Chương 9
Xe tiến dần vào trung tâm thành phố, Đỗ Triết phát hiện ra mặt trời nhân tạo kia cũng chầm chậm tắt đi, dưới thành phố ánh sáng đèn hắt lên, như những ngôi sao, khiến Đỗ Triết có cảm giác như mình đang đi giữa dải ngân hà vậy.
Xe chậm rãi giảm tốc độ, cuối cùng dừng ở một cửa ra ngoài.
Lưu Hình Trúc ôm Đỗ Triết xuống xe, ánh mắt bốn phía tập trung về phía họ, làm cho Đỗ Triết cảm thấy không được tự nhiên, đây cũng là nguyên nhân hắn không thích xuất môn, mọi người luôn thích đem suy nghĩ của mình áp đặt lên người khác, vừa thấy hắn ngồi xe lăn đến, đủ loại ánh mắt tập trung trên người hắn, mặc kệ tốt hay xấu, cũng không làm hắn cao hứng.
Cảm thấy Đỗ Triết không được tự nhiên, Lưu Hình Trúc vỗ vai hắn: “Làm sao vậy?” – Y chăm chú nhìn Đỗ Triết, cư nhiên không để ý ánh mắt của những người khác.
“Không có việc gì, không phải anh nói là muốn tới quảng trường sao? Sao lại ở đây?” – Hiện tại bọn họ đang đứng ở ngã rẽ, bất quá bên này cấm thông hành, bên cạnh họ tràn ngập các phương tiện giao thông.
“Chúng ta phải đi bộ qua, đây là lối ra, trong thành phố cấm lái xe.”
Thành phố về đêm luôn mang một sắc thái huyền bí, ánh đèn neon màu sắc càng làm cho người ta mê mắt.
Theo đám đông chậm rãi đi phía trước, Đỗ Triết thả lỏng người, hứng ngọn gió đêm thổi tới, nơi này thực sự là thần kì, rõ ràng là ở dưới lòng đất nhưng không khác trên mặt đất là bao.
Trên quảng trường thực sự náo nhiệt, một nhóm người đang nhảy, vũ đạo sôi động làm cho người xem cũng thấy sức sống của họ tỏa ra bốn phía.
“Nghe nói nơi này tối nào cũng có người tụ tập khiêu vũ, hóa ra là thật a.” – Lưu Hình Trúc cũng là lần đầu tiên tới nơi này – “Cậu có muốn qua đó xem không?”
“Được.” – Đỗ Triết gật đầu vui vẻ đáp ứng đề nghị của y.
Hai người xuyên qua đám đông, tìm được vị trí tốt, lẳng lặng nhìn, trước mắt Đỗ Triết là loại vũ điệu cùng âm nhạc hắn chưa từng gặp qua, điều này gây trở ngại cho Đỗ Triết trong việc cảm thụ.
Người khiêu vũ nam nữ, già trẻ đều có, hoặc múa đơn, hoặc cùng người yêu, cũng có cả một nhóm múa, rất náo nhiệt.
Đỗ Triết đẩy mắt kính, quay đầu muốn nói với Lưu Hình Trúc vài câu, lại phát hiện người nọ không ở bên cạnh. Đưa mẳt nhìn bốn phía tìm kiếm bóng dáng Lưu Hình Trúc, đáng tiếc ở đây nhiều người, hắn lại “kém một bậc” {ý là anh Triết ngồi xe lăn} muốn tìm cũng khó.
Trong nháy mắt Đỗ Triết thấy khủng hoảng, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh xuống, chính là yên lặng ngồi tại chỗ, chờ người nọ đến tìm hắn, chính là tâm tình đang rất tốt còn lại có phân nửa.
Không bao lâu, quả nhiên Lưu Hình Trúc trở lại, trong tay còn cầm hai chai nước.
“Anh đi đâu vậy?” – Đỗ Triết cố gắng làm cho bản thân mình không chất vấn hắn, nhưng trong lời nói vẫn là có chút bất mãn.
“Tôi lo cậu khát nước nên đi mua chút đồ uống.” – Lưu Hình Trúc nghe ra Đỗ Triết bất mãn, nhưng không biết vì cái gì.
“Vì sao không nói cho tôi một tiếng?”
Lưu Hình Trúc nhìn Đỗ Triết, cầm lấy tay vịn xe lăn, đưa đồ uống, tỏ vẻ hối lỗi, “Tôi thấy cậu chăm chú xem, không muốn làm phiền.” – Nhưng thật ra y đã quên người này không phải là người ở đây, không quen biết ai, hành động có chút bất tiện, sợ là đã dọa hắn rồi.
