Chương 12
3.2
Tưởng Nhược Nam có cảm giác như tim mình lỗi mất một nhịp, và ngay giây sau đó lại đập điên cuồng.
Trong vô thức, Tưởng Nhược Nam không cố gắng giằng co để ngồi dậy nữa, nàng không túm loạn lên thì Cận Thiệu Khang cũng ngừng cười. Hắn thở dốc, cơ bụng hơi đau rồi sau đó, hắn phát hiện ra mình và Tưởng Nhược Lan đang trong tư thế vô cùng thân mật.
Trong ấn tượng của Cận Thiệu Khang, Tưởng Nhược Lan là một người phụ nữ đanh đá, không có giáo dục, không có đức hạnh. Hắn nhớ lại cảnh lần đầu gặp nàng, khi ấy nàng đang đứng trên phố, tay ôm đầu, tên đàn ông bên cạnh đang ở tư thế chuẩn bị đánh nàng. Đường đường là một đấng nam nhi, Cận Thiệu Khang đương nhiên không thể nhìn cảnh đàn ông đánh đàn bà mà không can thiệp, ngay lập tức hắn xông lên trước ngăn lại.
Tưởng Nhược Lan có người đứng sau chống lưng bèn nhặt ngọn roi rơi dưới đất lên phóng tới, miệng còn tuôn ra một loạt những lời mắng chửi khó nghe, khiến Cận Thiệu Khang sững như trời trồng tại chỗ, sau này mới biết chuyện Tưởng Nhược Lan bị đánh là tự làm tự chịu, vì nàng dám mở miệng sỉ nhục tổ tông nhà người ta.
Hắn vĩnh viễn không sao quên được khuôn mặt của nàng khi ấy, vẻ mặt hung ác rúm ró, hai mắt tràn ngập sự thù địch. Bộ dạng ấy khiến hắn thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận về phụ nữ, khiến hắn nảy sinh sự chán ghét cùng cực với người con gái này.
Nhưng bây giờ, khuôn mặt mà hắn căm ghét tới khắc cốt ghi xương kia lại biểu lộ một tâm trạng mà hắn không sao có thể tưởng tượng nổi.
Nàng mở to hai mắt nhìn hắn, vầng trán giãn ra, không còn vẻ thù hằn như trong ký ức của hắn nữa, đôi mắt đen sáng trong như ngọc, phủ một lớp sương mỏng, mờ mịt mông lung, giống như một chiếc giếng sâu bị phủ sương mù, lại giống như bầu trời đêm rộng lớn với ngàn ánh sao lấp lánh, khiến người ta không kìm được mà muốn bị nhấn chìm trong đó, quên đi hết thảy.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, từ trong đôi mắt của con người lại có thể truyền đạt được nhiều kiểu tâm trạng như vậy, và đôi mắt trước mặt hắn lúc này như biết nói, hắn có thể nhìn thấy sự tán thưởng, cảm động, si mê, thậm chí là vô tội, yếu đuối, đáng thương trong mắt nàng… Đủ mọi tâm trạng phức tạp nhưng không thể nắm bắt, khiến hắn hoang mang, mê mẩn.
Cận Thiệu Khang quên cả hít thở, ngẩn ngơ ngắm nhìn đôi mắt đen láy như hắc ngọc kia, nhất thời quên cả bản thân đang ở đâu.
Khi bốn mắt nhìn nhau, giây khắc ấy thời gian như dừng lại.
Xe ngựa cũng dừng lại, sau đó Tưởng Tử An đứng ngoài vén rèm cửa xe lên, thò đầu vào: “Hầu gia…”
Giọng hắn đột ngột ngừng bặt, vẻ mặt kỳ quái như nhìn thấy ma.
Hai người trong xe cũng bừng tỉnh, không khí quyến rũ mơ hồ kia lập tức tiêu tan như chưa từng tồn tại vậy. Cận Thiệu Khang vô thức giơ cả hai tay ra đẩy, trong lúc vội vàng, không khống chế lực, Tưởng Nhược Nam “bụp” một tiếng ngã xuống sàn xe, đau tới mức phải bật hét lên.
