Chương 116

Tưởng Nhược Nam quay đầu, nhìn thẳng vào gương đồng, Cận Thiệu Khang cẩn thận cài cây trâm vào tóc nàng. Nhưng dù sao hắn chưa từng làm việc này bao giờ nên không thành thục, trâm cài xong lại bị rơi xuống.
Cận Thiệu Khang sờ sờ mũi, ngượng nghịu cười cười.


Tưởng Nhược Nam ngồi im, mỉm cười nói với hắn: “Làm lại đi, hôm nay thiếp nhất định phải đòi chàng cài cho bằng được trâm cho thiếp!”


Cận Thiệu Khang được nàng khích lệ, lại cài lại, lần này, chiếc trâm hình bươm bướm đã chịu ở yên trên tóc. Hắn vui sướng toét miệng cười, giống như làm được một việc hết sức phức tạp.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn trong gương, lúc lắc cái đầu: “Đẹp không?”


Cận Thiệu Khang nhìn nụ cười của nàng, ngọt ngào lan tỏa vào tận trong tim: “Đẹp, rất đẹp.”
Nói rồi hắn bế nàng lên, hôn lên môi nàng, họ trao nhau nụ hôn nồng cháy và ngọt ngào nhất.
Khi ăn cơm, Cận Thiệu Khang có nói một chuyện với nàng.


“Hai ngày nữa đến tết Trung thu, buổi tối ta sẽ đưa nàng vào cung.”
“Vào cung, tại sao?” Tưởng Nhược Nam tò mò.


Cận Thiệu Khang đáp: “Khâm thiên giám nói, tết Trung thu năm nay là ngày ‘ngũ tinh liên châu’[1], trăm năm mới có một lần, nên sẽ tổ chức đại yến trong cung, tập trung dương khí để đuổi tà khí. Vì vậy, tất cả những quan viên có phẩm vị từ ngũ phẩm trở lên đều phải mang theo nữ quyến vào dự yến.


available on google playdownload on app store


[1] Tức năm hành tinh: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ xếp thẳng hàng. Hay còn gọi là ngũ tinh tụ.
“Đuổi tà khí?” Tưởng Nhược Nam cười cười, “Nghe cũng có vẻ thần kỳ rồi.”
“Nhưng Thái hậu lại rất tin, vì vậy buổi tối hôm Trung thu chúng ta phải vào cung.”


“Nhưng mẫu thân nói, tết Trung thu, đại tiểu thư và nhị tiểu thư đều về thăm nhà.”
“Đổi sang ăn cơm buổi trưa là được. Vừa rồi ta đã nói với mẫu thân rồi.”
Tưởng Nhược Nam gật đầu: “Cũng chỉ còn cách ấy.”


Nói rồi, Tưởng Nhược Nam múc cho hắn một bát canh, “Đây là canh chim bồ câu, rất bổ, thiếp hầm cả buổi chiều, chàng uống thử xem có ngon không?”
Cận Thiệu Khang uống một hớp, mắt sáng lên: “Món canh này ngon quá!”
Tưởng Nhược Nam cười tít mắt: “Thích thì ăn thêm nhiều vào.”


Từng nghe người ta nói, muốn đến được trái tim của người đàn ông thì phải đi qua dạ dày của họ. Tài nghệ nấu ăn của nàng không tồi, những món nàng nấu bao giờ cũng mới mẻ hấp dẫn, nàng muốn nắm chắc dạ dày của hắn, khiến hắn mỗi lần ăn cơm đều nhớ tới các món nàng làm, sau đó mỗi ngày tới bữa đều ngoan ngoãn quay về.


Tình yêu chỉ là một phần của hôn nhân, muốn duy trì mối quan hệ hôn nhân lâu dài chỉ dựa vào tình yêu thôi không đủ, thỉnh thoảng cũng phải dựa vào thói quen. Khiến hắn quen với những ưu điểm của nàng, quen với sự tồn tại của nàng, quen rồi thì không thể không có nàng.


