Chương 6: Áo khoác của cậu

Nếu như có người nói đến tên Thần Cách, sẽ nghe được vô số câu cảm thán: Ta thật thật thích hắn!
Nếu như có người nói tên Mạc Tạp, sẽ nghe được vô số câu nghi vấn: Mạc Tạp là ai?


Cũng không biết người nào đã đem chuyện cái áo khoác trên người Mạc Tạp là của Thần Cách nói ra, nữ sinh trong lớp đồng loạt đem ánh mắt muốn giết người tụ tập đến trên người Mạc Tạp, trong chốc lát tất cả liền công phu xông tới.


"Mạc Tạp à, cái áo khoác này tớ giúp cậu trả lại cho Thần Cách nha?" A nói.
"Mạc Tạp à, đừng nghe, tớ cùng Thần Cách tương đối thân, hay là cho tớ đi." B nói.


"Các bạn chớ phiền như vậy có được hay không? Mạc Tạp, bình thường trong lớp tớ với cậu quan hệ tốt vô cùng, bọn họ hay nói xấu cậu, còn mình thì không, cho nên hay là cho mình cái áo khoác đi." C nói.


Đã hơn hai năm, Mạc Tạp chưa từng bị nữ sinh trong lớp chú ý quá nhiều như vậy. Xã hội này rất thực tế. Cậu bây giờ rất không được tự nhiên, không có biện pháp nói ra lời nào, trong lòng có chút cảm giác áp bức, để cho cậu có chút thở không nổi. Trong lòng nghĩ muốn nói rất nhiều, lại không biện pháp mạch lạc phun ra. Cuối cùng, chỉ có thể dùng hai tay giữ chặt hai bên chiếc áo, liều mạng lắc đầu. Mạc Tạp không thích như vậy, cậu hy vọng những người và những thứ đối với cậu có chút xa lạ này cách xa một chút, bởi vì không khí tựa hồ đã không đủ.


"Mạc Tạp đừng hẹp hòi như vậy chứ! Cậu đường đường là một nam nhân chẳng lẽ cũng có ý với Thần Cách?"
"Tớ... tớ không có!"
"Nếu không có, tại sao lại giữ chặt áo không tha?"


available on google playdownload on app store


"Không, dù sao không được!" Mạc Tạp rất cố chấp, chính cậu cũng không biết tại sao phải cố chấp như vậy, dù sao chính là không muốn đem cái áo khoác này cho người khác, ai cũng không được.
"Mạc Tạp quả đúng là một người đáng ghét!"


"Đúng vậy, từ lúc tựu trường tới giờ có biểu hiện rất lạ, nói không chừng là cũng có khuynh hướng thích Thần Cách."
"Nhất định là lừa gạt sự thương hại của Thần Cách, sau đó lấy được áo khoác này làm một ít chuyện ghê tởm."


Lưng Mạc Tạp ngã lưng vào tường, những nữ sinh này nói chuyện càng ngày càng khó nghe, Mạc Tạp lúc mặt trắng lúc mặt xanh nói. Lúc này không biết nữ sinh nào đưa tay ra bắt đầu kéo bộ đồ trên người Mạc Tạp, quyết định mạnh bạo hơn, những nữ sinh khác thấy vậy cũng không từ bỏ ý đồ, Mạc Tạp bị kéo đến lắc lư lảo đảo, đầu choáng váng hơn.


Âm thanh của tiếng áo rách khiến cho tất cả mọi người buông lỏng tay. Các nữ sinh nhìn lại một chút, nếu để cho Thần Cách biết đem đem áo của hắn ra phá, ngược lại sẽ nhận được sự phản hiệu quả. Vì vậy, bọn họ nhanh chóng tản ra tại thời điểm này.


Mạc Tạp cởi áo khoác khắp nơi đã toàn là vết rách xuống, cắn môi dưới, không nói một lời.


Cậu không trách người khác, cũng không muốn đi trách bất luận người nào, như vậy quá mệt mỏi. Mặc dù Mạc Tạp đánh mất rất nhiều thứ: tín ngưỡng, ước mơ, tính tình, nhưng có một dạng cậu lại hoàn hảo giữ lại, đó chính là sự hiền lành.


Vào thời điểm tan học, mưa đã tạnh, mặt đường ướt nhẹp, bầu trời bắt đầu sáng lại. Mạc Tạp vội vã chạy đi về, để cây dù trước cửa phòng 1801, sau đó chạy lên lầu. Ở nhà, cậu lục lọi xung quanh tìm một cái đèn nhỏ cùng một hộp dụng cụ may đồ đã mua sẵn, lén lén lút lút ở gian phòng của mình vá đồ. Mạc Tạp rõ ràng là một đàn ông, đối với việc may vá chẳng mấy thuần thục, nơi đầu ngón tay bị kim đâm thành một tổ ong, vá được coi như đã là tốt lắm rồi, nhắc chi đến những mảnh vá xấu xí kinh khủng kia. Nhưng Mạc Tạp lại nghĩ rằng Thần Cách sẽ không biết chuyện này, cũng không biết là tại Mạc Tạp quá ngây thơ hay do cậu nghĩ rằng Thần Cách là một tên ngốc.


