Chương 20
An Đạt vẫn cứ đi làm, một mình Tạ Khánh ngồi trong nhà, lại càng chẳng muốn đi trông cửa hàng, hắn gãi gãi đầu, quyết định vẫn quay về phòng ngủ là được rồi, nằm một hồi ngủ không được, hắn quyết định đi quấy rối người khác.
Đầu tiên là quấy nhiễu Dương Giản, kết quả nghe điện thoại là một cô gái: “Chào ngài, Dương chủ quản hiện giờ đang họp, tạm thời không thể nhận điện thoại riêng, vô cùng xin lỗi.”
Tạ Khánh trợn mắt nhìn điện thoại, ngay cả di động cũng có người chuyên nhận thay nữa, Dương Giản này đúng là tư bản!
Không có cách nào, chỉ có tìm Vương Cẩm Trình.
“A lô. . .” Giọng của Vương Cẩm Trình rất kinh khủng, “Cậu không phải vừa sáng ra đã gọi điện thoại đến đặc biệt kể chuyện cười cho tớ nghe đấy chứ?”
Tạ Khánh trầm mặc, sau đó nói: “Bộ dáng của cậu dường như rất chờ mong thì phải.”
“Không, tớ hoàn toàn không mong đợi đâu.”
“. . . Cậu đang làm gì thế? Tớ có chút buồn chán.”
Vương Cẩm Trình trợn mắt: “Cậu cho là tất cả mọi người đều rảnh rỗi như cậu sao, hôm nay không phải công ty An Đạt mở hội nghị giới thiệu sản phẩm sao, tớ được mời tham dự.” Vương Cẩm Trình nghĩ nghĩ, nói, “Cậu có muốn đến không? Hội trường tổ chức ở khách sạn bốn sao, thức ăn nơi đó rất nổi tiếng đấy.”
Tạ Khánh mắt sáng lên: “Tớ có thể đến đó không?”
Tạ Khánh trước kia chính là chuyên đi ăn chực, Dương Giản cùng Vương Cẩm Trình có tiệc gì cũng sẽ mang hắn theo, ném hắn một mình ở một bên ăn.
Tạ Khánh đã có đồ ăn, nói cũng không nói, chỉ ăn thức ăn, giả làm người câm sẽ không gây phiền phức cho hai người.
Vương Cẩm Trình với Dương Giản biết hắn có một mình rất không thú vị, bình thường mở cửa hàng bán hoa cũng chẳng có người trò chuyện cố định, có cơ hội liền tha hắn ra ngoài, náo nhiệt một chút cũng tốt.
Cứ như vậy cho đến sau khi An Đạt xuất hiện thì mới thôi.
Lúc Tạ Khánh đến nơi, Vương Cẩm Trình chờ hắn ở cửa. Vương Cẩm Trình thấy hắn, nói: “Cậu còn ăn cái gì nữa, cậu xem An Đạt nuôi cậu, đến thành heo rồi.”
Tạ Khánh đúng lý hợp tình nói: “An Đạt chính là thích mẫu người đầy đặn.”
Vương Cẩm Trình dở khóc dở cười: “Tớ đây cũng muốn hỏi cậu ấy xem.”
Vương Cẩm Trình dẫn Tạ Khánh đi vào, lúc đăng ký, cô nhân viên đón tiếp khách lễ phép hỏi Tạ Khánh: “Xin hỏi vị này chính là thầy giáo nào?” Nói xong muốn tìm trên danh sách.
Vương Cẩm Trình khụ một tiếng, nói: “Đây là học trò của tôi, tôi dẫn cậu ấy tới nghe một chút được chứ.”
Cô gái đón tiếp khách sững sờ phát cho Tạ Khánh một phần tư liệu, nói: “Hoan nghênh.”
Tạ Khánh nhìn chằm chằm cái gáy của Vương Cẩm Trình, đi theo hắn vào hội trường.
Ngay từ đầu là một ông già trông giống KFC nói bằng tiếng Anh, Tạ Khánh tự cảm thấy trình độ tiếng Anh của mình không tệ, thế nhưng căn bản là không biết ông ta đang nói cái gì.
Thỉnh thoảng nghe được mấy từ, giống như “Phun sương” “Dòng khí” các loại…, hoàn toàn không hiểu có ý gì. Quả nhiên cách hành như cách sơn*.
Tạ Khánh buồn ngủ, rốt cục đến lượt An Đạt, hắn mới sôi nổi phấn khởi.
Vương Cẩm Trình nhìn An Đạt, cúi đầu huýt sáo, nói: “Ngày hôm nay An Đạt thật sự là tú sắc khả xan** mà.”
Tạ Khánh lấy tay che kín mắt Vương Cẩm Trình, căm tức nói : “Không được nhìn!”