Khi đối phương không thể thiếu bạn, có những chuyện đương nhiên sẽ phải thỏa hiệp với bạn, đương nhiên sẽ nghĩ tới bạn. Mà đương nhiên, tạo được thói quen này cũng cần phải có sự hy sinh nhất định.


Cận Thiệu Khang ngẩng đầu nhìn nàng cười: “Nhược Lan, có được nàng đúng là phúc khí của ta.”
“Chàng thật dẻo miệng.” Tưởng Nhược Nam cười ngọt ngào.
Ăn tối xong, hai người cùng đi dạo trong Hậu hoa viên. Tưởng Nhược Nam kể cho hắn nghe những việc nàng chuẩn bị cho tết Trung thu.


“Thiếp còn tưởng chỉ là việc đơn giản, bắt tay vào làm mới thấy rất phức tạp. Cũng may đa phần mọi việc mẫu thân đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, thiếp chỉ phải phụ trách đón tiếp hai vị tiểu thư thôi, nếu không có lẽ sẽ rối như canh hẹ.”


Cận Thiệu Khang nắm tay nàng, an ủi: “Cứ từ từ, trước kia nàng chưa từng làm những việc này, nhất thời không thích ứng được cũng là điều tự nhiên, nàng không cần căng thẳng. Đều là người một nhà cả, cho dù có chỗ không thỏa đáng cũng không sao.”


Lời này nghe thật thoải mái, Tưởng Nhược Nam dừng bước, nhìn hắn: “Thiệu Khang, thiếp sẽ cố gắng, thiếp sẽ cố gắng làm tốt bổn phận của một thê tử.”
Cận Thiệu Khang nắm chặt tay nàng, mỉm cười. Hai người chầm chậm đi về phía trước, ánh trăng rủ xuống người họ, tạo nên một bức tranh đẹp dịu dàng.


Chẳng bao lâu đã đến tết Trung thu, từ sáng sớm Tưởng Nhược Nam đã dậy chuẩn bị mọi thứ. Hôm nay, nàng cố tình trang điểm thật kĩ. Có khách đến, là nữ chủ nhân nàng không thể sơ sài, thất lễ.


Trong phủ treo đèn kết hoa, không khí ngày tết rộn ràng. Thái phu nhân cũng mặc quần áo mới, mặt mày rạng rỡ. Triệu di thái thái vì sắp được gặp con gái cũng rất vui. Không lâu sau, Cận Thiệu Khang tan triều quay về nhà. Cả gia đình sum họp, đợi đón khách.


Một lát sau, có kẻ dưới vào báo, xe ngựa của hai vị tiểu thư đã đến.
Bên ngoài cổng lớn, Tưởng Nhược Nam đã sớm bố trí người đứng đón. Không lâu sau, gia đinh đưa hai vị tiểu thư cùng phu quân, người nhà vào phòng khách.


Thái phu nhân ngồi ở vị trí chủ nhân, nhận lạy bái kiến của hai vị tiểu thư cùng rể.
Sau đó hai vị Cận tiểu thư lại làm lễ với Triệu di thái thái. Xong, Thái phu nhân giới thiệu Tưởng Nhược Nam với họ, “Đây chính là tẩu tẩu của các con. Các con mới gặp lần đầu phải không?”


Hai vị tiểu thư hành lễ với Tưởng Nhược Nam. Bên kia, phu quân của họ cũng hành lễ với Cận Thiệu Khang.


