết sự bối rối khủng khiếp này đã khẳng định lại với họ tất cả những điều khủng khiếp họ đã mong đợi ở nàng.
Nhưng nữ bá tước đã nói với nàng như thể cô ấy rất háo hức mong chờ cuộc gặp này. Trước khi họ xuống nhà dùng trà trong ngày đầu tiên, Lady Francis là Cora và nữ bá tước là Jennifer. Và trước khi trà được đưa tới Francis đã khẳng định sau sáu năm anh đã phải đầu hàng và bóng gió một cách nghiêm túc về việc anh đã luôn khăng khăng về cuộc nói chuyện với nữ bá tước. Dù có hay không, cô cũng đã bắt đầu gọi anh là Francis. Và Cora là Cora và bá tước thì là Gabriel.
Trước khi kết thúc ngày hôm nay thì Cora đã có thể nghỉ ngơi. Họ thật sự là những người dễ thương. Nàng đã nói với Francis vậy khi họ nằm trên giường đêm hôm đó, trước khi họ bắt đầu bị xao lãng vào việc làʍ ȶìиɦ.
“Họ cũng chỉ là những người bình thường” nàng nói.
Anh mỉm cười khúc khích “Ta sẽ đưa những lời khen này cho họ trên bài ăn sáng ngày mai” anh nói.
“Anh không thể nào làm vậy!” nàng thốt lên sợ hãi.
Anh lại cười khúc khích lần nữa và cúi xuống hôn nàng. Nàng rùng mình với dự đoán thú vị khi anh cọ nhẹ đầu lưỡi lên môi trên của nàng.
“Em đã không còn đi những đôi giày quá chật nữa” nàng nói, lại nhăn mặt với ký ức khổ sở đã từng theo nàng mọi tối. “Oh, Francis. Em có thể ch.ết mất. Tại sao những việc như vậy cứ luôn xảy đến với em?”
“Ta nghĩ có lẽ đó là niềm vui vĩnh cửu của ta, em yêu” anh nói. Đó là điều đáng nói nhất trong thời điểm hiện tại để khiến nàng không cảm thấy xấu hổ hơn nữa.
***
Buổi sáng tiếp theo họ đi cưỡi ngựa. Những đứa trẻ đã có mặt, cậu bé Michael đang ngồi trên một chú ngựa nhỏ, Mary thì đang ngồi phía trước trên con ngựa cùng cha. Và trong khi những người đàn ông đang chơi bóng với Michael thì những người phụ nữ đang lăn một quả bóng với Mary và Cora thì đang giúp cô bé làm một chiếc ghế bằng hoa cúc dại. Cora dành ra một vài buổi chiều nói chuyện với Jennifer trong khi Gabriel cùng Francis xem xét việc mở rộng trang trại. Đến tối, họ cùng nhau chơi bài trong khi những đứa trẻ đã lên giường đi ngủ.
Thật quá sức dễ chịu. Thật là một kỳ nghỉ tuyệt vời. Francis không trông như thể đang không hạnh phúc - nhưng trông cũng không giống như anh khi còn đang ở Sidley. Có lẽ, Cora nghĩ, nàng đã quá ích kỷ khi cảm thấy bản thân mình cực kỳ hạnh phúc. Có lẽ không phải vấn đề rằng nàng không phải sự lựa chọn của anh, rằng anh không hề yêu nàng. Có lẽ tình yêu không phải chuyện quá quan trọng đối với đàn ông như là với phụ nư.
Có lẽ vấn đề xảy ra trong cuộc hôn nhân của nàng cũng sẽ giống như những gì đã xảy đến với Gabriel và Jennifer. Nếu Francis không nói với nàng, nàng sẽ không bao giờ đoán được rằng cuộc hôn nhân của họ đã có một khởi đầu bất hạnh. Họ bên nhau thật quá đỗi hoàn hảo. Họ không hề gây khó chịu cho những vị khách của mình bằng những hành động thân mật. Nhưng họ không cần thiết phải làm vậy. Quá dễ để nhận ra điều đó trên khuôn mặt và cách cư xử của cả hai - thật sự là có một sự gắn bó cực kỳ sâu sắc giữa họ.
