Chương 26
Vài ngày sau khi bảo dưỡng Tiểu B xong, Lưu Hình Trúc mang từ phòng thí nghiệm về một cái thùng to.
Thùng bên ngoài là gỗ, có kim loại nối dài khoảng một thước, ngoài khóa mật mã ra bên trên còn cả khóa sinh học, cần vân tay và võng mạc của chủ nhân mới mở ra được.
“Cái này là cái gì?” – Đỗ Triết lấy tay gõ lên mặt thùng.
“Quà cho em, mật mã là số chứng minh thư của em ở bên kia, mở ra xem đi.” – Lưu Hình Trúc cười thần bí.
Đỗ Triết hồ nghi nhìn y, người này lại đang làm cái quỷ gì?
Nhưng hắn vẫn là ngoan ngoãn làm theo, tò mò là bản tính của con người.
Thùng chậm rãi mở ra, lộ ra thứ bên trong.
Trong thùng, một đứa bé nhỏ nhắn, trắng trẻo, nhắm mắt bình yên ngủ, mái tóc đen ngắn mềm mại mượt mà, làn da trắng nõn như là bấm vào có thể ra sữa, khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh như bánh bao làm người ta nhìn muốn nhéo, một tấm chăn hình con gấu mèo quấn chặt người bé, đề phòng trường hợp va đập khi ở trong thùng, cánh tay nhỏ mập mạp gắt gao bám lấy tấm chăn, nếu không phải trước ngực phập phồng, cùng cái miệng nhỏ phát ra tiếng ngáy mỏng manh, Đỗ Triết đã nghĩ đây là một con rối.
Sắc mặt Đỗ Triết tối sầm, nhìn về phía Lưu Hình Trúc: “Anh nhân bản người? Hay là trẻ em được tạo từ ống nghiệm?” – Hắn không còn suy nghĩ nào khác vì đứa bé trong thùng thật sự cực kì giống với Lưu Hình Trúc trong bức ảnh hồi nhỏ mà y đã từng xem qua.
Lưu Hình Trúc vừa nghe là biết ngay hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không phải vậy đâu, đây là trí năng hình người, cái này là kết quả nghiên cứu của anh cùng tổ khoa học kĩ thuật sinh vật.”
“Trí năng hình người? Đây là một cậu bé mà.” – Đỗ Triết cẩn thận quan sát một chút, không nhận ra chỗ nào không đúng, nhưng lại phát hiện ra hắn thích đứa nhỏ này, xem bộ dáng đáng yêu kia, bất kì nữ nhân nào gặp thì bản tính làm mẹ đều trỗi dậy – “Cậu bé đặc biệt giống anh a.”
“Chỉ dùng tổ hợp gen của anh để gây đột biến, đương nhiên là giống.” – Lưu Hình Trúc cũng thực bất đắc dĩ, nhưng ai bảo tổ hợp gen của y là tổ hợp gen của quốc gia, người ta muốn dùng y cũng không có biện pháp – “Trí năng hình người có bề ngoài giống con người, có cơ thể, mạch máu, nội tạng, chính là đầu óc được cải tiến có thể giống như máy tính, có thể tiếp thu và xử lí thông tin nhanh chóng, nhưng mà đây là bán thành phẩm, không vượt qua được thí nghiệm cuối cùng, vốn là định tiêu hủy, nhưng là gen của anh, sao có thể nhẫn tâm được. Cho nên anh mang nó về cho em, dù sao một mình emở nhà cũng buồn, có thêm người để trò chuyện cũng tốt.”
“Tiêu hủy? Cậu bé có chỗ nào không được?” – Đỗ Triết bế cậu bé lên, nếu Lưu Hình Trúc dám mang về có nghĩa là không có gì nguy hiểm. Bất quá nghe ý tứ của y chẳng lẽ mang về cho mình làm sủng vật? Thật không biết y nghĩ thế nào? Đỗ Triết trong lòng âm thầm xem thường.