Bên này Tưởng Tử An ngượng ngùng cười cười: “Đến… đến rồi, ta… ta vào trong trước…” Sau đó bèn rụt cổ lại, vẻ mặt vẫn giữ nguyên nét kinh hoàng.
Chẳng phải nghe nói Hầu gia ghét Tưởng Nhược Lan, đêm động phòng hoa chúc chẳng thèm động vào nàng ta hay sao? Vậy cảnh hắn nhìn thấy vừa rồi là thế nào?
Thật quá kì dị, quá kì dị! Lát nữa về phải nói lại với cha mới được.
Trong xe, đầu Tưởng Nhược Nam bị đập đau nhức nhối, hai mắt tối lại, nếu không phải thành xe ngựa được bọc nệm mềm thì nàng có khi đã ngất xỉu rồi. Lúc này sự cảm động và cảm giác tuyệt vời vừa rồi đã bị nàng ném lên tít chín tầng mây, lòng chỉ còn lại sự phẫn nộ vô hạn.
Ngay lập tức Tưởng Nhược Nam “lên cơn”. Nàng “soạt” một tiếng quay đầu lại, trừng mắt nhìn Cận Thiệu Khang, tức tối nói: “Này, chàng không thể nhẹ nhàng một chút sao? Đàn ông mà ra tay thô lỗ thế, có bản lĩnh quá nhỉ?”
Cận Thiệu Khang cũng hối hận vì mình đã hơi quá tay, nhưng những lời đanh đá chua ngoa của Tưởng Nhược Nam khiến hắn bỗng rơi vào tình thế hết sức bối rối, đường đường là một An Viễn Hầu, sao có thể hạ giọng mềm mỏng trước mặt người phụ nữ của mình, huống hồ người phụ nữ ấy còn là Tưởng Nhược Lan. Ngay lập tức hắn sa sầm sắc mặt, lạnh lùng đáp: “Nếu cô hành động biết kiêng dè một chút thì cũng không đến mức tự chuốc họa vào thân như thế!”
Nói xong, đứng dậy khom người chui ra khỏi xe, bỏ lại Tưởng Nhược Nam với cơn giận ngùn ngụt trong lòng, hét với theo: “Thiếp không kiêng dè? Có thể trách thiếp sao? Còn nữa, vừa rồi là ai đã ôm thiếp không chịu buông tay? Lại còn nói phải kiêng dè một chút! Đúng là nực cười ch.ết mất!”
Giọng nói sang sảng của Tưởng Nhược Nam vang ra ngoài xe ngựa gọn gàng rơi vào tai từng người một, những kẻ đứng bên ngoài đều là người hầu nhà họ Tưởng, có ai không biết tính khí tiểu thư nhà mình, chỉ có điều nội dung của câu nói đó thật sự có tính kích thích, khiến tất cả mọi người đều không kìm được len lén bật cười.
Cận Thiệu Khang nghe nàng nói vậy thì lảo đảo suýt ngã xuống đất, khi đứng vững rồi ngẩng đầu lên, lại bắt gặp những nụ cười ánh mắt lén lút của đám người dưới. Hắn từ xưa tới nay đều cư xử vô cùng mực thước, chưa bao giờ để xảy ra dù chỉ một chút sai sót, cũng chưa bao giờ mất mặt thế này. Ngay lập tức, khuôn mặt anh tuấn đỏ sạm lại đen như màu đít nồi, huyệt thái dương giật giật, hận không thể quay vào lột da rút gân kẻ gây họa trong xe kia!
Ánh mắt hắn lạnh lẽo quét qua mọi người, họ lập tức có cảm giác lạnh sống lưng, không hẹn mà nụ cười bên môi cũng tắt ngấm, cúi gằm đầu xuống.
Tưởng Tử An thấy Hầu gia nổi giận, vội đi tới nhìn đám người dưới mắng: “Cười cái gì, dám bất kính với Hầu gia, không muốn sống nữa sao?”
