Quyển 1 - Chương 16

Lẽ thường tình, người tàn tật đều mang cảm giác tồn tại rất mạnh, lời này không hề có ý kỳ thị, chỉ thuần túy là sự thực, bởi vì họ không giống người bình thường, nên dù hữu ý hay vô tình, chúng ta vẫn chú ý tới họ.


Hồi trước gần nhà tôi cũng có hai người như vậy. Một người ở trước nhà tôi, bệnh Buerger* biến chứng phải cắt đi hai chân, lúc ấy tôi không biết bệnh đó nghĩa là gì, chỉ biết rằng chú hàng xóm mỗi lần ra đường đều ngồi trên xe lăn tự chế, cái xe ấy cũng giống xe lăn bình thường, nhưng gắn thêm bàn đạp xe đạp lên phía trước, sau đó chú ấy dùng tay đẩy bàn đạp, xe cũng chầm chậm đi tới. Tôi cực kỳ thích chiếc xe đó, gần như cả thời thơ ấu của tôi đều dùng để tưởng tượng mình được ngồi lên nó, đối với một đứa trẻ chưa đến tuổi đi học như tôi, cái xe ấy cũng vĩ đại chẳng khác gì xe tăng. Còn một người khác ở lầu trên, ba tôi bắt tôi gọi bà ấy là bà Vương, nhưng tôi chưa từng gọi như thế, bởi vì tôi hơi sợ bà ấy. Giờ nghĩ lại, hình như bà ấy rất tốt với tôi, chính xác là rất tốt với lũ trẻ bọn tôi. Bà thường luộc khoai lang và đậu Hà Lan cho chúng tôi, nhưng mấy đứa ăn xong đều bỏ chạy, chẳng đứa nào muốn ở gần bà — Đối với trẻ con mà nói, một cụ bà không nói được, chỉ biết kêu a a a, cũng đáng sợ chẳng khác nào một bà đồng. (Bệnh Buerger còn gọi là viêm thuyên tắc mạch máu (thromboangiitis obliterans) là bệnh lý thường gặp ở động mạch, tĩnh mạch tay hoặc chân. Bệnh Buerger có đặc điểm là sự phối hợp của phản ứng viêm và cục máu đông trong lòng mạch máu khiến lưu lượng máu bị suy giảm dẫn đến tổn thương và huỷ hoại mô, sau cùng là nhiễm trùng và hoại tử. Bệnh Buerger thường khởi phát ở bàn tay và bàn chân sau đó lan rộng đến những vùng khác của chi.)


Đúng vậy, trước khi gặp Hoa Hoa, đối với người câm, toàn bộ ấn tượng của tôi đều chỉ về bà Vương — Muốn nói nhưng không nói được, càng sốt ruột thì tiếng a a a càng lớn, càng đáng sợ. Hồi nhỏ tôi biết bà không phải người xấu, nhưng lại không thể ngăn nổi nỗi sợ hãi, đến khi lớn lên rồi, tôi không sợ nữa, nhưng lại không còn ai dùng phương thức đặc biệt ấy để kêu gọi sự chú ý của tôi.


Hoa Hoa rất lặng lẽ, chính vì vậy nên chỉ cần không chú ý, tôi sẽ hoàn toàn quên mất cậu.
Không chỉ mình tôi, cả phòng Mười bảy, cả khu số Hai, thậm chí tất cả mọi người tại nơi này, cũng thế.
--------------------


Đó là một buổi tối bình thường, vì trời quá oi bức, nên mọi người xếp hàng đi tắm từ rất sớm. Buồng tắm trong nhà giam có hạn, chậm chân cũng chả ai quan tâm nhà anh nóng ch.ết hay nóng sống, đúng giờ vẫn phải quay về tắt đèn đi ngủ.


Tiểu Phong Tử được gọi đi viết báo tường, sung sướng ngồi cả ngày trong văn phòng máy lạnh, tôi hâm mộ suýt ch.ết, chỉ hận sao mình không có hoa tay để viết cho đẹp. Đại Kim Tử và Chu Thành tắm sớm hơn tôi, giờ đã về phòng trước. Liếc sơ một lượt, xung quanh chẳng có ai tôi quen, ừ, thế nên cứ tắm luôn cho nhanh.


available on google playdownload on app store


Lúc đang gội đầu, tôi nhìn thấy Hoa Hoa, nói cũng lạ, bình thường tôi mở to mắt tìm chẳng thấy cậu đâu, đến khi híp mắt tránh xà bông thì lại đột nhiên nhìn thấy cậu.