Tưởng Nhược Nam lặng lẽ quan sát hai cô gái, người có thân hình cao ráo chính là con của Chu di thái thái, tên Cận Yên Hồng, diện mạo thanh thoát, da dẻ trắng trẻo, trầm mặc kiệm lời, nhìn có vẻ rất dịu dàng hòa nhã. Phu quân của nàng ta họ Lý, tổ tiên cũng từng là danh gia vọng tộc, nhưng mấy đời nay dần lụi bại. Hắn là đích tử trong nhà, nếu không phải nhắm vào gia thế của Cận gia thì có lẽ hắn cũng không lấy một thứ nữ làm vợ. Mấy năm trước, hắn thi đỗ, giờ đang làm huyện lệnh, muốn nhanh chóng thăng quan tiến chức đương nhiên phải dựa vào sự nâng đỡ của gia đình vợ. Lại thêm Cận Yên Hồng đã sinh cho Lý gia một trai một gái, vì vậy tới nay vẫn có được sự trọng thị của phu quân.


Cận Yên Hồng mặc dù nhìn dịu dàng nhu mì, nhưng vẫn vừa đỏ mặt vừa cố gắng tìm cách lấy lòng Tưởng Nhược Nam.


Còn nhị tiểu thư là Cận Yên Vân, con gái của Triệu di thái thái, xinh đẹp yêu kiều. Có lẽ nhờ mẹ chăm sóc nên Cận Yên Vân được gả vào một gia đình khá tốt, mặc dù cũng là thứ nữ nhưng nhà chồng là nhân sĩ trong kinh thành, con nhà dòng dõi thư hương, hiện phu quân đang là biên tu[2] trong Hàn Lâm viện. Hơn nữa Cận Yên Vân đã có một con trai, được phu quân vô cùng sủng ái, nên trên mặt không tránh khỏi có phần đắc ý, cũng nhiều lời bạo dạn hơn Cận Yên Hồng.


[2] Biên tu: Là một chức quan.


Lúc này, Cận Yên Vân đang hành lễ với Tưởng Nhược Nam, sau đó cười nói: “Từ ngày Hầu gia thành thân cho tới nay, đi đi về về vội vàng chưa được chính thức gặp mặt phu nhân, giờ gặp rồi mới biết phu nhân lại là một người phụ nữ khiến người ta phải kính phục như thế, thật là chỉ hận gặp nhau quá muộn.”


Thái phu nhân cười đáp: “Tính tình Yên Vân sau khi làm mẹ chưa thay đổi nhỉ, vẫn khiến người ta yêu thích như xưa.”


Triệu di thái thái tươi cười, Vương thị cũng cười, đỡ lời: “Chỉ cần Yên Vân trở về là nhà cửa lại náo nhiệt vui vẻ, với cái miệng này của muội ấy, đến chim trên cây cũng bị dụ xuống được.”


Cận Yên Vân đi đến bên cạnh Vương thị, cười: “Tẩu tẩu, muội vừa về tẩu đã chán ghét muội rồi phải không?”
Vương thị nắm tay nàng ta cười đáp: “Ta chỉ mong ngày nào muội cũng ở nhà với ta thôi.”


Cận Yên Vân chẳng mấy lời đã khiến không khí trở nên vui vẻ. So với nàng ta, Cận Yên Hồng hơi vụng về khoản này.


Cận Yên Hồng cũng không ngốc, thấy tình hình ấy, vội vàng kéo hai con của mình ra, đứa con trai bốn tuổi, đứa con gái ba tuổi, chúng làm theo lời mẫu thân dặn dò, cứ quấn lấy Thái phu nhân mà nói rất niều lời ngon ngọt lấy lòng bà. Thái phu nhân vốn thích trẻ con, lại thêm bọn trẻ cũng rất đáng yêu, thỉnh thoảng bật cười vui vẻ, thưởng cho mỗi đứa một chiếc vòng cổ vàng.


Náo nhiệt một lúc, Tưởng Nhược Nam đích thân đưa họ đi xem nơi nghỉ ngơi mà mình sắp xếp. Mỗi lần quay về, hai vị tiểu thư đều ở lại Hầu phủ vài ngày.
Tưởng Nhược Nam chuẩn bị cho hai tiểu viện ở gần nhau, đây cũng là nơi họ thường ở mỗi khi về nhà.