Đám người dưới kia đồng loạt quỳ mọp dưới đất dập đầu, xin tha. Cảnh tượng này khiến những người đi đường hiếu kỳ dừng chân đứng xem, chỉ trỏ bàn tán.
Cận Thiệu Khang thấy sự việc càng lúc càng phô trương, bản thân hắn vì Tưởng Nhược Lan mà trở thành trò cười trong mắt thiên hạ, tức tới mức sắp vỡ tung cả lồng ngực, sau khi thầm nguyền rủa nàng là bà la sát mấy lần, hắn lại lạnh lùng quét mắt nhìn Tưởng Tử An một cái, phẩy ống tay áo rồi bỏ vào phủ.
Tưởng Tử An lau mồ hôi, quay lại gọi người đỡ Tưởng Nhược Lan xuống, vội vàng nói: “Bà cô của tôi ơi, đang yên đang lành, sao tỷ lại chọc giận Hầu gia làm gì!”
Tưởng Nhược Nam vừa vịn tay Hồng Hạnh bước xuống, vừa cười vẫy vẫy tay với Tưởng Tử An: “Bọn ta chỉ đùa thôi mà, không sao không sao, lát nữa dỗ dành một chút là xong ấy mà.” Để người ta biết nàng bị phu quân chán ghét, vinh dự lắm hay sao?
Tưởng Tử An nghĩ đến cảnh thân mật của họ trước đó, hình như cũng tin lời nàng.
Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam một trước một sau đi vào Tưởng phủ.
Tưởng phủ rõ ràng là không phú quý bằng Hầu phủ, nhưng đình đài lầu các, trường hoa xà chạm cũng được coi là tinh tế trang nhã.
Tưởng Hoài Viễn đang đứng ở cửa đại sảnh đợi hai người.
Tưởng Hoài Viễn chừng hơn buốn mươi tuổi, eo tròn bụng to, trên khuôn mặt núng nính đầy thịt đang nở một nụ cười tươi đầy nịnh bợ đưa hai người họ vào trong.
Cận Thiệu Khang ở lại đại sảnh, còn Tưởng Nhược Nam sau khi hành lễ với Tưởng Hoài Viễn xong bèn đi vào phòng gặp bá mẫu Kiều thị.
Kiều thị tầm hơn ba mươi tuổi, da mặt trắng mịn, mặt mày thanh tú, mặc một chiếc áo lụa mỏng màu mật ong màu vàng nghệ, tóc rẽ kiểu song phượng, cài một cây trâm bằng vàng, mặt nở nụ cười mỉm rất đoan trang, đôi mắt phượng nhỏ và dài khiến người ta có cảm giác đây là một phụ nữ rất tinh nhanh.
Bà ta đang ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ lim, chạm khắc tinh tế, bên cạnh là một tiểu cô nương chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Tiểu cô nương có khuôn mặt nhỏ nhắn, da trắng nõn, mắt hạnh mày liễu, khuôn mặt nhỏ xinh, một mỹ nhân cổ đại điển hình. Ký ức của Tưởng Nhược Lan còn lưu giữ rất nhiều thông tin về cô bé này, đây chính là huyền nữ của Kiều thị, đường muội của Tưởng Nhược Lan - Tưởng Sính Đình[2]. Lúc này Tưởng Sính Đình đang nhìn nàng cười rất tươi.
[2] Trong tiếng Trung, Sính Đình có nghĩa là tha thướt (chỉ người con gái xinh đẹp thướt tha).
Thấy Tưởng Nhược Nam vào, Kiều thị chưa nói đã cười, đứng dậy kéo Tưởng Nhược Lan ngồi xuống cạnh mình, thân thiết hỏi thăm nàng mấy câu, đại loại như “Sống có tốt không?” “Ở Hầu phủ đã quen chưa?” “Hầu gia đối với con có tốt không?” Vân vân, giống như sự quan tâm của mẹ dành cho con gái vậy.
Tưởng Nhược Nam không có thói quen tố khổ, mà cho dù có định tố khổ thì đối tượng cũng không thể là những người đã ăn tươi nuốt sống tài sản của mình được, nên nàng lập tức mỉm cười nói tất cả đều rất tốt.