Cậu đứng dưới vòi sen cách tôi ba người, im lặng xối nước, không ai nói chuyện với cậu, cậu cũng chẳng để ý tới ai, nếu nói mấy trò đùa hạ lưu và những tiếng cợt nhả trong phòng tắm là một thế giới chân thật mà hoang đường, thì cậu giống như đang đứng ở ngoài, hoàn toàn độc lập với cái thế giới lờ mờ ấy.


Xà bông vào mắt, tôi phải đưa mặt hứng nước vòi sen. Nước lạnh, xối lên người chẳng sao, nhưng tạt vào da đầu đau như kim chích, mẹ nhà nó, tăng thu giảm chi đến mấy cũng phải bố trí cho người ta vài cái bình nóng lạnh chứ!


Gội đầu xong, tôi xát xà bông lên người, xong xuôi thì bắt đầu xả nước, toàn bộ quá trình chỉ mất vài phút đồng hồ, nhưng kiểm kê lại, tôi cũng phải nhìn sang phía Hoa Hoa ít nhất bảy – tám lần.


Vì trước đây tình nồng áp mông lạnh nhiều quá, nên dạo này tôi cũng không để tâm mấy đến cậu nữa, vốn cũng chẳng thân quen, việc gì tôi phải tự tìm phiền phức? Hoa Hoa là kiểu người như thế, nếu bạn mặc kệ cậu, cậu sẽ biến mất hoàn toàn. Tôi cảm thấy đó cũng là một kỹ năng hạng nhất, bỏ đi toàn bộ cảm giác tồn tại của chính mình, sống như một linh hồn người ch.ết.


Tôi biết nếu tôi không chú ý, cậu sẽ lại nhanh chóng tàng hình, giống như những tin tức vô ích mà não bộ thu được mỗi ngày, bị gạt đi không ngần ngại.
Nhưng tôi không thể ngăn mình nhìn cậu.


Đứa bé ấy gầy mỏng dính như người trong tranh. Không đúng, cậu không sinh động linh hoạt như tranh treo Tết, cậu giống một bức ảnh thờ, mặc dù nhìn khá mạnh mẽ.


Nếu không phải sớm chiều ở chung, có lẽ tôi đã hồ nghi Hoa Hoa hít thuốc phiện. Tuy nói một loại gạo cấu thành trăm loại người, nhưng đâu thể chênh lệch lớn như thế? Vào đây một năm, ngoại trừ da trắng hơn thấy rõ — Vì phân xưởng có mái che, thì cân nặng của tôi không có gì thay đổi. Chu Thành hình như còn lên mấy kí, nhìn thể trạng Kim Đại Phúc, rồi cái mặt tròn xoe của Tiểu Phong Tử, tại sao ngũ cốc hoa màu lại không có tác dụng với Hoa Hoa?


Tắm xong, tôi cố tình lại gần cậu để mặc quần áo, sau đó giả như vô tình lẩm bẩm, “Này, cậu gầy quá nhỉ?”
Chẳng ai thèm nhìn tôi.
“Cậu tiêu hóa kém à? Hay là hấp thu không tốt?”
Tiếp tục không thèm nhìn.
“Cậu không bị bệnh gì chứ?”


Người ta mặc quần áo tử tế rồi, cũng chẳng thèm ngoái lại liếc tôi một cái, sải bước bỏ đi thẳng.
Tôi mặc quần đùi đứng hắt hiu trong gió, Phùng Nhất Lộ “nhỏ” giận đến run run.
Lại còn được gã Vương bát đản đổ dầu vào lửa —


“Phùng Nhất Lộ, lí nha lí nhí đứng trong đó làm tổ đẻ trứng à?”
--------------------


Sau hôm ở phòng tắm, trái tim yếu mềm của tôi lại thổn thức. Hết lần này đến lần khác muốn tìm hiểu về Hoa Hoa, tỷ như làm việc đã quen tay chưa, ăn cơm có nhiều không, kỹ thuật chơi bóng rổ đã tiến bộ lên chưa, tôi nhiệt tình đến mức tự mình cũng phải chột dạ.