Có lẽ…
Nhưng anh sẽ không hy vọng cho điều mà sẽ không bao giờ có khả năng xảy ra. Nàng sẽ đơn thuẩn là học cách chấp nhận và hài lòng vói những gì mình có. Điều nàng đang có rõ ràng là không hề tệ.
Nhưng điều gì nếu điều này không khiến Francis cảm thấy hài lòng? Điều gì nếu thời gian chỉ khiến anh dần cảm thấy không hạnh phúc?
Ah, cuộc sống là một cuộc thương lượng khó khăn, nàng nghĩ, hoàn toàn, và, nó sẽ đánh lạc hướng bất cứ ai khi muốn tìm ra quy luật của nó.
Và một điều khác nữa cũng đang làm nàng bận lòng. Có một bất động sản rất lớn mang tên Chalcote. Highmoor Abbey chỉ cách đây có vài dặm, một bất động sản của Hầu tước Carew. Hầu tước phu nhân là em họ của Jennifer và hai gia đình vẫn thường xuyên qua lại. Bây giờ họ đang ở Harogate vài ngày nhưng họ đang hy vọng có thể sớm về nhà.
“Chúng ta sẽ sớm gặp được họ, Cora”Jennifer nói và mỉm cười “Cậu sẽ thích Sam, mình tin là vậy. Cô ấy còn hơn cả em gái của mình chứ không phải chỉ là em họ. Chúng mình chưa được gặp lại nhau sau cái ch.ết của cô và chú mình, bố mẹ Sam. Cậu có thể hình dung được mình cảm thấy vui sướng thế nào khi cô ấy cưới Hartley trong năm nay và chuyển đến sống gần mình?”
Triển vọng trong cuộc viếng thăm của họ khiến Cora cảm thấy phát ốm mặc dù nàng đã tự nói với bản thân rằng bây giờ nàng cũng đã là một thành viên của giói quý tộc. Giờ thì nàng đã là một trong số họ, nàng tự nhắc nhở bản thân. Giờ nàng là Lady Francis Kneller, em dâu của công tước Fairhurst.
Nàng vẫn không cảm thấy tâm trạng của mình khá hơn chút nào.
Đầu tiên nàng nghĩ rằng nàng phải gặp được Hầu tước Carew. Cái tên nghe có vẻ quen thuộc. Nhưng trong thâm tâm, nàng không thể ghép một khuôn mặt nào với cái tên ấy để có thể nhớ được nàng đã gặp anh ta ở đâu. Và nàng khám phá ra rằng anh ta và hầu tước phu nhân mới kết hôn hồi tháng 6, khi nàng vẫn còn đang ở Bath, và sau đó sẽ sớm trở về nhà.
Không, rõ ràng nàng là một sai lầm.
***
Ban đầu anh nghĩ rằng anh sẽ được cứu khỏi bản thân mình. hai người kia đang ở Harrogate. Nhưng không được lâu, có vẻ là vậy. Họ dự kiến sẽ sớm trở về.
“Họ không thể đến Highmoor hôm nay, hoặc ngay mai” bá tước nói với Lord Francis. “Họ có một cây cầu cần xây ở bên hồ và phải ở lại giám sát việc lắp đặt, Carew nổi tiếng là một người thiết kế quang cảnh, như cậu biết đấy, và Samantha đã chấp nhận sở thích của cậu ta một cách rất nhiệt tình. Cậu sẽ không thể tìm thấy một cặp đôi nào không thích hợp như vậy, Frank, nhưng cậu có thể nói rằng thế giới của mỗi người chỉ hoàn thiện khi có người kia”
“Ý cậu là họ không hide như cậu và Jennifer?” Lord Francis hỏi một cách khô khan. Nhưng thực tế thì, dạ dày anh đang cảm thấy khuấy động và trái tim anh đang đập mạnh và anh tha thiết hy vọng Cora đã không kiên quyết thuyết phục anh đến đây. Giờ thì hiển nhiên anh đang hành xử không công bằng vói vợ mình, dĩ nhiên.