Vương Cẩm Trình giật tay hắn xuống, nói: “Ban ngày ban mặt, làm cái gì vậy? Cậu có thể che hết mắt của mọi người lại sao.”
Tạ Khánh chán nản gục xuống bàn.
An Đạt mở đoạn phim, bắt đầu giảng thiết bị này là như thế nào thế nào, có công dụng gì gì, thích hợp làm cái gì cái gì. Tầm mắt của cậu quét qua bên dưới, thấy Tạ Khánh, hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục.
Tạ Khánh một bên cắn giấy viết nháp do hội nghị cung cấp ở trên bàn, một bên ai oán nhìn An Đạt.
Thật hối hận không mang cameras, An Đạt như vậy khiến cho người ta có ham muốn chụp lại để lưu giữ.
Đây là lần đầu tiên Tạ Khánh nhìn thấy An Đạt đang làm việc. Mọi người đều nói, đàn ông trong lúc làm việc rất có sức quyến rũ, câu nói này có lẽ là thật.
“Tiểu Đạt Đạt thật đẹp trai.” Tạ Khánh trợn lên đôi mắt đào mật.
Vương Cẩm Trình quay đầu lại, không nhìn thì thôi, vừa nhìn mặt liền trắng bệch: “Cậu không phải sẽ nuốt cả tờ giấy to như vậy vào trong bụng chứ!”
Bữa trưa, quả nhiên là tiệc buffe khách sạn.
“Nhưng mà dường như tớ không đói bụng lắm. . .” Tạ Khánh nói.
Vương Cẩm Trình mặt đầy hắc tuyến: “Ai bảo cậu ăn nhiều giấy như vậy. . .”
Tới bữa trưa, Tạ Khánh mới biết được tác dụng của buổi hội nghị giới thiểu sản phẩm thế này. Thí dụ như thầy Vương của chúng ta liền bê đĩa lân la đi vào trong đám người, vừa cười vừa trò chuyện với mọi người. Nội dung trò chuyện không có gì ngoài tâng bốc nhau, kèm theo dò hỏi tin tức nghề nghiệp.
Tạ Khánh nghe không hiểu lời đối thoại của bọn họ, chỉ một mực tìm An Đạt. Thình lình có người kéo lấy hắn, hắn cười quay đầu lại, quả nhiên thấy An Đạt.
“Sao anh lại tới đây?” An Đạt cau mày.
Tạ Khánh cười nói: “Anh tới đề phòng Tiểu Đạt Đạt bị người khác lừa đi mất.”
An Đạt hiếm khi ngượng ngùng ho khan một cái, nói: “Đến cũng đã đến rồi, tôm bên kia không tệ.” Cậu nghĩ nghĩ nói, “Buổi tối bọn em có tiệc mừng công, em không về ăn, anh cùng với Vương Cẩm Trình ăn cơm đi.”
Tạ Khánh không tình nguyện nói: “Em đi ăn thì được, bỏ anh lại một mình.”
An Đạt đành phải nói: “Vậy buổi tối em mang anh đi tiệc mừng công nhé, nhiều người cũng không đoán được, chỉ cần anh đừng nói chuyện linh tinh.”
Tạ Khánh lập tức cao hứng: “Yên tâm, anh tuyệt đối chỉ ăn không nói.”
An Đạt đành chịu, nói: “Gọi cả Vương Cẩm Trình đi, em còn có việc, anh từ từ ăn.”
Tạ Khánh cười hì hì sờ soạng bên eo An Đạt một cái, An Đạt trừng mắt liếc hắn, rồi mới xoay người rời đi.
Sau đó Tạ Khánh vừa quay đầu lại, liền thấy một cô gái mặc đồng phục công ty An Đạt ngơ ngác nhìn mình.
. . . Á, vị tiểu thư này vừa rồi không phải đã nhìn thấy cái gì chứ.
Tạ Khánh chột dạ trốn sang một bên, tìm tôm vừa rồi An Đạt nói.
Tiệc mừng công buổi tối của nhóm An Đạt kỳ thật cũng không có nhiều người, mọi người đi đến một nhà hàng nước ngoài, quây lấy một chỗ.
An Đạt mở lời giới thiệu, nói Tạ Khánh và Vương Cẩm Trình là bạn cậu, mọi người thân thiện cười cười, rất tò mò đối với bạn của kỹ sư An bình thường nghiêm túc.
Có người nhận ra Vương Cẩm Trình, hai người liền không lúng túng như vậy, nhưng vẫn cố gắng làm người tàng hình, tuy rằng cảm thấy quấy rầy hoạt động nội bộ của công ty người khác là không tốt, nhưng đến cũng đã đến rồi, không ăn sạch không thôi. . .