Hoa Hoa cũng biết tôi quan sát cậu, nhiều lần chạm mắt nhau, Hoa Hoa từ hờ hững lúc ban đầu chuyển sang hoang mang, rồi đến bây giờ đã biến thành cau mày sầm mặt, phản ứng đáp lại tôi cứ thế thăng tiến, thế nên tôi cảm giác mình thành công lắm rồi.


Chỉ tiếc rằng mấy ngày liền quan sát không thu được kết quả gì, Hoa Hoa thật sự chẳng có gì để tôi nghiên cứu. Cậu không trao đổi với bất kì ai, càng không cần bạn bè, lúc làm việc luôn rất chăm chú, đi hóng mát toàn một mình bỏ tới chỗ nào chẳng ai biết, đôi khi cũng chơi bóng rổ, bị Tiểu Phong Tử mắng là không có tinh thần đồng đội. Cậu giống như một sự vật có cũng được mà không có cũng được, nhắc tới Hoa Điêu, ai cũng bừng tỉnh, à, Tên câm phòng Mười bảy ấy mà, nhưng hỏi sâu thêm, phỏng chừng chẳng ai biết cậu tròn méo thế nào. Thậm chí tôi còn nghĩ, nếu một ngày Hoa Hoa đột nhiên biến mất, có lẽ phải một tháng sau mới có người trong nhà giam nhận thấy – đương nhiên với điều kiện tiên quyết là quản giáo không điểm danh mỗi ngày, còn đối với thế giới bên ngoài kia, chỉ sợ là vĩnh viễn sẽ chẳng ai biết.


Bởi vì căn bản chẳng ai muốn biết.
--------------------
Một cuối tuần đầu tháng Tám, chẳng hiểu sao mọi người cùng hẹn đến thăm tù. Vợ của Kim Đại Phúc, chị gái của Chu Thành, bạn học của Dung Khải, tôi còn nghĩ chẳng hiểu bọn họ có thành lập liên hiệp hậu cần của phòng Mười bảy – khu nhà giam số Hai hay không.


Thế nên trong phòng chỉ còn tôi và Hoa Điêu. Cậu ngồi trên cửa sổ, tôi nằm úp sấp trên giường, cậu ngẩn ngơ nhìn bầu trời, tôi sầu muộn nhìn giấy viết thư.


Hơn nửa năm rồi ông già không tới, từ cái lần tôi nói ổng đừng tới nữa. Cả đời tôi đưa ra vô số yêu cầu ngớ ngẩn cho ông già, vậy mà ổng chỉ đáp ứng cái yêu cầu không cần đáp ứng nhất. Tôi đồ rằng ổng cố tình làm thế. Tôi thừa nhận lúc ấy lời tôi nói xuất phát từ thật tâm, nhưng làm người ai mà không hối hận, khi đó tình trạng tôi như thế nào, bây giờ tình trạng tôi như thế nào, một trời một vực mà!


Vương bát đản nói viết thư là phương thức hữu hiệu nhất để trao đổi giữa tù nhân và người nhà, thậm chí còn có ích hơn cả thăm tù, bởi vì trong thư có thể nói rất nhiều điều mà đối diện nhau không dám nói, có khi viết qua viết lại còn tự cải tạo được mình. Lúc tôi nghe vậy cũng cảm thấy rất có lý, nhưng bây giờ tự bắt tay vào làm, dùng thực tiễn kiểm nghiệm lời của gã —- Tôi chỉ thấy vớ vẩn.


Vắt hết óc hai tiếng đồng hồ, giấy trắng kẻ đỏ vẫn trống không một mảnh, bảy chữ trơ trọi nằm bơ vơ ngay dòng thứ nhất: Dạo này sức khỏe thế nào rồi…
Cuối cùng, tôi ném bút, bỏ cuộc.
Xoay người nằm ngửa lên giường, thở dài một hơi, như trút được gánh nặng.


Yêu mấy thì yêu, lăn lộn nũng nịu không phải phong cách của anh, nghĩ đến mà lạnh cmn cả người.