Họ đã đến vào ngày thứ 4, một cách bất ngờ, khá sớm trong một buổi chiều chỉ có bá tước và nữ bá tước cùng với những đứa trẻ và những vị khách đã bắt đầu đi dạo qua hồ. Thật vậy, họ giờ chắc đang đi dạo nếu như Cora không phát hiện ra khi nàng bước ra đến sân rằng nàng quên mang ô. Lord Francis đã chạy lên lầu để lấy giúp nàng. Khi anh quay lại, anh trông thấy nàng đang đứng trên bậc thềm trước nhà vói khuôn mặt trắng bệch - một hình dáng quen thuộc. Anh đã đoán ra ngay cả trước khi nàng lên tiếng.
“Francis” cô nói với một âm thanh nhẹ như gió thoảng như thể nàng sợ rằng giọng của mình có thể lọt được ra đến ngoài sân “Có một chiếc xe ngựa đang đến. Jennifer nói rằng nó là của Hầu tước Carew”
Nếu nàng có đấm mạnh vào bụng anh ngay bây giờ thì anh cũng không thể cảm thấy khó thở hơn thế này. Anh mỉm cười với nàng “Cora” anh nói “nàng đã từng nói chuyện vói một hoàng tử. Đây chỉ là một hầu tước. Nàng sẽ thấy anh ta cũng không hề đáng sợ chút nào, ta hứa đấy”
“Oh” nàng đáp “anh có nghĩ em thật ngu ngốc và anh hoàng toàn đúng. Nhưng anh không hiểu, Francis. Anh được sinh ra cùng với tất cả những điều này”.
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng và kéo nàng lại gần ngay cả khi đang có một người hầu đứng gần đó. Nàng ước có thể mang nàng lên phòng bây giờ và đóng cửa lại. Anh cũng chẳng hề muốn có cuộc gặp này như nàng “Đi chứ?” anh nói “Ta sẽ ở ngay cạnh nàng thôi, cưng”
Nàng ngước mắt nhìn anh “Francis” nàng nói “đừng để em ngã trên bậc thềm. Có bốn bậc ở đó - hoặc có lẽ là năm? Oh, em không thể nhớ là bốn hay năm nữa. Điều gì sẽ xảy ra nếu như em nghĩ là có bốn bậc nhưng thực tế lại là năm?”
“Mắt nàng sẽ nhìn thấy bậc thứ năm” anh nói, nắm lấy tay nàng để khoác lên tay anh. “Nhưng nó chỉ có bốn bậc thôi”
Cỗ xe ngựa đã được mang đến chuồng ngựa phía sau. Carew đang đứng nói điều gì đó với Gabe. Samantha thì đang cúi xuống với Mary, lắng nghe và mỉm cười với cô bé.
Chúa ơi!
Và cô nhìn lên phát hiện ra họ đang đứng bên thềm cửa. Đôi mắt cô sáng lên, điều mà chỉ Samantha mới có thể và đứng thẳng lại. Không có dấu hiệu mang thai ở cô ấy, anh nhạn ra. Cô đang mặc một chiếc váy màu xanh da trời nhạt. Nhỏ nhắn, xinh xắn, tóc vàng, cô ấy là tất cả những gì tinh tế và xinh đẹp nhất.
“Fracis” cô gọi “Oh, chúng em đã biết anh sẽ đến, nhưng chúng em không thể chắc chắn. Chúng em đã không biết anh đến. Hartley, nhìn xem ai này”. “Anh thấy rồi, tình yêu của anh” Carew nói “Thật tốt khi được gặp lại cậu, Kneller”
Nhưng Lord Francis chỉ để tâm một nửa đến anh ta. Samathan nhanh chóng bước đến bên anh với một vẻ háo hức và khuôn mặt rạng rỡ, và cả hai bàn tay đang hướng về phía anh với một vẻ nồng nhiệt. Anh đang tự biến mình thành một kẻ ngớ ngẩn chỉ bởi thực tế là đôi tay cô đang hướng về phía anh nhưng nụ cười đang hướng về Cora, người vẫn đang bám dính lấy cánh tay anh.
“Cora, em yêu” anh nói và ước rằng mình đã không thêm em yêu - điều mà nghe có vẻ giả tạo “Hãy gặp nữ hầu tước Carew. Và hầu tước”. Anh chỉ có cơ hội để hoàn thành phân nửa lời giới thiệt vì Samantha đã buông tay anh ra và nắm lấy tay Cora.