Tưởng Nhược Nam cười nói với họ: “Đây là lần đầu tiên ta làm những việc này, không biết có hợp ý hai muội không. Nếu có chỗ nào chưa hài lòng thì cứ nói, hai muội chẳng mấy khi về nhà một lần, nhất định phải khiến hai muội thật thoải mái dễ chịu.”


Cận Yên Hồng còn chưa kịp đáp lời, Cận Yên Vân đã giành nói trước: “Bọn muội rất thích, thật làm phiền phu nhân quá, khiến phu nhân phải lo lắng cả những chuyện thế này…” Nàng ta quan sát viện tử, chẳng khác so với những lần về trước là bao nhiêu, “Tốt quá, phu nhân thật chu đáo.”


Tưởng Nhược Nam cười, đáp: “Hai muội thích là được. Hãy nghỉ ngơi một lát đi.” Nói xong quay ra khỏi viện tử.


Tưởng Nhược Nam đi rồi, hai vị tiểu thư chia nhau đi về viện tử của mình, trong viện tử được quét dọn sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều đầy đủ, nhanh chóng có người hầu mang nước vào hầu họ rửa mặt, sau đó còn mang dược hoàn cho họ uống giúp tinh thần tỉnh táo. Đúng lúc Cận Yên Hồng vì ngồi thuyền ngồi xe nhiều nên hơi đau đầu, số dược hoàn này rất hợp ý nàng ta. Nàng ta nói với phu quân của mình: “Trước nay nghe tính cách phu nhân ngang ngược thô tục, nhưng hôm nay biểu hiện tiến bộ rất nhiều, cư xử thân thiện, chẳng chút làm bộ làm tịch. Hơn nữa còn rất quan tâm, chu đáo.”


Phu quân của Cận Yên Hồng đã trả lời nàng ta như thế này: “Cho dù phu nhân là người thế nào, nàng vẫn phải cố gắng mà lấy lòng người ta. Nàng nhìn muội muội của mình mà xem, đâu có vụng về chẳng biết ăn nói như nàng, nàng nhìn mà học.”


Cận Yên Hồng thấy tủi thân, quay người đi lén lau nước mắt.


Về phần Cận Yên Vân, nàng ta lại nói với phu quân mình rằng: “Trước khi tới đây mẹ đã gửi thư cho thiếp, nói rằng bây giờ phu nhân rất được Hầu gia sủng ái, còn Vu di nương giờ đã bị Hầu gia lạnh nhạt. Lần này thiếp phải cố gắng dành nhiều thời gian bên phu nhân mới được.”


Phu quân Hàn Dật cười đáp: “Chỉ về ăn bữa cơm, nàng nghĩ nhiều thế làm gì?”


Cận Yên Vân quay đầu lại liếc hắn một cái: “Chẳng phải là vì chàng hay sao? Nếu lấy được lòng phu nhân cũng tức là lấy được lòng Hầu gia, phu quân đã làm chức biên tu này lâu như thế rồi, muốn đưa chàng lên chẳng phải việc dễ như trở bàn tay đối với Hầu gia ư?”


Hàn Dật đi tới ôm Cận Yên Vân vào lòng, cười đáp: “Biết là nương tử một lòng vì ta, ta thật vô cùng biết ơn nương tử.”
Cận Yên Vân cười rạng rỡ: “Thế còn nghe được!”
Hai vị tiểu thư nghỉ ngơi một lát. Tới giờ cơm, Tưởng Nhược Nam cho người đến mời họ.


Cả nhà ngồi quây quần ăn bữa cơm trưa thịnh soạn, hai đứa trẻ con Cận Yên Hồng cùng con trai Vương thị nhốn nháo, khiến không khí náo nhiệt vui vẻ.