“Hoa Hoa, nhà cậu còn ai không?” Từ góc tôi nằm, bóng dáng Hoa Hoa vừa khéo rơi vào giữa tầm nhìn, tôi biết cậu là một con báo cô độc, nhưng tôi lại không thể ngăn được mình coi cậu là chú mèo con, một chú mèo con dậy thì rối loạn, “Chưa thấy ai đến thăm cậu nhỉ.”


Thường thì mỗi khi tôi bắt chuyện, tám trên mười lần cậu sẽ không nhìn, nên tôi cũng đã quen lải nhải một mình rồi, coi như luyện tập cơ miệng. Chỉ có điều hôm nay thì khác, tuy Hoa Hoa vẫn giữ nguyên tư thế ngắm bầu trời, nhưng nếu quan sát thật kỹ, sẽ nhận ra cả người cậu đã cứng ngắc lại.


Tôi nghĩ mình đã biết đáp án.


Hoa Hoa không thể nói chuyện, nhưng đầu óc cậu không hề chậm. Tôi nghĩ cậu đã biết tôi hỏi câu này là có ý gì, nếu không còn ai, tất nhiên khỏi phải nói, chuyện cứ thế thôi, nhưng nếu trong nhà còn người, thắc mắc tiếp theo của tôi nhất định sẽ là, vậy thì tại sao chưa bao giờ thấy bọn họ đến thăm cậu?


Hiển nhiên, Hoa Hoa không muốn trả lời thắc mắc này.
Vì thế tôi đổi chủ đề, “Nghe Kim Đại Phúc bảo cậu không phải người ở đây, thế chuyện cậu vào đây… Bọn họ có biết không?”


Rốt cuộc Hoa Hoa mới nhìn tôi một cái, cái nhìn này rất dài, giống như cây đinh đóng vào lòng tôi, không nhổ ra được.
Tôi nằm ngửa, vắt chéo chân, thử hỏi, “Không biết à?”
Hoa Hoa bỗng chợt nhảy xuống khỏi cửa sổ, sải bước tới gần tôi.


Tôi giật mình, trong khoảnh khắc còn tưởng đứa nhỏ này định đánh tôi, nhưng tôi chưa kịp đứng dậy phòng thủ, người ta đã bước tới ngay trước mặt, sau đó giật lấy giấy bút, soàn soạt viết vài chữ, rồi trả lại cho tôi.


Tôi cầm tờ giấy về, ừ được, trên mặt giấy là hai chữ to đùng xiêu xiêu vẹo vẹo —
Câm miệng!
Tôi bỏ giấy xuống, ngước mắt nhìn khuôn mặt ngược sáng của Hoa Hoa, chớp mắt, “Hay là, chúng ta viết chữ tán gẫu đi?”
Hoa Hoa nheo mắt lại, đầy nguy hiểm.


Tôi nuốt một ngụm nước bọt, duy trì tư thế ngọc thể nằm ngang, chứng minh cho cậu thấy tôi hoàn toàn vô hại, “Nếu bây giờ cậu đang chọn xem đánh mặt tôi hay đánh ‘thân dưới’ tôi, tôi đề nghị cậu đừng chọn bên nào cả, nếu cậu cảm thấy bị biệt giam là vinh quang là sung sướng không thể sung sướng hơn được nữa thì vương bát đản chắc cmn chắn sẽ cắt xén thời gian hóng mát của cậu cho mà xem…”


Cái này gọi là lấy đức thu phục người!
Thế là cái kẻ đang định hành hung liền bị đức hạnh cao siêu của tôi thuần phục, gác dao gác kiếm quay về giường mình, chui vào chăn giả ch.ết.


Tôi đứng dậy, nhe răng cười với đống chăn phồng phồng kín mít trên cái giường tầng cách đó không xa, nhưng không lên tiếng.


Dù nguy hiểm bao nhiêu, dễ kích động thế nào, tính tình bạo lực ra sao, ra tay dữ tợn kiểu gì, cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ. Tôi có một tính xấu, tự biết rất khó sửa, nói trắng ra là bướng, tỷ như đối với Hoa Hoa, tôi vô cùng tích cực phát huy truyền thống cao đẹp kính già yêu trẻ của dân tộc Trung Hoa, Kim Đại Phúc bảo tôi có bệnh, còn tôi bảo gã ta máu lạnh.