Vương Cẩm Trình trộm cảm khái: “Tớ như thế nào lại cùng một trình độ với cậu chứ, cơm cũng muốn ăn chùa.”
Tạ Khánh không để ý tới hắn, nhưng mà vẻ mặt đau khổ: “Tại sao lại là đồ Tây.”
Vương Cẩm Trình nói: “Không có biện pháp, công ty nước ngoài chính là kiểu như thế.”
Công ty nước ngoài quả nhiên lịch sự hơn, mọi người uống rượu ăn thức ăn đều rất điềm đạm. Bất quá dù sao trong bầu không khí này, uống nhiều rồi tháo cà-vạt, cũng liền lộ nguyên hình như thường.
Bắt đầu cười đùa với nhau, giễu cợt tám chuyện, ở đâu cũng như nhau.
Tạ Khánh một bên ăn, một bên trộm cùng Vương Cẩm Trình trao đổi ý kiến, cũng cảm thấy không tệ. Sau đó bầu không khí càng ngày càng sôi nổi, đột nhiên nghe thấy bính một tiếng.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Một cô gái đứng lên, ngoắc ngoắc tay với người bên cạnh An Đạt, nói: “Anh, ngồi bên kia đi.”
Người bên cạnh An Đạt còn ngơ ra đó, cô gái kia lườm: “Mau đi đi, anh bị ngốc à.”
Người bị mắng kia ngơ ngác chuyển đi, cô gái kia lập tức ngồi xuống bên cạnh An Đạt.
Cô cầm lấy một chai rượu, nói với An Đạt: “Kỹ sư An, uống với tôi một ly.”
Tạ Khánh đột nhiên nhớ tới An Đồng, nhân tiện nhớ lại con bé đã từng nói với mình về một vị nữ đồng nghiệp của An Đạt. Hóa ra cô ta chính là Tiểu thư trứng gà trong truyền thuyết. Chẳng trách buổi trưa cô ta trợn mắt nhìn mình như vậy.
Tiểu thư trứng gà rót một ly rượu, một hơi liền uống hết hơn phân nửa, nói: “Kỹ sư An, hôm nay anh rất đẹp trai.”
An Đạt thản nhiên nói: “Cám ơn.”
Cô lại uống một ngụm, nói: “Tất cả những người khác trong công ty chúng ta mặc bộ đồng phục này đều mặc không đẹp bằng anh.”
Tất cả những người khác trong miệng cô đều vểnh tai nghe cô nói chuyện, nghe câu này mặt đồng thời trắng bệch.
An Đạt muốn nói chuyện, bị cô khoát tay chặn lại, nàng tiếp tục nói: “Cho nên tôi mới coi trọng anh.”
Lặng ngắt như tờ.
Tỏ tình trước đám đông. . . Khán giả đều sửng sốt, một mặt cảm thấy xấu hổ, một mặt lại nhịn không được sôi trào tinh thần Bát quái, hưng phấn không thôi.
“Cô ——” Tạ Khánh thiếu chút nữa liền bạo phát, bị Vương Cẩm Trình một phen giữ chặt, “Bình tĩnh, bình tĩnh.”
An Đạt đáp lại nói: “Nhận được yêu mến, nhưng mà. . .”
“Không có nhưng nhị gì hết!” Cô đột nhiên cao giọng, nói, “Nhưng mà cái đầu! Anh đã biết từ trước rồi! Biết tôi thích anh, nhưng anh vẫn giả ngu! Tôi giống như một đứa ngốc dính lấy anh, đều bị anh tỉnh bơ đẩy ra, anh cho là tôi không biết sao?”
“Tôi không nói, anh cũng không nói thẳng ra, một mình tôi ở đó suy tính thiệt hơn, anh cũng biết, nhưng anh chính là không nói toạc ra! An Đạt, anh đúng là đồ đần! Bà đây không chơi bịt mắt bắt dê với anh!”
Cô mắng chửi rồi khóc, uống một ngụm rượu lớn, đem ly rượu đập một cái lên bàn, ra lệnh cho An Đạt: “Rót rượu!”
An Đạt yên lặng giúp cô rót đầy rượu, nàng sụt sịt mũi, nói: “Cám ơn.” Sau đó tiếp tục mắng.
“Anh nói xem anh giống như cái đầu gỗ, có cái gì tốt, nhưng bà đây chính là thích anh!” Cô ợ một cái, nói với An Đạt, “Có khăn giấy không? Cám ơn.” An Đạt đưa cho cô, cô lau lau mặt, giọng điệu mềm mại xuống, “Bởi vì anh, ngay cả trứng gà tôi cũng không ăn, tôi lãng phí nhiều thời gian ở trên người anh như vậy, anh đều làm như không thấy, anh nói xem anh phải bồi thường như thế nào?”