Sắc trời từ từ tối sầm lại. Mạc Tạp cơm nước xong, ra ngoài ban công nhìn xuống xem một cái, căn phòng của Thần Cách vẫn tối như cũ, vẫn chưa về sao? Cậu mang ra một cái ghế nhỏ ngồi ở ban công, tay nắm lan can sắt, coi chừng ban công nhà Thần Cách, giống như một tù nhân chờ đợi được thả ra khỏi ngục tù. Hôm nay ở cùng tên nam sinh đó sao? Còn hai nữ sinh lần trước thì sao? Còn mấy nữ sinh lần trước, lần trước nữa thì sao? Mạc Tạp nhớ lại những người mình từng thấy đi cạnh cùng Thần Cách, từ từ liền ngủ thiếp đi, trên người còn khoác áo khoác của Thần Cách. Thần Cách mang đến cho người ta một vị ngọt êm đềm, giống như một viên kẹo vĩnh viễn ăn không bao giờ thấy chán.


Thần Cách đi tới ban công, trong lúc vô tình liền thấy tư thế ngủ quái dị của Mạc Tạp, hắn khẽ cười một cái: "Thật là một tên ngốc!"


Hắn dựa vào trên ban công, cứ như vậy nhìn gương mặt đang ngủ của Mạc Tạp, như vậy mà cũng ngủ được. Tháng mười gió đêm mang theo một trận lạnh lẻo, có chút xào xạc.
"Này!"


Âm thanh của Thần Cách đánh thức Mạc Tạp. Mạc Tạp mở mắt còn hơi buồn ngủ: "Có chuyện gì?" Những lời này hỏi thật đúng là tùy tiện.
"Cậu muốn ngủ trở về căn phòng ngủ đi, đừng ở chỗ mất mặt, xấu hổ này!"


"Gì?" Mạc Tạp còn muốn hỏi cái gì, Thần Cách đã đi trở về phòng khách, kéo cửa sổ thủy tinh lại.
Người này, mỗi lần đều không nghe người ta nói xong câu, rốt cuộc có ý gì?
Mạc Tạp thở phì phò đi trở về căn phòng, đem mục đích tại sao đến ban công quên không còn một mống.


Đến lúc bắt đầu nửa đêm, cơ thể Mạc Tạp có chút khó chịu, người rất nóng, cổ họng rất đau, mặc dù khát nước cậu liền đứng lên uống nước nhưng khí lực lại không có. Cậu đem tay vô lực khoác lên trên trán, cảm thụ thân nhiệt đang nóng rần lên. Còn chưa kịp chọn lựa hành động lại mơ mơ màng màng ngủ mất, cậu cảm giác mình mơ thật nhiều, nội dung những giấc mơ rất hỗn loạn. Áo ngủ bị ướt đẫm mồ hôi, dính vào trên người rất không thoải mái. Thật vất vả mới đến buổi sáng, Mạc Tạp bò dậy, tùy tiện trong ngăn kéo tìm thuốc uống, lấy điện thoại di động ra xem thời gian một chút, hôm nay thứ bảy, thật may là không phải đi học.


Nhưng bởi vì giáo viên có dặn dò bài tập cần phải đến thư viện tìm tài liệu, mặc dù đầu óc còn hôn mê , cậu nặng nề thân thể đi đến trường. Dọc theo đường đi, những món ăn vặt bình thường Mạc Tạp rất thích ăn bỗng khiến cho cậu buồn nôn kinh tởm.


Từ thư viện Mạc Tạp ôm sách ra ngoài, lấy tay xoa xoa mồ hôi trên trán và sau lưng. Đột nhiên, có một giọng nữ ngọt ngào gọi cậu: "Bạn học, ngại quá, cậu có thể giúp giúp ta mang cái bàn xuống không?"


Mạc Tạp quay đầu lại liền thấy một người nữ sinh rất khả ái, cậu có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn phía sau mình không ai, xác định nữ sinh đang gọi mình sau, mới nói: "Gọi tôi phải không?"
"Đúng vậy, cậu cũng là năm thứ nhất đại học sao?"
"Không phải, tôi là năm thứ ba đại học." Lúng túng.


"Nguyên lai là niên trưởng à, em là năm thứ nhất đại học, tên là Tô Thụy. Có thể làm phiền anh giúp em mang một cái bàn xuống hay không? Bởi vì có chút chuyện, lại nói hôm nay là thứ bảy, những nam sinh trong lớp cũng chưa tới. Có thể làm phiền anh giúp em một chút không?"