Năm người bọn tôi sớm chiều ở chung trong phòng Mười bảy, thoạt nhìn thì gần gũi, nhưng mẹ kiếp chứ, thực tế thì ai gần gũi với ai? Đến bây giờ tôi vẫn không biết quan hệ của Kim Đại Phúc và Chu Thành là như thế nào, không biết tại sao người nhà Tiểu Phong Tử không tới thăm cậu ta, không biết Hoa Hoa không thể nói là do trời sinh hay do sự cố, cũng như bọn họ chẳng biết tôi hò hét hơi bị dễ nghe, hồi trước đi KTV với bạn, tôi còn phải kiềm chế, nào là Tiểu bạch dương rồi Lời nói trong tim nghe sao quá dễ linh tinh, lắm khi sung sức tôi còn dám PK nguyên cả buổi, hò hét bét nhè.


Nhưng chính vì không ai để ý, nên cũng chẳng ai chủ động mở lòng mình ra, cứ như lũ ngốc.


Thật sự có một số thứ không cần mở ra, nó vẫn sáng ngời đập vào mắt, chẳng muốn nhìn thì nó trong suốt, tới khi muốn nhìn, nó lại mang theo cả nhan sắc và hình dạng. Tỷ như vào một buổi chiều tôi ngồi suy nghĩ tại sao Hoa Hoa lại gầy như vậy, có lẽ không phải chỉ có một nguyên nhân, nhưng nhất định nguyên nhân lớn nhất chính là —- Ăn uống không tốt. Nghĩ xa hơn một chút, tại sao ăn uống không tốt? Bởi vì không có tiền.


Ông già nửa năm không đến thăm tôi, nhưng thẻ của tôi mỗi tháng đều được chuyển tiền vào, chưa từng gián đoạn; Kim Đại Phúc và Chu Thành cũng nhận được tiền hàng tháng, một người được vợ gửi cho, một người được chị gửi cho; Dung Khải thì càng không phải nói, lao động tốt, hơn nữa còn thông minh, viết chữ đẹp các kiểu, một lần nhận việc làm bừa còn được nhiều thù lao hơn cả mấy ngày công, thế nên tiền làm thêm của cậu ta hàng tháng còn nhiều hơn tiền ông già gửi cho tôi, ấy là chưa kể cậu ta còn lừa tiền của mấy bạn tù cùng nhà giam bằng đủ loại phương thức khác. Duy chỉ độc Hoa Hoa, năng suất lao động chỉ đạt mức tiêu chuẩn, thù lao tượng trưng mỗi tháng mua ít đồ dùng còn chẳng đủ, nói gì đến dư dả, thế nên chúng tôi mua được đồ ngon ở căng-tin, thỉnh thoảng còn ăn mì cải thiện, may mắn còn mua được hoa quả ở quầy đồ ăn vặt, còn cậu thì luôn luôn chỉ có bánh mỳ khô cứng và đồ ăn lúc mặn chát, lúc nhạt thèo đựng trong bát tô, thường thường chẳng có nổi mấy miếng thịt.


Suy nghĩ xong, tôi thấy hơi khó chịu. Châm ngôn nói rất đúng, sương sớm chỉ đọng trên lá non, tức là bạn đã thảm, ông trời sẽ cho bạn càng thảm hơn, tôi cảm thấy Hoa Hoa đang bị kẹt trong một vòng tuần hoàn ác tính.


Sau đó, ngày nào ăn cơm tôi cũng chú ý tới Hoa Hoa, càng chú ý lại càng không kìm lòng nổi, tôi nghĩ mình phải làm gì đó, không phải vì tôi cao thượng, muốn giúp người làm vui, mà chỉ thuần túy bởi vì tôi muốn cho mình dễ chịu, dùng ít tiền đổi lấy chút an ủi tâm lý, tôi là kiểu người như thế.


Thực hiện cũng đơn giản, tới giờ cơm, tôi mua thêm hai đĩa thức ăn thật lớn, sau đó gọi Hoa Hoa đến ăn cùng.


Tôi đã chuẩn bị chu đáo hết, bao gồm cả làm sao ứng đối mấy câu châm chọc của Tiểu Phong Tử, nhưng lại quên bẵng đi phần quan trọng nhất — Hoa Hoa không đến, người ta hoàn toàn chẳng quan tâm, mông cứ dán xuống ghế, ch.ết cũng không chịu rời khỏi chỗ ngồi.