Trong ấn tượng của Tưởng Nhược Nam, Kiều thị luôn đối xử với nàng rất rộng rãi, đồ ăn cái mặc của nàng so với Tưởng Sính Đình chỉ có hơn chứ không kém, nhưng sự thân thiết quan tâm của Kiều thị khiến Tưởng Nhược Nam thấy rất không tự nhiên. Nàng luôn cảm thấy, kẻ ngấm ngầm bày mưu tính kế để chiếm đoạt tài sản của cháu gái như bà ta, tuyệt đối sẽ không đối xử thật lòng với nàng.
Nói chuyện với Kiều thị một lúc, Tưởng Sính Đình bèn kéo nàng vào phòng cô ta. Tưởng Sính Đình để nàng ngồi xuống bên trà kỉ, sau khi gọi a hoàn dâng trà và điểm tâm lên bèn bảo bọn chúng lui ra, giống như có chuyện gì đó bí mật cần nói riêng với Tưởng Nhược Nam vậy.
Đợi bọn a hoàn lui cả ra ngoài, Tưởng Sính Đình mới nhìn nàng, giơ tay ra cười cười nói: “Đường tỷ, chẳng phải tỷ nên có quà cảm tạ muội hay sao?”
“Quà cảm tạ gì?” Tưởng Nhược Nam không hiểu.
Tưởng Sính Đình nhướn mày, cười rất cổ quái: “Nếu không phải là muội dạy cho tỷ cách đó, thì tỷ đâu có thể trở thành Hầu phu nhân như mong ước chứ?”
Vì những lời vừa rồi của Tưởng Sính Đình mà trong đầu Tưởng Nhược Nam bỗng dưng xuất hiện một đoạn ký ức. Trong ký ức ấy chính Tưởng Sính Đình đã dạy Tưởng Nhược Lan tạo cơ hội tỉ thí bắn cung cùng Hoàng thượng, sau khi nàng thắng bèn ép Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn.
Tưởng Nhược Nam ngồi thẳng người, nhìn Tưởng Sính Đình một lượt từ đầu tới chân qua trà kỉ, một cô nương mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi mà lại có thể nghĩ được cách thâm hiểm như thế, đúng là không hề đơn giản!
Có điều cô ta làm vậy có thật là vì muốn tốt cho Tưởng Nhược Lan không? Lẽ nào cô ta không biết rằng làm vậy Tưởng Nhược Lan sẽ bị đối xử như thế nào trong Hầu phủ? Nhìn từ bề ngoài thì có vẻ như cô ta đã giúp Tưởng Nhược Lan đạt được tâm nguyện, trên thực tế, cái ch.ết của Nhược Lan mặc dù nguyên nhân chủ yếu là do tính cách của nàng ta gây nên, nhưng cô gái trẻ trước mặt nàng đây chắc chắn không tránh khỏi có liên quan.
Tưởng Nhược Nam bỗng thấy lạnh buốt sống lưng, bất giác nảy sinh sự đề phòng đối với cô nương này.
Tưởng Sính Đình bối rối trước ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu tất cả của Tưởng Nhược Nam, cảm thấy vị đường tỷ ngốc nghếch và thô lỗ trước kia hôm nay có chút khác thường. Vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt sắc bén, cứ như biến thành một người khác vậy.
Tưởng Sính Đình thu tay lại, cười khan hai tiếng, rồi đùa nói: “Lẽ nào tỷ tỷ đã quên sự giúp đỡ của muội nhanh như thế sao?”
Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta một lúc rồi đột nhiên mỉm cười đáp: “Sao quên được chứ? Sự giúp đỡ của muội muội ta luôn ghi nhớ!” Rồi hỏi: “Không biết muội muội muốn ta tạ lễ bằng cái gì?”
Sóng mắt của Tưởng Sính Đình dập dềnh, vô cùng yêu kiều, cô ta khẽ cười, đáp: “Tạm thời cứ để đấy đã, sau này tiểu muội có việc nhờ tỷ tỷ, tỷ tỷ không từ chối là tốt rồi!”