“Mình rất háo hức được gặp cậu” cô nói “Francis là một người bạn thân của mình trong một thời gian dài. Thật xấu hổ khi mà anh ấy kết hôn mà mình và Hartley đã không đến dự. Anh ấy đã tham dự đám cưới của bọn mình, cậu biết đấy”
“Không có gì đâu” Cora đáp.
Carew đã bước đến cạnh họ, anh cúi đầu chào Cora và mỉm cười. “Lady Francis” anh nói “Rất vui được làm quen với cô. Chúng tôi đã rất vui mừng được nghe về đám cưới của hai người từ Bridgwater và Gabriel. Giờ thì hãy nói cho tôi biết cô thấy thế nào về Yorkshire”
Samantha mỉm cười “Hartley thề rằng không có nơi nào trên trái đất có thể cạnh tranh được với vẻ đẹp và cả không khí trong lành với Yorkshire” cô nói “Cậu phải rất cẩn thận khi trả lời câu hỏi này đấy, Lady Francis. Mặc dù cậu đừng để anh ấy bắt nạt. Francis, màu vàng chanh là dành cho buổi chiều sao? Anh và vợ gần như chính xác mặc cùng màu sắc phù hợp với nhau đấy. Em rất mừng khi anh đã khám phá ra mình rất phù hợp với hôn nhân”
Họ quyết định cùng nhau đi dạo ven hồ. Tình trạng của Carew cũng không ngăn anh ta làm những việc giống như những người đàn ông khác, Lord Francis đã nhận thấy - thậm chí là thách đấu với một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh. Carew đề nghị được hộ tống Cora, trông nàng như đang cố gắng để không sợ hãi, có lẽ khi nhìn thấy một hầu tước bình thường không cao hơn nàng là mấy và là người có thể dễ dàng nói về tình yêu đối với việc thiết kế phong cảnh.
Gabe swung his daughter up onto his shoulder and took a hand of his son. Jennifer took the other.
Lord Francis thì đang hộ tống Samantha. Cô dường như quá nhỏ bé. Thậm chí cô còn chưa đứng tới cằm Francis. Có một cảm giác quen thuộc khi tay cô đang đặt trên tay anh, một mùi hương quen thuộc. Anh ngạc nhiên rằng sau sáu năm, anh đã luôn muốn quyến rũ cô. Anh đã nhảy với cô, đi dạo với cô, cưỡi ngựa cùng cô, đã tán tỉnh cô và đã cầu hôn cô. Và chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân mình run rẩy như bây giờ. Anh đang chẳng hề cảm nhận thấy điều gì như những điều trên.
Cô nói chuyện với anh về Highmoor, về việc xây dựng những cây cầu, điều mà cô đã lên kế hoạch cùng Carew sau lần đầu cô gặp anh, khi mà cô thậm chí đã không nhận ra Carew và nhầm anh với một người trang trí phong cảnh, nàng kể với anh và mỉm cười. Cô nói với anh về những gian hàng nhỏ, về ngôi nhà mưa - như cô gọi, cái mà họ đã lên kế hoạch sẽ xây dựng vào năm tới ở phía bên kia cầu. Cô hỏi về Cora, và anh thấy mình đang nói với cô về sự nổi tiếng của vợ anh như một nữ anh hùng. Anh kể với cô những câu chuyện vui về sự chạm trán của nàng với những con chó xù của Lady Kellington và việc nàng đã đuổi theo chiếc mũ của công tước Finchley.
“Em có nghĩ rằng có phải anh đang say mê cô ấy không?” anh hỏi và ngạc nhiên về những điều mình vừa nói mà không cần phải suy nghĩ trước. Cora đã mê hoặc anh. Và giờ cô vẫn đang mê hoặc anh. Anh nghĩ về nàng với một tình cảm mãnh liệt, khi cô nhận ra hầu tước và Cora đang tiến lại gần.