Mọi người cũng không lên tiếng, trong nhất thời chỉ có tiếng xì mũi của Tiểu thư trứng gà, một lát sau, An Đạt nói: “Cám ơn, còn nữa thật xin lỗi.”
Tiểu thư trứng gà sửng sốt, bình tĩnh trở lại, đột nhiên nói với các đồng nghiệp: “Các người thế nào đều câm hết rồi? Ăn đi, nói chuyện đi.”
Người còn lại hiển nhiên bị dọa sợ, có người ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, mọi người tiếp tục ăn tiếp tục ăn.”
Thoạt nhìn giống như rất náo nhiệt, thế nhưng không khí vẫn thật kỳ lạ.
.
.
Cho đến một buổi tụ tập nhỏ của Tạ Khánh cùng với các bạn của hắn
Thật lâu thật lâu sau đó.
Tạ Khánh: Dương Giản Dương Giản, tôi kể chuyện cười cho cậu nhé.
Dương Giản đẩy đẩy kính mắt, ôn nhu cười: cậu kể đi.
Tạ Khánh: ngày xưa có một cái bánh bao, đi rồi đi, cảm thấy đói bụng, liền ăn luôn bản thân mình. Buồn cười không?
Dương Giản mỉm cười: ha ha.
Tạ Khánh: . . . Cười đến thật giả dối.
Tạ Khánh: Vương Cẩm Trình Vương Cẩm Trình, tớ kể chuyện cười cho cậu nhé.
Vương Cẩm Trình cả kinh: chuyện cười gì.
Tạ Khánh: Một con gà trống thêm một con gà mái, được ba chữ, là cái gì?
Vương Cẩm Trình: Cái này tớ biết, đáp án là hai con gà ~
Tạ Khánh: Tiếp tục, một con gà trống thêm một con gà trống được năm chữ.
Vương Cẩm Trình: Vẫn là hai con gà ~
Tạ Khánh: Tốt lắm, một con gà mái thêm một con gà trống được bảy chữ.
Vương Cẩm Trình: . . . Không biết.
Tạ Khánh: Đồ đần, vẫn là hai con gà.
Sau đó Vương Cẩm Trình liền giống như hình vẽ đường vạch trong cột tiêu đề trên báo, vẻ mặt hắc tuyến.
Tạ Khánh: Tiểu Ninh Ninh Tiểu Ninh Ninh, anh kể chuyện cười cho cậu nhé.
Vương Thủ Ninh: Được đó được đó.
Tạ Khánh: con người tại sao phải đi lên trên giường mới có thể ngủ được chứ?
Vương Thủ Ninh: anh chờ một chút nhé, tôi đi toa lét.
Vương Thủ Ninh đi đến phía sau bức tường, dùng di động lên mạng, tr.a đáp án, sau đó quay lại, nói: bởi vì giường sẽ không tự mình đi tới được.
Tạ Khánh: Tiểu Ninh Ninh thật thông minh ~
Vương Thủ Ninh ngượng ngùng tìm ra đầu mối: hì hì.
Tạ Khánh: A. . . Quan tiên sinh, tôi kể chuyện cười cho anh nhé.
Quan An Viễn: Được, mời.
Tạ Khánh: một cái bánh bao khó chịu, liền nhổ ra, nhổ rồi nhổ, cuối cùng nhổ ra thành bánh hấp.
Quan An Viễn: từ trên thực tế mà nói, điều đó là không thể thành lập, tuy rằng bánh bao có thể nhổ ra hết nhân bánh của mình, thế nhưng trong bụng của nó vẫn rỗng không, mà bánh hấp là đặc ruột, cho nên tôi cảm thấy bánh bao nhổ ra đến cuối cùng sẽ biến thành một cái bánh cao lương hấp***. Đương nhiên, chúng ta có thể tìm một cái bánh bao đến thí nghiệm một chút.
Tạ Khánh: . . . Là người sống cuộc sống ở đỉnh cao xã hội, làm sao anh biết cái thứ bánh cao lương hấp này. . .
Tạ Khánh: Nghiêm Tích Nghiêm Tích, tôi kể chuyện cười cho cậu nhé.
Đã nhanh chóng bị tác giả quên lãng, Nghiêm Tích đồng hài nói: cười cái con mẹ cậu ấy. Nghĩ được bao xa cậu liền cút xa bấy nhiêu cho tôi.
Tạ Khánh: Tiểu Đạt Đạt, bọn họ bắt nạt anh.
An Đạt: ngoan.
Tạ Khánh: anh kể chuyện cười cho em nhé.
An Đạt thở dài: về rồi nói tiếp, trước cùng em về nhà đi.