“Lần sau đừng bỏ tôi lại một mình.” – Đỗ Triết thanh âm có chút rầu rĩ, nhưng tay nhận đồ uống, không muốn cùng hắn so đo.
“Được.” – Lưu Hình Trúc trong lòng âm thầm thề, lần sau không bao giờ như thế nữa.
Lại nhìn một chút, hai người có chút chán, Lưu Hình Trúc liền hỏi Đỗ Triết muốn đi nơi nào.
“Nơi này tôi không quen, làm sao biết chỗ nào thú vị.”
“Nơi này so với thế giới của cậu, trừ bỏ thực vật thiếu thốn hơn, thời tiết khó chịu hơn, đồ ăn kém ngon hơn, khoa học kĩ thuật phát triển cao hơn, còn lại thì không có gì khác nhau cả, cái gì nên có đều có.”
Đỗ Triết nghe Lưu Hình Trúc trợn mắt nói dối phun ra một chuỗi “x hơn”, không nể mặt y, bật cười thành tiếng. Không nói tới đây là thành phố dưới lòng đất, mà ngay cả trên mặt đất, Đỗ Triết cũng không thấy qua vài cọng cỏ, thời tiết thì phải mặc đồ phòng hộ mới ra ngoài được, khoa học kĩ thuật thì, không thấy nơi đây đầy người máy trí năng sao? Cái này là một chút của y sao?
“Chúng ta đi quán bar uống cái gì đó được không?” – Đỗ Triết chưa từng được đi quán bar, khó có được cơ hội, tất nhiên là muốn mở mang đầu óc rồi.
Lưu Hình Trúc không chờ hắn nói hai lời, mang theo Đỗ Triết đi qua vài quán bar, “Tôi biết một nơi rất được.”
“Được.”
00*****************************************************************************00
Cùng Đỗ Triết bước vào quán bar, tuy rằng trên đường chỉ là ngẫu nhiên nói chuyện vài câu, so với việc ngày xưa đi chơi với bạn gái, dọc đường luôn kéo tay y, líu ríu nói không ngừng, nhưng bây giờ đi cùng Đỗ Triết y lại thấy vô cùng thoải mái.
Lưu Hình Trúc nói quán bar cách quảng trường chỗ bọn họ cũng không xa, nơi đó cũng là một nơi náo nhiệt, không như quảng trường bình dân, ở cái quán bar “Đêm về” này, không có thân phận nhất định không thể vào, có thể coi đây là nơi tụ tập của tầng lớp thượng lưu.
Trí năng bảo vệ kiểm tra, rất nhanh đã cho hai người qua. Thẻ hội viên là bạn của Lưu Hình Trúc làm, hồi trước, cứ sau mỗi nghiên cứu là cậu ta lại dẫn cả tổ nghiên cứu đi giải khuây một chút, “Đêm về” chính là một trong số mấy địa điểm họ hay đi.
Trong tưởng tượng của Đỗ Triết, quán bar âm nhạc mười phần là nhạc điện tử sôi động, nhưng ở đây lại là nhạc nhẹ, thập phần thoải mái.
Hiện tại thời gian không coi là quá muộn, nhưng “Đêm về” cũng đã có không ít khách nhân, tốp năm tốp ba tụ tập uống rượu, nói chuyện, có khi phát ra vài tiếng cười, nhưng không hề ảnh hưởng đến người khác.
“Thế nào? Nơi này được không?” – Lưu Hình Trúc cúi xuống, ghé vào tai Đỗ Triết khẽ hỏi.
Sau đó nhìn thấy vẻ vừa lòng trong mắt Đỗ Triết, khóe miệng tự động nhếch lên.
Đỗ Triết không thích bị chú ý, cho nên Lưu Hình Trúc thuê một phòng riêng. Phòng này dùng một loại thủy tinh đặc biệt làm tường, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thấy được bên trong, trên tường có rèm che, một chuỗi hạt châu đầy màu sắc ở trên đèn màu tạo ra ánh sáng rực rỡ.
“Cậu muốn uống cái gì?”
“Tùy anh, độ cồn không cao quá là được.” – Đỗ Triết bày ra bộ dáng tùy ý chủ nhà.
Rượu đưa lên, Đỗ Triết không uống qua, có mùi hoa quả, nhưng Đỗ Triết không nhận ra là loại hoa quả gì, hắn vốn không phải là người sành rượu.
Xe lăn bị đặt ở một bên, hai người ngồi trên sopha, ánh mắt Đỗ Triết dừng lại ở sân khấu bên ngoài, một cô gái trẻ tuổi, ngũ quan tinh xảo đang ngồi ở ghế hát, giọng khàn khàn, nhưng rất êm tai.