“Phải, em không hề nghi ngờ điều đó, Francis” Samantha nói “Oh, cô ấy có một ochiều cao tuyệt vời và rất thanh lịch. Em sẽ ch.ết vì gien tị mất. Khi em có sinh nhật 20 tuổi đầu tiên, em vẫn tiếp tục thuyết phục bản thân rằng em sẽ tiếp tục cao thêm. Với một sự tự tin mãnh liệt, thế đấy”
Cora trông thật lộng lẫy ngày hôm nay. Nàng mặc một chiếc váy màu vàng với những nút trang trí màu xanh da trời mà nàng đã mặc trong lần đầu họ gặp nhau ở công viên. Bằng cách nào đó mà bộ váy đã không hề bị hư hại như anh tưởng. Ai đó đã khâu lại vạt váy cho nàng. Nàng đang nói chuyện với Carew và cười rạng rỡ. Và hầu tước đang mỉm cười lại với nàng.
“Hartley và em sắp có em bé” Samantha nói “Anh biết không? Em cảm thấy rất tự hào mỗi ngày nhưng Hartley thì nói rằng anh ấy không thể chờ được nữa. Em đang không làm anh cảm thấy đỏ mặt đúng không, Francis? Em chưa bao giờ nói cảm ơn anh, cho tất cả những điều anh đã làm cho anh ấy buổi sáng hôm đó ở trung tâm của Jackson. Mặc dù em vẫn sẵn sàng giết anh trước thực tế là anh đã để anh ấy thi đấu. Cả anh và Công tước Bridgwater. Oh, khuôn mặt tội nghiệp của anh ấy đã mất hàng tuần mới cso thể lành lại”
Cô đã không độc chiếm cuộc nói chuyện. Cô nghe anh nói và hỏi anh nhiều hơn về anh và Cora cùng với cuộc hôn nhân của hai người. Nhưng cô khi nói về một chuyện khác, anh để ý, đó là Carew đã trở thành trung tâm của tất cả mọi thứ. Trọng tâm cuộc sống của cô. Trung tâm trong cuộc sống của cô.
Điều đó không gây ngạc nhiên cho Lord Francis rằng đã có rất nhiều người đàn ông ve vãn cô trong những năm qua - họ như cả một đội quân đông đúc - và cô đã chọn Carew. Carew, tất nhiên, là một người rất hiểu biết và giàu có. Nhưng anh biết không phải vì thế. Đó là vì tình yêu. Hiện thực đó không khiến Lord Francis thấy thoải mái “Nếu có thể an ủi” anh nói “Anh dám khẳng định là khuôn mặt của Rushford sẽ có những vết thương không bao giờ lành, Samantha”
“Cái tên đó” Samantha rùng mình “Làm ơn đừng nói nữa. Hãy nói cho em biết Lady Francis có thích Sidley không? Cô ấy có thay đổi gì ở đó không? Cô ấy có gây ra cuộc chiến nào với người đầu bếp không? Thật xấu hổ khi mà anh đã luôn sợ hãi người phụ nữ đó”
“Họ là bạn thân đấy” Lord Francis nói “Họ đã trao đổi công thức nấu ăn và Cora còn ăn ở trong bếp nữa. Anh vẫn không thể đặt chân vào trong bếp”
Cô cười lớn “Lady Francis thật là một người cá tính” cô nói “Em đã trông thấy điều đó trong lần đầu tiên em gặp cô ấy và những gì anh kể đã khẳng định điều đó. Anh thật là một người đàn ông may mắn. Em thật sự rất mừng cho anh. Em hy vọng anh có thể hạnh phúc hơn bất cứ ai em biết”
Cô siết chặt cánh tay anh “Anh cần một người phụ nữ có cá tính, Francis, bởi vì anh là một người rất khác biệt”
Phải, đó là sự thật, anh nghĩ, nhìn về phía vợ anh. Nàng vẫn đang cười vui vẻ với Carew. Nàng dứt khoát là một người rất có cá tính. Có một cá tính khiến người ta mê mẩn. Và những điểm yếu của nàng cũng dứt khoát là rất đáng yêu. Nàng cảm thấy sợ hãi trước tầng lớp quý tộc nhưng không có gì khác nữa, anh nhận thấy. Phải, anh là một người đàn ông may mắn. Anh bất chợt cảm thấy sự vọng lại những ký ức và nỗi nhớ về những tuần qua anh và Cora sống ở Sidley, hiểu về nàng bằng tất cả mọi cách một người đàn ông tìm hiểu về vợ anh ta, học cách điều chỉnh bản thân để phù hợp với nàng, chấp nhận sự thoải mái mà nàng đã đem đến cho cuộc sống của mình.
