Quyển 2 - Chương 44
“Phùng Nhất Lộ, còn chờ gì nữa thế, muộn hơn nửa tiếng rồi, lão ta chẳng tới đâu.” Dung Khải chán nản ngậm ống hút thổi phì phì trong ly nước đá, thỉnh thoảng thổi mạnh quá, bọt văng cả xuống mặt bàn.
Tôi vốn sẵn buồn bực trong bụng, lại thêm Dung Khải nhắc đi nhắc lại, buồn bực liền biến thành cáu gắt, “Đã bảo cậu đừng theo rồi mà, im lặng một phút thì cậu ch.ết đấy à?”
Dung Khải nhả ống hút, thở dài với tôi, “Phùng Nhất Lộ, anh không thể trốn tránh sự thật được…”
Sự thật chính là, hai chúng tôi có mặt đúng như đã hẹn, mà cái người hôm qua thề thốt sẽ thu xếp nọ kia lại chẳng thấy đâu.
Cũng may tôi không nối gót Tiểu Phong Tử gọi một bàn tiệc đầy ắp thịnh soạn, bằng không nửa tháng tới chắc bọn tôi chỉ cắm mặt sau bếp lau bát rửa chén trả nợ.
“Anh nhẹ dạ quá, người ta mới nói hai câu đã nhũn cả ra rồi…” Tiểu Phong Tử quở trách, đang lúc tôi nghĩ cậu chàng chuẩn bị thao thao bất tuyệt, thì cái miệng há ra đột nhiên im lặng, sau đó quở trách biến thành một tiếng hô khẽ đầy kinh ngạc, “Ố!”
Theo ánh mắt Tiểu Phong Tử, tôi nhìn thấy người đàn ông mới bước vào quán. Phỏng chừng ông ta phải chạy marathon mới tới được đây, vì bờ vai không ngừng run rẩy, bộ dạng nhìn kiểu gì cũng thấy hổn hển.
“Bên này.” Tôi giơ tay lên, rất chu đáo giảm bớt thời gian tìm kiếm.
Nhìn người đàn ông vội vàng bước đến, Dung Khải đá chân tôi dưới gầm bàn, “Chiếc cặp tài liệu trước ngực ông ta chắc không phải thứ gì nguy hiểm chứ?”
“Thứ gì nguy hiểm là thứ gì?” Tôi bị hội chứng nạn nhân của Tiểu Phong Tử chọc cười, “Bom thư à?”
Khi chúng tôi còn mải nói, người đàn ông đã đến trước mặt, vì tôi và Tiểu Phong Tử ngồi đối diện nhau, nên ông ta do dự nửa ngày, chẳng biết nên ngồi bên nào mới phải.
“Đây nè,” Tiểu Phong Tử nhích sang bên, sau đó vỗ vỗ ghế của mình, ý bảo mời ngồi, “Ông định ngồi bên kia để vặn người nói chuyện với ảnh à?”
Người đàn ông như được đại xá, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Phong Tử, lúc này mới ngẩng đầu lên, mặt đối mặt cùng tôi.
Ánh chiều tà hắt vào từ cửa sổ, chiếu lên cảnh vật sáng lung linh.
Lần đầu tiên tôi thực sự đánh giá cái người tôi gọi là dượng hơn hai mươi năm, giờ tôi mới nhận ra, ngoại trừ già đi, ông ta vẫn chẳng có gì thay đổi. Vẫn là đôi mắt không dám nhìn thẳng quá lâu vào người khác, vẫn là tấm lưng khom khom, bả vai rụt rụt, giống hệt những người đàn ông sợ vợ khác.
Tôi muốn mở miệng gọi tên ông, vừa để không khí không quá lạnh lẽo, vừa để khơi mào vào đề. Nhưng rồi tôi lại nhận ra, ấy thế mà tôi không biết tên ông ấy. Nhớ mang máng là họ Vương, rồi sao nữa nhỉ? Không biết. Trong trí nhớ của tôi, người này không cần tên, mãi mãi đứng bên cạnh bà cô, mãi mãi mỉm cười hiền lành mỗi khi nghe tôi gọi một tiếng “Dượng”, rồi sau đó đưa tay xoa đầu tôi.
“Không quanh co nhé.” Tôi quyết định buông tha phần xưng hô, đi thẳng vào vấn đề, “Ông hứa hôm nay sẽ thu xếp cho chúng tôi, nói đi, tôi nghe đây.”
Người đàn ông nuốt nước miếng, vẻ như rất gian khổ sắp xếp lại câu từ. Khớp ngón tay tôi gõ gõ mặt bàn, một lần, hai lần, nhịp nhàng mà áp bức.
Cuối cùng, ông đẩy cặp tài liệu tới trước mặt tôi, không đầu không đuôi nói, “Xin, xin lỗi con, vì ngân hàng đông quá, xếp hàng lâu…”
Tôi nghiêng đầu hé miệng như một thằng ngốc, hoàn toàn không hiểu sự ảo diệu trong lời nói của đối phương. Tiểu Phong Tử thì ngược lại, nhanh nhẹn giành lấy cặp tài liệu, thoắt cái đã dốc hết các thứ bên trong ra ngoài.