Khu bán đồ ăn riêng và khu cơm tập thể tách biệt, không cho phép tôi bưng chén đĩa qua, tôi luống cuống một hồi, đành phải chuyển sang trường kỳ kháng chiến. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, đến nỗi mấy người bên khu khác bắt đầu rục rịch, thậm chí còn bất chấp bị trừ điểm, bóng gió nói, nó không qua thì để bọn tôi qua, có tiền không biết tiêu chỗ nào hả? Tiểu Phong Tử cũng ồn ào bảo tôi, có hai trường hợp: A, anh nhiều tiền tiêu hoang. B, anh thích Tên câm, Phùng Nhất Lộ, lại đây, chọn hai trong một.


Chọn chọn cái đầu mẹ mày!
Quên mất, còn cả Du Khinh Chu. Tên khốn này vẫn tương đối dung túng tôi, thường mở một mắt nhắm một mắt, nhưng thi thoảng trên đường từ căng-tin về phân xưởng, gã vẫn châu đầu ra vẻ xúc động, thì ra cậu cũng thích kiểu đó.


Cái đm rốt cuộc thế giới này bị làm sao? Chẳng lẽ ông đây không được dâng hiến tình người trong sáng à? Chẳng lẽ không được dùng chân tình đổi lấy nụ cười à? Chẳng lẽ tôi từ thiện ít tiền cho một thằng nhỏ học tiểu học cũng tức là tôi đồng tính luôn à?!


Tuy Nguyễn Linh Ngọc đã nói miệng lưỡi thế gian thật là đáng sợ, nhưng Phùng Nhất Lộ tôi lại thuộc đúng kiểu không nghe ai khuyên, tương phản, tôi thường hay có cảm giác mọi người đều say, chỉ mình tôi tỉnh, dù cả thế giới có sai lầm, thì một mình tôi vẫn đang hướng về phía mặt trời. Thế nên dù bị Hoa Hoa từ chối lần thứ… Ờ, chả biết lần thứ mười mấy, tôi vẫn cứ mỉm cười tiếp tục vươn lên.


Nhưng Hoa Hoa đã đến giới hạn.


Đó là một ngày rất bình thường giữa tháng Tám, hơn sáu giờ chiều mà mặt trời vẫn không xuống núi, như thể khăng khăng muốn đốt trọi vạn vật thế gian. Chẳng biết căng-tin làm sao mà hôm nay lại thình lình phân phát chuối tiêu, tuy mỗi người chỉ được đúng một quả, nhưng những thứ mềm mềm ngọt ngọt luôn khiến tâm trạng người ta dễ chịu hẳn lên, vì thế Nhất Lộ tôi rên rỉ ca hát, đi đều bước trở về phòng Mười bảy. Trên đường tôi cũng không để ý tới biểu cảm của Hoa Hoa, vì số lần bị cự tuyệt nhiều không đếm xuể, huống hồ thức ăn mua thêm tôi cũng giải quyết sạch, coi như cải thiện đời sống. Vậy mà chân trước vừa bước vào phòng, sau lưng đã bị người ta đẩy cho lảo đảo, mặt sau đập cái “Ầm” lên bàn, ôi cái eo già của tôi!


Quay lại nhìn, đầu sỏ gây tội đang thở phì phì trợn mắt với tôi.
Từ trước đến nay, trợn mắt vốn là độc quyền của Tiểu Phong Tử, còn Hoa Hoa lúc nào cũng chỉ trừng mắt lạnh lùng, nhưng giờ phút này tôi quan tâm nhiều làm gì, cái lưng già đau nhức thật sự chẳng khiến ai dễ chịu.


“Cậu bị bệnh à?” Tôi mắng. Ngoại trừ câu này, tôi chẳng nghĩ ra được lời giải thích nào khác, đang yên đang lành lại đi đẩy người ta, rõ ràng là bị bệnh!
Hoa Hoa hung hăng trừng tôi một cái, rồi thình lình ngồi xuống bàn, bắt đầu viết chữ.


Tôi nhận ra cậu đang rất giận, giận đến nỗi trang giấy cũng bị nghiến rách vài chỗ.
Hoa Hoa viết rất lâu, rất dài, cơn tức của tôi cứ dâng lên rồi hạ xuống, hạ xuống rồi lại bốc lên, cuối cùng biến thành những hạt mưa rào, theo gió rớt xuống.