Tưởng Nhược Nam cũng cười cười: “Vậy được, đến khi ấy hẵng nói.”
Tưởng Sính Đình nhìn nàng chớp chớp mắt, hơi dướn người về phía trước, cất giọng như muốn thăm dò: “Hầu gia thật sự đối với tỷ tỷ rất tốt sao?”
Lúc này Tưởng Nhược Nam đã có ý đề phòng cô ta nên đương nhiên sẽ không nói thật, mà đáp: “Cũng không phải là rất tốt, nhưng tạm ổn, nếu không, hôm nay sao chàng có thể về lại mặt cùng ta được.” Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta, cười tươi như hoa.
Tưởng Sính Đình chăm chú quan sát sắc mặt nàng, lòng cũng biết Nhược Lan là một người không bao giờ nói dối, mà không ngờ rằng người đang ngồi trước mặt cô ta đây đã không còn là Nhược Lan mà cô ta biết nữa. Vì vậy nghe Tưởng Nhược Nam nói thế, cô ta không hề hoài nghi, vẻ mặt trở nên gượng gạo, sự thất vọng lộ rõ không sao che giấu được.
Tưởng Nhược Nam thầm cười nhạt, có những người không chịu được khi người khác sống vui vẻ hạnh phúc, cho dù “người khác” ấy là người thân của mình.
Nhà đẻ của Tưởng Nhược Lan thật chẳng hay ho gì! Sau này vẫn nên ít qua lại thì hơn.
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc nữa, rồi có a hoàn vào mời họ ra tiền sảnh dùng cơm.
Vợ chồng Tưởng thị và hai con cùng dùng bữa trưa với Hầu gia và Tưởng Nhược Nam với bộ dạng hết sức nhã nhặn. Trên bàn ăn, khuôn mặt nghiêm nghị như “quân bài” của Cận Thiệu Khang chẳng dịu đi chút nào, khiến cha con Tưởng Hoài Viễn có ý định bợ đỡ lấy lòng hắn cảm thấy thật thất bại. Kiều thị lại ân cần chăm sóc Tưởng Nhược Nam, thể hiện sự yêu thương hiền từ của mình.
Còn Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam chẳng ai nói câu nào. Có điều mọi người điều biết nhà họ Cận lễ giáo thâm nghiêm, không nói chuyện trong lúc ăn nên họ cũng không suy nghĩ nhiều.
Bữa cơm kết thúc trong không khí hết sức gượng gạo và kỳ dị.
Sau bữa cơm, Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam lên xe hồi phủ.
Trên đường về, vẫn là đoàn người ngựa của Tưởng phủ tiễn họ, có điều lần này Cận Thiệu Khang yêu cầu cưỡi ngựa, không ngồi trên xe với Tưởng Nhược Nam nữa. Không phải đối mặt với bộ mặt lạnh lùng của Cận Thiệu Khang, Tưởng Nhược Nam thoải mái vui vẻ hơn.
Khi hai người họ về tới Hầu phủ bèn tới chào Thái phu nhân.
Lúc đi đến chỗ Thái phu nhân, bà đang nằm dựa vào chiéc gối hoa văn màu đen trên giường, sắc mặt trắng nhợt, mắt nhắm hờ, quầng mắt thâm, mày chau chặt, giống như đang cố gắng chịu đựng sự đau đớn.
Một người đàn ông mặc trường bào màu trắng đang ngồi bên giường quay lưng về phía họ bắt mạch cho Thái phu nhân, đội chiếc mũ ngọc trên mái tóc dài đen nhánh, vai rộng eo thon, lưng ngồi thẳng bất động, rõ ràng đang rất tập trung.
Cận Thiệu Khang thấy người đó lập tức tiến tới, đứng bên cạnh dịu giọng nói: “Lưu thái y, lại phải phiền ngài rồi!”
Nghe giọng Cận Thiệu Khang, người đàn ông kia không vội đáp lời, mà đợi sau khi bắt mạch xong, mới đứng dậy, quay người đáp lễ hắn, mỉm cười đáp: “Hầu gia khách khí rồi, chữa bệnh cứu người là bổn phận của tôi!”