Từng cọc từng cọc nhân dân tệ rơi ra, tôi từ hé miệng chuyển sang há hốc miệng, đến lúc tất cả tiền và giấy tờ nằm trên mặt bàn, cằm tôi đã sắp rụng xuống.
Vẫn là Tiểu Phong Tử ngạc nhiên hô lên trước, “Mẹ kiếp, đúng là chứng nhận bất động sản này!”
Tôi hơi choáng, tôi cần thời gian để tiêu hóa tình hình trước mắt.
“Tôi đã bảo mà, vẫn đứng tên ba anh đó!” Tiểu Phong Tử thì không cần, cậu chỉ cần biết hiện vật thôi, “Tiền cũng mới rút à? Khỏi cần đếm, đúng một vạn không sai.”
Không phấn khởi như Dung Khải, tôi gọn gàng dứt khoát hỏi người đối diện, “Ý dượng là sao?”
Người đàn ông cúi đầu, như thể đang nói chuyện với mặt bàn chứ không phải với tôi, “Nhất Lộ, chúng ta thật sự không còn cách nào khác mới phải dùng căn hộ của con, cũng không ngờ con lại ra tù sớm vậy. Căn hộ là ba con để lại cho con, nếu muốn chiếm đoạt thì chúng ta chẳng phải con người, hôm nay dượng mang giấy tờ trả lại cho con, coi như… Căn hộ trao lại cho con toàn quyền sở hữu.”
Tôi híp mắt, hỏi, “Thế còn tiền này?”
“Tiền này…” Người đàn ông đột ngột ngẩng lên, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập khẩn cầu, “Con có thể cho chúng ta ở thêm một năm được không? Đợi sang năm lấy được nhà mới, chúng ta sẽ dọn đi ngay!”
Tôi sửng sốt, tính ngàn lần tính vạn lần vẫn không tính được tình huống này, nhất thời chẳng biết phản ứng ra sao.
Tiểu Phong Tử cũng nghe rõ mồn một, thẳng thừng từ chối luôn, “Dẹp đi, nhà của Phùng Nhất Lộ mà cho thuê cũng làm gì có chuyện nghìn rưỡi nghìn sáu một tháng. Nếu ông thật lòng muốn thuê cũng được thôi, đúng hai vạn đồng, tôi không nói thách đâu.”
“Tôi biết một vạn đồng vẫn thiếu,” Giọng nói nghèn nghẹt của dượng chất đầy bối rối và mỏi mệt, “Nếu không thì…”
Nếu không thì sao, bản thân dượng cũng chẳng biết, nên dượng không nói nữa.
Tôi không đành lòng tiếp tục im lặng, bởi vì tôi có cảm giác như bờ vai dượng sắp sụp xuống bất cứ lúc nào, “Chuyện hôm nay, bà cô biết không?”
Trong lòng tôi đã mơ hồ có đáp án, bởi vì bà cô chắc chắn không bao giờ hành động thế này.
Quả nhiên, dượng khẽ lắc đầu.
“Tiền này ở đâu ra?” Không ai biết rõ tình hình nhà dượng hơn tôi, tài chính lưu động hay không lưu động đều nằm trong tay bà cô, có bới cả người dượng cũng chẳng ra nổi vài đồng tiền, trừ phi…
“Chẳng giấu gì con,”Người đàn ông gượng cười tự giễu, “Đây là tiền dượng vụng trộm tích góp mấy năm nay, cũng chưa biết dùng làm gì, nên… Con biết không, đàn ông lúc nào cũng muốn dành lại một chút cho mình… Thực ra hồi em con thiếu tiền làm đám cưới, dượng cũng định lấy ra rồi, nhưng cô con bán nhà cũ đi, nên dượng nghĩ không mang ra cũng được…”
“Mẹ kiếp, đừng làm trò khổ nhục kế,” Tiểu Phong Tử tức giận ồn ào, “Nếu các người thật sự muốn trả lại căn hộ đó thì còn phải dùng dằng đến lúc này chắc? Cứ xem hôm trước ấy, vợ ông chẳng có ý trả cái gì đâu, ông tưởng chúng tôi mù à?”
Người đàn ông bị nói đến hổ thẹn vô cùng, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cố lắp bắp giải thích với tôi, “Cô của con… Chỉ muốn tận dụng một chút thôi, nhưng căn hộ lớn như vậy, bà ấy không dám đụng tới đâu, hôm qua… Hôm qua có con dâu ở đó, bà ấy không biết làm thế nào, nên mới…”
“Vậy hôm nay chắc bà ta biết làm thế nào rồi chứ?” Tôi muốn cười, tốt nhất là cười kiểu mập mờ châm biếm, nhưng chẳng hiểu sao tôi cười không nổi, cơ mặt chẳng chịu nghe lời tôi, chỉ trơ trơ như tượng, “Nếu biết dượng lén đưa giấy tờ nhà cho tôi, chắc bà ta chửi dượng tối tăm mặt mũi.”
