Chương 63: Cảm ơn mùa hè sắp kết thúc (2)
Đây là cái hồ nước nhân tạo hình bầu dục do khách sạn xây dựng. Từ trên ban công của gian phòng Mạc Tạp ở nhìn xuống, có thể thấy được rất rõ cảnh tượng xung quanh hồ, thậm chí có lúc Mạc Tạp còn nghe được âm thanh chơi đùa phía dưới truyền tới. Xung quanh hồ được ôm lấy bởi nhiều cây cối xanh tươi tốt, giống như một mỹ nhân đang khom lưng gội đầu, từng nhánh cây buông mình rũ xuống dưới nước. Vì hấp dẫn khách hàng, chủ khách sạn còn đặc biệt mở ra bộ môn chèo thuyền du thủy. Trên mặt nước, có rất nhiều người ngồi trên các chiếc thuyền gỗ loại nhỏ với màu sắc đa dạng. Mặt nước không ngừng lên xuống, những con sóng được tạo ra, những chiếc thuyền lớn nhỏ không đồng đều di chuyển trên đó. Nước rung động, rung động, Ngũ Khu Dương chọn một chiếc thuyền hơi lớn. Mạc Tạp đầu tiên không kịp chờ đợi đã nhảy xuống, thuyền lênh đênh trái phải, cậu có chút đứng không vững, thân thể méo sẹo, sau đó được Thần Cách nâng đỡ: “Cái tên ngu ngốc này, cẩn thận một chút!”
“Nếu như cậu không nói 5 chữ trước, chỉ nói 4 chữ phía sau, nói không chừng tôi sẽ cảm ơn cậu.”
“Tôi cũng không cần cậu cảm ơn.”
Mạc Tạp hướng Thần Cách khỉnh khỉnh lỗ mũi lên, sau đó ngồi ở trên băng ghế dài của chiếc thuyền. Thuyền rất đơn giản, phía trên là mái che nắng màu trắng. Quảng Lý phụ trách chèo thuyền. An Na khom người dùng ngón tay mãnh khảnh phá vỡ mặt hồ. Mạc Tạp đang chơi đánh bài cùng Ngũ Khu Dương, lâu lâu sẽ liếc mắt nhìn Thần Cách đang lười biếng ngồi ở một chỗ, một cái tay chống đầu, ánh mắt nhu hòa. Mạc Tạp biết đây là tư thế thư giãn của Thần Cách. Dĩ nhiên, nếu như hắn xem phim hoạt hình thì Mạc Tạp cũng không nói, còn đằng này Thần Cách chỉ ngồi bất động ở một chỗ, không nói lời nào. Hắn cơ hồ chính là một người hoàn mỹ. Ông trời già cũng rất công bằng, cho hắn lớp vỏ ngoài hoàn mỹ, nhưng cũng cho hắn tính tình biến thái. Điều này làm cho Mạc Tạp thăng bằng rất nhiều.
Thuyền dừng lại tại trung tâm của hồ. Sau khi ăn xong, buổi trưa hè thúc giục con người buồn ngủ, đặc biệt là những người đang ở trong hoàn cảnh điềm tĩnh như thế này. Mạc Tạp ngáp một cái, tìm một vị trí thoải mái nằm xuống: “Tôi ngủ trước nhe, ngủ một chút thôi!”
“Ừ!”
Thần Cách đưa tay lên kéo tấm vải xuống che đi ánh nắng, sau đó tiếp tục xem phim hoạt hình. Dần dần năm người trên thuyền, trừ Quảng Lý cùng Thần Cách, còn những người khác bởi vì chiếc thuyền không đủ lớn mà tư thế ngủ trở nên quái dị. Quảng Lý cầm bút chì phác họa lên trên khung tranh thật nhanh, phát ra tiếng xào xạc.
Một hồi sau, Thần Cách lên tiếng: “Quảng Lý, chèo thuyền lại gần bờ đi!”
Quảng Lý để khung tranh (bản vẽ) xuống, nhẹ nhàng chèo thuyền đến gần bờ. Thần Cách đứng lên, rời khỏi thuyền: “Một hồi bọn họ thức dậy, có hỏi thì nói tôi về phòng rồi nha.”
“Sao vậy?”