Anh mong họ có thể trở về đó. Họ sẽ dành phần lớn thời gian ở đó, anh nghĩ, thay vì di chuyển không ngừng giữa London và Brighton và những nơi giải trí khác. Họ sẽ biến Sidley thành nhà của họ. Họ sẽ có những đứa trẻ có đó và dành thời gian với chúng, như Gabe và Jennifer đã có. Nàng đã một lần nói với anh rằng nàng muốn một tá con. Anh hy vọng mình có thể thoát khỏi hiện thực với một con số quá lớn như vậy. Nhưng anh cảm thấy rằng có lẽ Cora sẽ không bao giờ làm điều gì chỉ bằng phân nửa vậy. Anh mỉm cười.
“Francis” Samantha siết nhẹ tay anh lần nữa. Cô đang nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh say mê cô ấy. Jennifer đã nói với bọn em những gì đã xảy ra và em đã lo lắng cho anh. Anh hãy hỏi Hartley đi. Nhưng em cũng đã quá hy vọng. Lần đầu tiên anh viết thư cho Gabriel rằng hai người bị ép buộc vào đám cưới này, cả hai đã rất khó khăn để có thể kết hôn. Lúc ấy anh đã cứu cô ấy vì cô ấy bị lừa để giải cứu một đứa trẻ được cho là bị kẹt ở trê cây. Cô ấy có vẻ rất tử tế - một người luôn giúp đỡ người khác. Em không thể tin được anh có thể tin anh có thể dịu dàng đến vậy. Và thực tế là anh đã làm. Em có thể thấy điều đó trên khuôn mặt anh. Em thật sự rất mừng.”
Anh cực kỳ thích nàng, anh nghĩ. Cực kỳ. Giờ đây anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình mà không có nàng. Anh cố gắng tượng tượng rằng anh ở đây, một mình, chưa lập gia đình, tự do tự tại. Anh cố gắng tưởng tượng về việc chào tạm biết Cora khi kết thúc mùa vũ hội nếu như họ không bị buộc chặt với nhau. Anh cố gắng tưởng tượng bây giờ nàng đang ở nhà cùng gia đình ở Bristol và anh ở đây một mình tại Chalcote.
Anh sẽ cảm thấy nhớ nagf. Anh sẽ cảm thấy cô đơn vì vắng nàng. Tiếng cười kia sẽ không bao giờ còn hiện diện trong cuộc đời anh.
Thực tế, anh nghĩ, anh nghi ngờ rằng mình sẽ đến đây. Anh sẽ thấy, như anh đang thấy bây giờ, rằng bạn bè của anh, mặc dù chắc chắn là họ yêu quý anh, thì giờ đây họ cũng đã có cuộc sống riêng, Gabe đã gắn chặt với Jennifer, Samantha với Carew. Như họ vẫn vậy. Anh sẽ là người ngoài cuộc, người không hoàn toàn thuộc về ai bất chấp sự đón tiếp nồng hậu mà anh không nghi ngờ gì sẽ có được. Anh sẽ rất rất cô đơn.
Và anh sẽ nhớ Cora. Anh sẽ nhớ nàng. Vô cùng. Anh sẽ chạy theo nàng. Chắc chắn là vậy.
Vì sao? Vì anh sẽ cảm thấy cô đơn? Hay chỉ vì nàng khiến anh cười thoải mái?
“Phải” anh nói “Anh cực kỳ thích cô ấy, Samantha”.
“Em thấy rất nhẹ nhõm đấy” cô nói “Em đã rất sợ rằng em đã làm tổn thương anh. Em sẽ ghét điều đó hơn bất kỳ điều gì khác”
“Lúc đó anh đã nói với em rồi” anh nói, nắm lấy tay cô “rằng anh chi đang trêu em thôi, Samantha, rằng anh đang cố trừng phạt em vì đã bỏ rơi tình bạn của chúng ta quá đột ngột và công bố hôn ước với một người đàn ông mà thậm chí anh không nhận ra rằng em quen biết anh ta”
Trong một thoát bốc đồng anh đã nói rằng anh yêu Samantha và sau đó đã phải rút lại lời nói đó, thuyết phục cô rằng anh đang không nói sự thật.