“Không có bệnh tật gì cả, chính là tốc độ vận hành não bộ không đạt tiêu chuẩn, hơn nữa trí lực nó cùng bề ngoài giống nhau, thậm chí có phần nhỏ hơn một chút.” – Nói đơn giản là ngoài phần não bộ có hơn người một chút, thì không có gì khác người thường cả.
“Vậy cậu bé này bao nhiêu tuổi?”
“Làm theo bộ dáng bốn tuổi, mà từ khi thành hình đến giờ cũng được hơn nửa năm.”
“Sao bé vẫn không tỉnh vậy?” – Đỗ Triết nhìn người vẫn ngủ ngon lành trong lòng mình hỏi, dù sao hắn là lần đầu bế trẻ con, động tác cũng không được thuần thục cho lắm, nhưng bé con này không hề có một chút phản ứng nào, vẫn ngủ say như trước.
“Để thuận tiện vận chuyển, anh đã gây mê cho nó, ngủ một lát nữa sẽ tỉnh.”
“Đem người thả vào trong hòm, anh không sợ bé sẽ ch.ết sao?” – Đỗ Triết ôn tiểu hài tử kia vào phòng ngủ, đặt bé ở trên giường.
“Cái thùng kia nhìn có vẻ kín nhưng vẫn có không khí lưu thông, không ảnh hưởng tới nó đâu.” – Lưu Hình Trúc lơ đễnh.
“Người không biết còn tưởng anh lừa đảo buôn bán trẻ em đấy, anh không sợ em không đồng ý?” – Nhẹ nhàng đắp chăn cho hài tử kia, Đỗ Triết thầm oán trách Lưu Hình Trúc tự mình làm, chăm sóc một đứa nhỏ dễ dàng lắm sao?
“Em không đồng ý, anh không còn cách nào khác là đem nó trở về tiêu hủy.” – Lưu Hình Trúc nhìn như đang nói đùa, nhưng đáy mắt lại có vẻ lạnh lùng.
Đỗ Triết nghĩ, đây có lẽ là bất đồng lớn nhất giữa hai thế giới. Lớn lên ở thế giới người máy chưa phát triến, hắn không bị giáo huấn là người máy chỉ là một loại máy móc, mà là theo bản năng, đem chúng thành đồng loại.
Mà Lưu Hình Trúc cũng không giống thế, với y, công cụ chính là công cụ, nếu không phải lần này là gen của y, có khi y đã sớm kí quyết định tiêu hủy rồi.
Đỗ Triết cũng không nói y cái gì, vì đây là vấn đề quan niệm, “Chăm sóc đứa nhỏ này thế nào?” – Không biết là có giống người máy bình thường không, hay là giống nhân loại.
“Năng lượng nó cần có thể lấy từ thức ăn bình thường, ở phòng thí nghiệm đều cho uống thuốc dinh dưỡng, rảnh rỗi có thể dẫn nó ra ngoài đi dạo, hấp thụ năng lượng mặt trời.” – Cách lớp phòng hộ, ánh nắng cũng không có gì nguy hiểm, huống chi thế giới bên Đỗ Triết luôn có ánh nắng tươi sáng.
“Anh dẫn bé về không mang theo cái gì sao?”
“Hả? Cái gì?” – Lưu Hình Trúc không hiểu.
Đỗ Triết liếc hắn: “Quần áo chứ gì nữa, không thấy bé chỉ mặc mỗi áo sơ mi thôi sao?” – Mà cái áo hình như là tùy tiện lấy của ai đó, rộng thùng thình, tuột khỏi đầu vai bé.
“Không, ở sở nghiên cứu không có quần áo trẻ con.” – Bình thường đều mặc áo dài thực nghiệm.
“Vậy anh đi mua mấy bộ, không thể để bé mặc như vậy mãi được, đúng rồi, đứa nhỏ này có làm hộ tịch không?”