Tiểu Phong Tử khom lưng, ngoáy mũi, “Này Câm, hay là cho bọn tao xem trước một nửa đi, rồi mày lại viết tiếp, đợi bọn tao đọc hết nửa trước thì mày cũng viết xong nửa sau.”
Đấy, đâu phải chỉ mình tôi tò mò.
Cuối cùng, Hoa Hoa ngừng bút, cả một tờ giấy lớn, chật kín chữ.


Tôi đứng đó, chờ cậu đưa cho tôi, chờ thật lâu, nhưng Hoa Hoa chỉ ngẩn người nhìn những gì mình vừa viết. Khuôn mặt cậu không hề tức giận, lại trở về lãnh đạm thường ngày, tựa hồ tất cả cảm xúc đã theo từng câu chữ, thoát hết ra ngoài.


Tôi bước tới, đưa tay cầm tờ giấy kia. Cánh tay Hoa Hoa đặt trên bàn hơi nhúc nhích, như định ngăn cản. Tôi không biết có phải cậu hối hận hay không, nhưng tôi không cho cậu cơ hội đó, lấy tốc độ cực nhanh, tôi giật tờ giấy.


Chữ của Hoa Hoa rất khó đọc, nói thẳng ra là, chẳng khác gì những nét nguệch ngoạc của học sinh lớp một, xiêu xiêu vẹo vẹo, rời rạc khắp nơi, nhưng kỳ lạ làm sao, lỗi chính tả rất ít, thỉnh thoảng viết sai, cậu còn gạch đi viết lại, như đang làm bài tập về nhà.


Dung Khải thò đầu định xem, bị tôi đạp văng ra ngoài, sau đó tôi ngồi xuống đối diện với Hoa Hoa, nghiêm túc đọc từng câu từng chữ, giống như tôi đang nghe cậu nói chuyện.
Phùng Nhất Lộ:


Tôi là thằng câm, nhưng tôi có chân có tay, có thể sống, có thể ăn cơm, không cần bất luận kẻ nào thương hại, cũng không cần lòng tốt của bất kỳ ai. Trước khi anh đến đây, tôi vẫn tốt, sau khi anh đến, tôi cũng chẳng kém đi. Tôi không biết tại sao anh đột nhiên động kinh, cứ thích mời tôi ăn uống, có lẽ anh nhiều tiền không biết tiêu vào đâu, nhưng tôi nói để anh hay, tôi không thiếu ăn, tôi gầy bởi vì trời sinh tôi như thế, anh cứ nghĩ là do hấp thu không tốt cũng được. Nếu anh nhiều tiền quá thì mang đi biếu quản giáo đi. Trước đây anh hỏi nhà tôi còn ai không, bây giờ tôi nói cho anh biết, nhà tôi vẫn còn người, có cha có mẹ có chị gái có em trai, nhưng mẹ không phải là mẹ ruột tôi, chị gái em trai cũng không phải hoàn toàn là ruột thịt. Mười lăm tuổi tôi bỏ nhà đi, không liên lạc gì với gia đình nữa, mười bảy tuổi tôi đã cầm dao đâm người khác, nhưng khi ấy may mắn, không bị bắt. Tôi biết Kim Đại Phúc hận tôi, anh cứ nói cho anh ta nghe, đó là đáng kiếp anh ta, nếu anh ta không đi theo con đường này, chẳng đủ gan, chẳng đủ lỳ còn cố làm bộ, nếu anh ta chăm chỉ cần cù như những người lao động khác, thì anh ta đã chẳng gặp phải tôi, cũng sẽ không bị tôi kéo vào đây. Tôi chỉ nhớ được anh muốn biết từng đó, nếu còn gì chưa đủ, anh cứ hỏi tôi thoải mái, nhưng tôi hi vọng sau khi tôi trả lời, anh sẽ không làm phiền tôi nữa, đặc biệt là lúc ăn cơm. Cuối cùng, tôi lặp lại, tôi không cần anh thương hại, cũng không cần lòng tốt của anh, hơn nữa, tôi không cảm thấy đó là lòng tốt chân thành.






Truyện liên quan