Có phải không? Có phải anh yêu cô? Có phải anh đã từng yêu cô? Cô mà một phụ nữ xinh đẹp, người mà đã là bạn của anh trong nhiều năm. Cô đã kết hôn với người cô yêu. Không hề có chỗ cho anh trong cuộc sống của cô. Anh đã kết hôn với một người khác, người mà anh thật sự yêu thích, người mà anh cảm thấy kết hôn với cô thật đúng đắn, anh nhận ra, ngay cả khi hoàn cảnh không ép buộc thì anh vẫn sẽ làm vậy. Không có chỗ cho Samantha trong cuộc đời anh. Kết hôn, anh nhận ra, là một điều rất riêng tư của mỗi người. Một vũ trụ mà chỉ có hai người và sẽ chỉ mở rộng với sự ra đời của những đứa trẻ.
Phải, có lẽ anh đang nói sự thật. Anh đã rất đau buồn. Nhưng đó là quá khứ. Đây mới là hiện thực. Tương lại của anh đang khoác tay đi dạo cùng với Carew.
“Phải, Em rất mừng, Francis” Samantha nói, anh nghe như cô có vẻ vô cùng nhẹ nhõm “Bây giờ chúng ta có thể tiếp tục tình bạn mà em đã sợ rằng chúng ta đã mất”
***
Mọi người đã vào trong ngôi nhà nghỉ ven hồ. Tất cả ngoại trừ những đứa trẻ, chúng đã phát mệt vì phải đứng yên, đặc biệt là khi Gabriel đã no í với chúng rằng có chút gió nhẹ có thể đưa thuyền ra xa. Chúng đã chạy ngay ra ngoài để chơi đùa. Cora đi lang thang thêm một lúc nữa. Nàng không làm gì cả ngoài trò chuyện và cười đùa kể từ khi họ bắt đầu đi dạo. Nhưng giờ thì việc trò chuyện và cười đùa đang khiến nàng mệt mỏi.
Trái tim nàng đang rỉ máu. Nàng kiểm tr.a lại tất cả những điều nàng đã tự nhắc nhở bản thân. Nhưng nàng không thể thuyết phục chính mình rằng nàng đang phóng đại nỗi đau đớn khổ sở của mình. Trái tim nàng đang thật sự rất đau.
Đã quen thuộc hơn khi nàng nghe đến Hầu tước Carew. Nhưng nàng biết ngay khi nàng gặp anh ta rằng nàng nữa bao giờ nhìn thấy anh ta trước đây. Ngay cả khi nàng đã quên khuôn mặt anh thì nàng sẽ không bao giờ quên dáng đi khập khiễng và bàn tay bị quoặt lại của anh, cái mà anh đã giữ chặt lại bên cạnh hông. Và sau đó thì tên của hầu tước phu nhân được nhắc đến - Samantha. Jennifer đã chỉ nhắc đến cô ấy với cái tên Sam. Samantha - cái tên này nghe có vẻ rắt quen thuộc, nhưng Cora đã không biết người phụ nữ này hay bất cứ ai có cái tên như vậy. Họ đã kết hôn, chỉ mới vài tháng trước. Và đột nhiên, từ hư không, dường như, khi nàng vẫn đang khoác tay Carew, điều gì đó như một cái búa tạ đập mạnh vào nàng. Nàng gần như có thể nghe thấy tiếng Pamela Fletcher vang bên tai. Lord Francis đã luôn là người bạn đồng hành quen thuộc của Samantha Newman trong nhiều năm, cô biết đấy… Anh ta là dành cho cô ấy… Có tin đồn rằng anh ta đã rất đau lòng khi cô ấy kết hôn với hầu tước Carew hồi đầu mùa vũ hội… Anh ta đã gần như tê liệt.