Chàng ta quay người lại như thế khiến Tưởng Nhược Nam nhìn rõ diện mạo, trong đầu lập tức hiện lên một câu nói:
Khiêm tốn lễ độ, ôn hòa như ngọc.
Khuôn mặt của người này không được gọi là đẹp, nhưng da trắng như ngọc, trán rộng, ánh mắt điềm đạm, thần sắc mang vẻ nho nhã thong dong, vừa thanh cao liêm khiết lại vừa xán lạn như minh châu, hoàn hảo không tì vết, khiến người ta hễ nhìn là có cảm tình.
Vô thức, trong đầu Tưởng Nhược Lan bật ra tên của y.
Lưu Tử Căng. Khủng khiếp là, trong ký ức của nàng, Tưởng Nhược Lan và người này còn có thù oán!
Thật muốn khóc thét, Tưởng Nhược Lan này sao lại gây cho nàng nhiều rắc rối thế chứ…
Cận Thiệu Khang cùng Lưu thái y chào hỏi xong, bèn quay sang Thái phu nhân, cúi người, vẻ mặt thể hiện rõ sự quan tâm: “Mẹ, hôm nay mẹ có đỡ hơn không?”
Thái phu nhân chầm chậm lắc đầu như không còn chút sức lực nào, môi khẽ run run: “Đau, toàn thân đều đau.”
Sự lo lắng hiện rõ trên mặt Cận Thiệu Khang, chỉ hận không thể chịu đựng nỗi đau này thay mẫu thân mình, Cận Thiệu Khang lúc này khiến Tưởng Nhược Nam - người vốn rất ghét hắn cũng bất giác nảy sinh sự kính phục.
Cận Thiệu Khang quay đầu lại, nói với Lưu Tử Căng: “Không biết Lưu thái y có cách gì giúp mẫu thân ta bớt đau không?”
Đôi lông mày dài của Lưu Tử Căng chau lại, vẻ mặt lộ rõ sự khó xử: “Thái phu nhân khy sinh nở đã mất máu quá nhiều, dương khí tiêu hao, trong thời gian ở cữ lại không kiêng gió máy kĩ nên để lại di chứng. Tử Căng vô dụng, chỉ có thể kê một ít thuốc giúp Thái phu nhân trừ lạnh, tiêu tan tà khí, có thể sẽ giảm bớt được sự đau đớn cho Thái phu nhân, còn…” Lưu Tử Căng do dự một lúc mới nói tiếp: “Cũng không phải không có cách, có thể dùng châm cứu để trị liệu. Nhưng một là Thái phu nhân đau nhức toàn thân, châm cứu ở diện tích rộng như thế sẽ gây ra sự đau đớn không kém, hai là châm cứu phải cởi bỏ hết y phục, nam nữ khác biệt, thật sự bất tiện.”
Nghĩ thế nào, lại nói: “Có thể tìm người tới xoa bóp tứ chi, sẽ giúp bớt đau nhức.”
Thái phu nhân lắc lắc đầu, thở dài đáp: “Vô ích, Liễu Nguyệt và mấy a hoàn vẫn thay nhau đấm chân đấm lưng cho ta, đấm đến sưng cả tay rồi, nhưng hễ dừng là lại đau. Tối qua bọn chúng cả đêm không ngủ, ta cũng cả đêm không chợp mắt.”
Cận Thiệu Khang lập tức nói: “Vậy gọi thêm mấy a hoàn nữa để bọn chúng thay nhau, chỉ cần giảm bớt sự đau đớn cho mẫu thân là được!”
“Thôi, đấm nhiều, chúng mệt, ta cũng không thoải mái gì…” Ngẩng đầu thấy vẻ mặt lo âu của con trai, bà bất giác kéo tay con lại an ủi: “Thiệu Khang, đừng lo lắng quá, qua vài ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
Cận Thiệu Khang nắm chặt tay mẹ thở dài thườn thượt, định nói gì đó rồi lại thôi.