Sau bữa cơm, Cận Thiệu Khang mời Hàn Dật và Lý Văn Tu tới thư phòng ngồi chơi, hai vị tiểu thư và bọn trẻ cùng mọi người đến Tùng Hương viện trò chuyện với Thái phu nhân.


Tất cả đều nói cười rất vui vẻ, nhưng đề tài của Cận Yên Vân không tập trung vào Thái phu nhân mà lại tập trung vào Tưởng Nhược Nam. Trong lúc nói chuyện, nàng ta đã khiến cả Thái phu nhân và Tưởng Nhược Nam phải bật cười vui vẻ; Cận Yên Hồng ngồi bên cạnh lại chẳng có cơ hội nói xen vào; Vu Thu Nguyệt thì hoàn toàn bị bỏ quên.


Vu Thu Nguyệt như ngồi trên đống lửa, nhưng vẫn phải cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhẫn nại chịu đựng.
Nói cười một lúc, Cận Yên Vân đột nhiên đề nghị: “Mẫu thân, hôm nay trời rất đẹp, chi bằng bọn con đưa người ra Hậu hoa viên đi dạo, người thấy thế nào?”


Triệu di thái thái chỉ nàng ta cười: “Rõ ràng nha đầu này muốn đi chơi, thế mà dám kéo Thái phu nhân vào.”
Cận Yên Vân quay lại nũng nịu với Triệu di thái thái: “Di nương, con biết người cũng muốn đi mà, cùng đi là được chứ gì!”


Thái phu nhân vừa đứng dậy vừa cười: “Yên Hồng vẫn ngoan ngoãn nhất, nhẹ nhàng ít lời, đâu ồn ào giống Yên Vân, vừa về được buổi sáng mà đầu ta sắp vỡ ra đây này!”


Yên Vân cười: “Con biết mẫu thân thương Yên Hồng, ghét con mà. Nhưng làm thế nào đây, con lại thích về để cho mẫu thân chán ghét đấy!”
Thái phu nhân nghe câu nói của nàng ta mà bật cười vui vẻ, giơ tay chỉ nàng ta: “Nào, nào, đừng có nói là ta ghét con.”


Cận Yên Vân cười đi tới, đỡ Thái phu nhân dậy, vẻ mặt vô cùng thân thiết.
Triệu di thái thái và Vương thị đứng sau thấy cảnh ấy, quay sang nhìn nhau cười. Cận Yên Vân biết cách lấy lòng khiến Thái phu nhân vui vẻ như thế, đối với họ mà nói cũng rất có lợi.


Cận Yên Hồng thấy Cận Yên Vân khiến Thái phu nhân vui vẻ như thế, còn bản thân lại giống như người tàng hình, trong lòng buồn bã không vui, đem theo hai đứa con cúi đầu ủ rũ đi tít phía sau.


Tưởng Nhược Nam lại rất thông cảm với nàng ta. Thân là thứ nữ, mẹ lại mất sớm, cuộc sống của nàng ta khi còn ở Hầu phủ chắc chắn không thể dễ chịu như Cận Yên Vân. Khi lấy chồng lại bị gả vào một gia đình danh giá đã thất thời, con cháu trong những gia đình như vậy không còn quyền thế nhưng vẫn còn kiêu ngạo. Cận Yên Hồng chỉ là thứ nữ, lại ở cách xa nhà mẹ đẻ, có lẽ cuộc sống của nàng ta ở nhà chồng cũng chẳng dễ chịu mấy, may mà Hầu phủ vẫn hưng thịnh, chứ nếu không với tính cách ấy sẽ khó mà đứng vững trong gia đình đó.


Tưởng Nhược Nam bước chậm lại chờ Cận Yên Hồng, nàng ngồi xổm xuống, bế bé gái ba tuổi lên, rồi cười nói với Yên Hồng: “Con của tỷ tỷ đáng yêu quá!” Sau đó hỏi con bé: “Nói cho cô cô nghe, con tên là gì?”






Truyện liên quan