Samantha, Lady Carew, xinh đẹp với một vẻ quá tinh tế. Cô ấy là tất cả những điều Cora từng ao ước. Cô ấy nhỏ nhắn, xinh đẹp, tóc vàng. Và cô đi dạo bên cạnh và khoác tay anh và nghiêng đầu về phía anh và anh nghiêng đầu về phía cô ấy như thể toàn bộ sự chú ý của anh chỉ tập trung vào đó. Họ trông thật sự rất đẹp đôi bên nhau.
Anh ta là dành cho cô ấy… Anh ta đã gần như tê liệt.
Cora đi dạo hết vòng hồ với Lord Carew, người mà thật sự rất tử tế và là một quý ông khiêm tốn, khiến cuộc trò chuyện của họ trở nên thân thiết, họ đã có một khoảng thời gian vui vẻ và với mỗi bước đi nàng lại nhận thức được Francis đang đi dạo bên cạnh người phụ nữ anh yêu. Vậy mà giờ đây anh đang mắc kẹt lại với nàng, Cora, trong suốt phần đời còn lại.
Nàng bước dọc ven hồ, không để ý tới bất cứ thứ gì, cảm thấy đau khổ như thể không có điều gì hơn được thế. Anh phải cảm thấy căm ghét hết sức việc phải kết hôn với nàng khi mà anh yêu Samantha, hiện thân của sự hoàn hảo của phái nữ. Làm cách nào mà nàng có thể làm vậy với anh? Làm cách nào mà nàng có thể để bản thân bị lôi kéo vào một hành động hào hiệp đến vậy của anh? Đó nên là Samantha, hoặc một ai đó đẹp như Samantha, người mà anh nên kết hôn cùng.
Nàng muốn về cha. Nàng muốn Edgar. Nhưng ngay cả thực tế là làm cách nào nàng có thể đang tự thương hại bản thân như vậy và làm cách nào nàng lại đang cầu xin như một đứa trẻ mong chờ sự giúp đỡ.
“Papa” nàng thì thầm
“Papa!” một giọng nói rít lên và Michael đâm sầm vào nàng.
“Có chuyện gì thế?” Nàng giữ lấy tay cậu bé và nhìn xuống một khuôn mặt đang rất sợ hãi.
“Mary” cậu bé nói, thở hổn hển “Em ấy bị kẹt trên cây” Cậu bé chỉ tay về phía sau. “Em ấy sẽ không tự xuống được. Em ấy sẽ ngã mất. Và đó là lỗi của cháu. Cháu đã gọi em ấy là nhát ch.ết và em ấy đã leo lên đó. Bây giờ thì papa sẽ đánh cháu” Cậu bé bắt đầu khóc thút thít.
Một đứa trẻ bị kẹt trên cây. Cora nhăn mặt, nhưng đây không thể là một mưu mẹo. Không có tên côn đồ với hơi thở hôi thối gắn với những lời cầu xin sự giúp đỡ “Đi nào” nàng nói, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu. “Chúng ta sẽ giải cứu Mary cùng nhau. Cô là một người leo cây cực siêu. Cô cũng có một người anh trai, cháu biết đấy, và đã bắt kịp anh ấy khi bọn cô lớn lên bên nhau. Cha cháu sẽ không cần phải biết chuyện này. Đây sẽ là bí mật của chúng ta nhé”
Nàng bước dọc theo hàng cây, quên tất cả về sự thương hại bản thân và sự đau khổ. Có một đứa trẻ đang sợ hãi, thậm chí là gặp nguy hiểm. Một đứa trẻ bé nhỏ đang ngồi trên một nhánh cây sồi già, bám vào nó bằng cả hai tay trong khi chân cô bé đang lơ lửng trên mặt hồ. Một em bé quá sợ hãi để có thể khóc thét.
“Giữ chắc nhé, Mary” Cora gọi với một giọng vui vẻ, kéo chiếc mũ khỏi đầu và ném xuống cỏ, và túm mạnh chiếc váy kéo nó lên quá mắt cá chân bằng một tay “Cô đang đến đây. Cháu đang khá là an toàn ở đó đấy. “Cô Cora, cẩn thận đấy” Michael gọi khi nàng đang bắt đầu tiến về phía trước.