“Ách? Không có, vì là trí năng hình người nên không cần hộ tịch, nhưng thực ra có đánh số thứ tự.”
Đỗ Triết nhíu mày: “Người máy đánh số muốn tiêu hủy liền tiêu hủy, em nghĩ nên để bé theo họ em đi.”
“A?”
“Em muốn là cha của bé.” – Đỗ Triết rất thích bé con kia, một nửa là vì quan hệ của nó với Lưu Hình Trúc, một nửa là thương hại, hơn nữa tuy rằng không biết khi tỉnh lại thì sẽ thế nào, nhưng trông bộ dáng đang ngủ đáng yêu như tiểu thiên sứ vậy.
“Anh thì sao?” – Đỗ Triết là cha, y là cái gì? Mẹ sao?
“Anh không phải người giám hộ của em sao? Coi như là ông nội đi.” – Đỗ Triết cười xấu xa.
“A! Không được!” – Lưu Hình Trúc cao giọng phản đối.
“Nhỏ giọng thôi, đừng đánh thức bé.” – Đỗ Triết tặng cho Lưu Hình Trúc một cái nhìn cảnh cáo, sau đó quay sang Tiểu B nhẹ giọng nói – “Tiểu B, ngươi có thể giúp ta chuẩn bị một chút đồ ăn cho trẻ con được không? Đồ uống hoặc điểm tâm gì đó.”
“Được, chủ nhân.” – Thanh âm của Tiểu B là thanh âm thiếu niên, từ ngày nó được trang bị hệ thống tự chủ, luôn cố chấp kêu Đỗ Triết là chủ nhân, lúc nào cũng ưu tiên hắn số một. Ngay cả Lưu Hình Trúc là chính tông chủ nhân cũng bị xếp thứ hai, vậy mà Lưu Hình Trúc cũng không giận, ngược lại còn rất cao hứng.
Có người giúp y chiếu cố Đỗ Triết ăn, mặc, ở, đi lại, y cũng có thể yên tâm công tác.
“A Triết, chúng ta có thể thương lượng một chút được không?” – Lưu Hình Trúc vây quanh Đỗ Triết lấy lòng, hi vọng Đỗ Triết thay đổi chủ ý, y cũng không muốn làm ông nội a.
“Không được, đây là của em.” – Đỗ Triết mặc kệ y muốn gì, trực tiếp từ chối luôn, giống như đứa nhỏ chiếm được một món đồ chơi không muốn cho người khác lấy.
“Anh không tranh giành gì với em, chỉ là có thể gọi khác đi được không?” – Chỉ cần không gọi y là ông nội, còn lại là gì cũng được, hắn không muốn vô duyên vô cớ lại thành cha nuôi của Đỗ Triết được. Hơn nữa, trong thế giới của Đỗ Triết, hộ tịch của đứa nhóc kia cũng chỉ có thể lấy danh nghĩa của hắn, tuổi của Đỗ Triết chưa đến tuổi được nhận con nuôi, hơn nữa bọn họ diện mạo lại rất giống nhau, người ngoài nhìn là biết bọn họ là phụ tử.
Bảo K làm cái giấy chứng nhận ly hôn đi, mồ côi gia đình cũng được, so với con riêng còn dễ nghe hơn.
“Cũng được.” – Đỗ Triết vừa lòng, tiện đà lại hỏi vấn đề mới: “Đúng rồi, đứa nhỏ này tên là gì?”
“Đánh số A-011” – Lưu Hình Trúc lưu loát đọc mã.
“Lại là đánh số? Quên đi, không trong cậy vào anh, em tự mình nghĩ một cái tên cũng được… Vậy gọi Đỗ Hiểu Hạo đi.” – Đặt theo tên cha mẹ hắn, coi như là kỉ niệm đi.
“Em thích là tốt rồi.” – Lưu Hình Trúc lấy Đỗ Triết làm chủ, sai đâu đánh đó. (Anh Trúc ngày càng giống thiên lôi)