Đồng thời Đỗ Triết cũng nhìn thấy, ánh mắt mọi người nhìn cô tràn ngập ngưỡng mộ và tò mò.
“Đó là ai?”
“A?” – Lưu Hình Trúc nhìn theo hướng hắn chỉ, hiểu ra – “Một ngôi sao ca nhạc mới xuất hiện, gần đây rất được hâm mộ” – Tiếc là y không nhớ rõ tên của cô.
“À.” – Khó trách mọi người chú ý đến cô ấy như vậy. Thỏa mãn lòng hiếu kì, Đỗ Triết cũng không hỏi nhiều.
Trên sân khấu, cô gái hát xong, bước xuống trong tiếng vỗ tay của mọi người, cùng bạn bè hội họp.
Lưu Hình Trúc nhìn cô gái kia, nhớ tới một việc “Cô ấy là đại diện cho một trò chơi, cậu có thể chơi thử xem sao.”
“Trò chơi internet? Tôi không có hứng thú.” – Đỗ Triết cũng đã từng có một khoảng thời gian chơi game, nhưng không lâu sau cũng bỏ.
“Tin tôi đi, trò này rất hợp với cậu.”
Đỗ Triết từ chối cho ý kiến.
Trời càng khuya, người tới Đêm về ngày càng nhiều, khắp nơi bắt đầu ầm ĩ.
Từ cửa bước vào một đám thanh niên nam nữ, có vẻ đã uống qua, bước chân không ổn, nô giỡn ầm ĩ, mấy khách nhân trong quán cũng nhìn họ với ánh mắt khó chịu, thuê phòng ngay cạnh phòng của hai người.
Ở quán bar này, cửa các phòng đều quay ra cùng một hành lang. Cửa phòng của tốp thanh niên kia đối diện với tầm nhìn của Đỗ Triết, nhờ tấm thủy tinh đặc biệt ngăn cách nên Đỗ Triết có thể nhìn thấy họ mà họ không nhìn thấy y.
Những người đó rõ ràng là khách quen, phục vụ trực tiếp bưng các thứ đi vào, muốn phục vụ, lại bị họ đuổi ra. Có lẽ là uống say rồi, cửa bị bọn họ hung hăng đóng sầm lại, người bên trong cũng không quản, lập tức náo nhiệt. Những người đó lấy ra một ít gì đó đổ vào bình rượu sau đó rót cho mỗi người. Mọi người nâng chén uống cạn, sau đó lại hi hi ha ha cười đùa.
Nhìn vài lần, Đỗ Triết liền thôi, có lẽ là uống hơi nhiều, hắn cảm thấy có chút choáng váng đầu, tuy rằng hắn chỉ uống có mấy chén, xem ra tửu lượng của mình không tốt lắm.
“Say?” – Lưu Hình Trúc chú ý, nhìn dáng vẻ Đỗ Triết chỉ biết là hắn có chút say.
“Không chính là có chút choáng váng đầu, ta nghỉ ngơi một lát là tốt rồi.”
Một bàn tay to lạnh lẽo tiến lại, nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương cho hắn, Đỗ Triết nhắm mắt tận hưởng phục vụ của Lưu Hình Trúc.
Xoa bóp một hồi lâu, Đỗ Triết mở mắt, “Cảm ơn, tôi thoải mái hơn nhiều rồi.”
“Nếu không chúng ta trở về đi?” – Lưu Hình Trúc đề nghị.
“Ừ.” – Đỗ Triết gật đầu, uống chút rượu, hắn bắt đầu có cảm giác buồn ngủ.
Lưu Hình Trúc đứng dậy lấy xe lăn lại, ánh mắt lướt qua phòng đối diện, thân thể hơi hơi di động, chặn tầm mắt của Đỗ Triết.
“Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” – Lưu Hình Trúc lắc đầu đem Đỗ Triết ngồi vào xe lăn, gần đây, Đỗ Triết cũng không bài xích hành động này của y, Lưu Hình Trúc cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt.
Thời điểm bị Lưu Hình Trúc ôm lấy, Đỗ Triết thấy được bên đối diện, cửa phòng mở rộng, cả trai lẫn gái, quần áo hỗn độn, vừa thấy là biết bọn họ đang làm cái gì.
Thu hồi ánh mắt, Đỗ Triết không có biểu hiện gì khác thường, để Lưu Hình Trúc phụ hắn rời đi.
“Đêm về” tuy là quán cao cấp, nhưng dù sao đây vẫn là quán bar, nếu là quán bar, mấy chuyện như thế không thể tránh khỏi.{cái chuyện mấy vị khách phòng bên đó}
Về sau vẫn là ít đến đây đi.