Thân thể Mạc Tạp bây giờ đã vô cùng không chịu nổi, nhưng cậu vẫn đáp ứng yêu cầu. Bản thân là một nam sinh, giúp nữ sinh chút chuyện nhỏ này là không thể cự tuyệt. Dù sao cũng không cần nói chuyện, cũng sẽ không quá lúng túng. Bên trong còn có rất nhiều học sinh năm thứ nhất đại học, Mạc Tạp liếc mắt liền thấy được Thần Cách, ngồi ở trên bàn, trong tay cầm sách. Cậu chăm chú nhìn bộ dáng của hắn, bất luận đi đến nơi nào cậu cũng sẽ hoặc nhiều hoặc ít ghé mắt nhìn hắn. Mạc Tạp há miệng, lại phát hiện cổ họng cũng bắt đầu đau dử dội, thậm chí không gọi nổi tên Thần Cách. Cậu không để ý ánh mắt quái dị của mọi người với mình đi tới trước mặt Thần Cách, lấy tay chỉ Thần Cách đang xem sách, muốn nói cho Thần Cách chuyện cái áo khoác.


Kế tiếp, xảy ra một chuyện để cho Mạc Tạp cảm thấy rất sỉ nhục, vào thời điểm Thần Cách ngẩng đầu lên, cậu lại hai chân mềm nhũn, vô lực té vào trong ngực Thần Cách. Đúng vậy, một người đàn ông ngã xuống vào trong ngực một người đàn ông khác. Mạc Tạp còn có chút mơ hồ trong ý thức nhưng cậu thà bị một người dùng gậy đánh đến ngất xỉu trong lúc này còn hơn, lần này coi như rất mất mặt rồi.


Thần Cách cau mày, chủ động nhìn cử chỉ hiện tại của Mạc Tạp: mồ hôi toát ra, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt mở rộng đột nhiên đóng lại. Thần Cách đưa bàn tay đặt trên trán Mạc Tạp, nóng một cách lợi hại. Tô Thụy cũng đi theo tới đây: "Ai nha, tớ chẳng qua là để cho anh ta giúp mang cái bàn xuống, vậy mà liền xỉu?


Thần Cách không lên tiếng, ôm lấy Mạc Tạp liền đi ra phía ngoài. Mạc Tạp lần nữa ngửi thấy mùi quần trang phục nhàn nhạt mùi thơm ngát của Thần Cách, đột nhiên nhớ tới một chuyện, dồn toàn sức lực ra ngoài, phẫn nộ nhìn Thần Cách: "Cậu gạt tôi! Thì ra là cậu không dùng bột giặt Tide, mùi thơm này không đúng." Mạc Tạp trước khi ngất xỉu nói lời oán trách cuối cùng.


Thần Cách có chút dở khóc dở cười, rốt cuộc đang nói cái gì, người này mỗi lần chú ý trọng điểm đều rất kỳ quái. Tô Thụy nhặt lên sách, đặt ở trong ngực Mạc Tạp. Thần Cách mang Mạc Tạp ôm đi ra ngoài, mặc dù thứ bảy trường học không nhiều người lắm, nhưng không phải không có.


Thần Cách chặn chiếc xe taxi: "Đi bệnh viện!"
Tiếng nói còn không có rõ, Mạc Tạp giống như một dạng hồi quang phản chiếu mở mắt ra, bắt lại cổ áo của Thần Cách, chăm chú nhìn chằm chằm Thần Cách: "Tôi không đi bệnh viện, tôi phải về nhà!"


"Không được!" Thần Cách thái độ lãnh đạm, giọng nói kiên quyết.
"Tôi không muốn đi bệnh viện."
Thần Cách không để ý tới Mạc Tạp, Mạc Tạp mềm nhũn khẩu khí nói tiếp: "Xin cậu!"


Thần Cách nhìn Mạc Tạp, cũng đã bệnh thành như vậy, lại mang theo loại biểu lộ đó nhìn mình, rốt cuộc là sợ đi bệnh viện. Mí mắt Mạc Tạp bắt đầu càng ngày càng chìm, cậu nhẹ nhàng bắt được ngón tay của Thần Cách, âm thanh thê lương: "Cầu xin cậu đừng mang tôi đến bệnh viện. Ba tôi chính là ch.ết ở trong bệnh viện, cho nên không muốn, không muốn..."


Mạc Tạp chỉ thì thầm nói trong miệng, cuối cùng hô hấp nặng nề. Thần Cách nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm ngón tay của mình có chút nóng hổi, nhìn vào gương mặt của cậu ta, cuối cùng hướng về phía tài xế nói: "Trở về."
Thời gian, giống như qua một thế kỷ.


Mạc Tạp bị một trận đặc biệt ngọt trêu đùa cho tỉnh, mùi này có chút quen thuộc giống như trang phục của Thần Cách. Cậu mơ hồ mở mắt ra, nhất thời không biết mình ở nơi nào. Cậu nghĩ, có lẽ mình ch.ết, có lẽ đây chính là thiên đường. Thì ra là thiên đường thanh tịnh như vậy.






Truyện liên quan