Người đàn ông trầm lặng hồi lâu, rồi mới miễn cưỡng cười cười, “Dù sao cũng không ly dị được, sống với nhau bao nhiêu năm rồi, chuyện đó dượng nắm chắc.”
Tiểu Phong Tử đạp tôi dưới gầm bàn, chân thì ngắn cũn mà mẹ nó đau phát khiếp, đau đến nỗi tôi nhe răng trợn mắt, bất đắc dĩ, tôi chỉ đành dùng chiêu kẹp chân đoạt mệnh, kẹp chặt khúc giò đang đạp tới đạp lui, sau đó lạnh lùng cười với người đối diện, “Dượng nhớ, căn hộ vĩnh viễn là của tôi, bao giờ tôi muốn, tôi có thể về lấy lại bất cứ lúc nào.”
Dượng sửng sốt, mãi sau mới hiểu được, vành mắt đỏ hồng, liên tục khom mình nói cám ơn cám ơn.
“Thôi thôi!” Tôi vội vàng nâng ông ta dậy. Để bề trên cúi đầu, giảm thọ.
--------------------
“Phùng Nhất Lộ anh đúng là đồ ngu!!!”
Trong quán chỉ còn lại tôi và Dung Khải, cậu thích mắng gì thì mắng, dù sao sớm muộn gì tôi cũng phải bị cậu mắng.
“Hôm qua trì hoãn một ngày, hôm nay còn cao tay hơn, trì hoãn hẳn một năm, ai biết ba trăm sáu mươi lăm ngày còn lại sẽ xảy ra chuyện gì nữa?!”
“Anh đúng là đồ đầu heo!”
“Heo còn thông minh hơn anh đấy!”
“A a a a a a a tôi không chịu được nữa rồi —–”
Cuối cùng, tôi hết chống nổi cơn bão táp quát tháo, một tay chộp lấy cậu, gắng sức ôm ôm, “Ngoan, khổ chút không ch.ết được, có một vạn đấy rồi còn gì, giờ cậu ăn cao lương mĩ vị thoải mái đi!”
“Tôi chẳng thèm cao lương mĩ vị, tôi muốn nhà cơ nhà cơ nhà cơ nhà cơ —-”
Mặc kệ cậu, tôi gọi phục vụ bưng đến một bàn đầy thức ăn ngon.
Hai mươi phút sau, đồ ăn bưng tới, Dung Khải quên béng mất chuyện nhà cửa, sung sướng cắm cúi ăn.
Tôi chẳng biết cảm giác trong lòng mình là thế nào, tức giận ngày hôm qua tựa hồ không còn nữa, giờ tôi chỉ thản nhiên và cam chịu.
Tiểu Phong Tử nói tôi chỉ được cái bạo mồm, còn thực tế tôi là thanh chocolate, nhìn ngoài thì đen thôi, chứ cắn một miếng là thấy nhân sữa liền.
Tôi nghĩ cậu nói vậy có lẽ cũng chẳng sai, ở đâu đó trong thâm tâm, tôi sợ hãi bị người thân phản bội, lại càng sợ hãi mình và họ biến thành kết cục chó cắn chó, nếu quả thật có lúc như vậy, tôi sẽ nhụt chí, căn bản chẳng biết phải đối phó thế nào, luẩn quẩn trong lòng rồi phát điên mất. Thế nên tình huống lúc này còn khá hơn tôi mường tượng nhiều lắm, chẳng phải chỉ một năm thôi sao, chúng tôi có tay có chân, có cả tiền, làm gì đến nỗi ch.ết mất xác ngoài đường.
“Hô, sướng thật…” Cơm no rượu say, Tiểu Phong Tử ngồi phè phỡn trên ghế sofa, mỹ mãn thở dài.
Tôi đưa tay sờ sờ bụng cậu, y hệt cái trống.
Tiểu Phong Tử hiếm khi không xù lông, cực kỳ ngoan ngoãn để tôi sờ, mắt híp lại như chú mèo nhỏ.
“Giờ phải tìm chỗ ở,” Tôi nói, “Không ở khách sạn mãi được.”
“Còn phải tìm việc làm,” Tiểu Phong Tử lau miệng, “Anh cầm một vạn cấm được phung phí đó.”
Rời khỏi xã hội đã lâu, tôi còn chưa rõ lắm thế thời, vì thế không ngại học hỏi kẻ dưới, “Cậu ra sớm hơn tôi nửa tháng, thế nào, bây giờ xã hội ra sao?”
Tiểu Phong Tử há miệng đáp, “Giá cả tăng cao, lạm phát, khoa học kỹ thuật phát triển, quốc gia cường thịnh.”
Tôi thở dài, tiếp tục học hỏi, “Cụ thể thì có liên quan gì đến chúng ta?”
Tiểu Phong Tử nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, tựa hồ không biết đáp lời thế nào, nên chỉ nói đơn giản, “Thì cũng phải liên quan chứ, tạm thời chưa giải thích được nhiều, anh cứ từ từ là biết.”
Tôi (-_-|||), vẫy tay, thốt ra câu nói cảm động và uy dũng nhất trong hai ngày này, “Phục vụ, tính tiền!”