Thần Cách quay đầu, tay giơ cái IPAD lên, nhìn chằm chằm Quảng Lý, nhẹ nhàng nói: “Xem xong rồi!”
“Ừ, được.” Quảng Lý đáp lại rất bình thản, nếu như đổi thành Mạc Tạp thì cậu ấy đã sớm phát điên.
Sau khi Thần Cách đi, Quảng Lý chèo thuyền trở lại trong trung tâm hồ lần nữa. Một lát sau, Mạc Tạp tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt, phát hiện bên cạnh trống rỗng. Thần Cách đâu? Tại sao không có ở trên thuyền? Bốn người khác cũng đang nhắm mắt ngủ, một loại dự cảm bất thường liền hiện ra trong đầu cậu. Sắc mặt cậu thay đổi, không ngừng ngắm nhìn bốn phía nhưng cũng không thấy bóng dáng của Thần Cách. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Thần Cách, hắn?!
Mạc Tạp kinh hoảng kêu to: “Các cậu mau tỉnh lại! Thần Cách, không thấy Thần Cách!”
Bốn người khác bị đánh thức, chỉ thấy Mạc Tạp đang lo âu thò đầu ra , nhìn xuống nước: “Chẳng lẽ vào lúc chúng ta ngủ, hắn đã té xuống nước sao? Làm sao bây giờ a ~~” Vẻ mặt Mạc Tạp nhăn nhó.
Quảng Lý không lên tiếng. Ngũ Khu Dương và An Na chỉ trong nháy mắt từ trong mơ hồ trở nên tỉnh táo. Động tác gấp rút, nhìn xuống nước tìm kiếm.
“Đều tại tôi, tôi không nên ngủ như ch.ết.” Mạc Tạp tự trách mình, cởi bỏ áo: “Thần Cách, cậu chờ tôi, tôi tới cứu cậu ngay. Cậu không được ch.ết, ngàn vạn cũng đừng có chuyện gì.” Mạc Tạp nhảy thẳng xuống nước. Nước trong hồ có phần ấm nóng do bị ánh mặt trời nung nấu. An Na vặn chặc chân mày, cũng đứng lên, bên cởi bên nói: “Hai người các cậu nhìn trên thuyền có bóng dáng của Thần Cách hay không, tôi cũng lặn xuống dưới tìm một chút.”
Khóe mắt Ngũ Khu Dương bắt đầu có một chút lệ (nước mắt) rỉ ra, hoàn toàn không có tâm trạng nhìn An Na chỉ còn mặt trên người áo lót và qυầи ɭót. Quảng Lý nhìn bọn họ, gương mặt tê liệt lại còn không lên tiếng.
An Na cũng nhảy xuống nước. Bởi vì là giữa trưa, trên hồ cơ hồ không có thuyền, có thể những người khác đã trở về phòng ngủ hết rồi. Sau khi qua lại hai ba lần, vẫn như cũ không có thu hoạch được gì, Ngũ Khu Dương kêu to tên của Thần Cách, thống khổ muốn ch.ết. An Na không lên tiếng, chẳng qua là thỉnh thoảng nhô đầu lên khỏi mặt nước để thở, sau đó lại lặn xuống tiếp tục tìm. Mạc Tạp cũng nhô đầu lên khỏi mặt nước, giọng nói có chút kiệt sức: “Thần Cách ~ Thần Cách ~~ cậu đang ở đâu? Thần Cách? Đang nói chuyện với cậu á, Thần Cách ~~ cậu ngược lại trả lời tôi một tiếng đi.”
Quảng Lý từ đầu tới cuối cùng chỉ an tĩnh ngồi trên thuyền, không nói lời nào, chính là không nói lời nào.
Tiếng kêu vang lên, kinh động, xé rách sự yên lặng của giờ ngọ. Thần Cách trong phòng nghe được tên của mình, đi ra bên ngoài, liền thấy Mạc Tạp và An Na không ngừng bơi lặn trong nước. Hai người này chơi thật đúng là vui vẻ!
“Thần Cách ~~” Lại là một tiếng kêu la, lớn đến nỗi như tóc cả nóc phòng khách sạn. Ngay cả những người khách khác của khách sạn cũng đi ra ban công. Thần Cách cau mày, đáp lại Mạc Tạp: “Chuyện gì?”
Âm lượng mặc dù không bằng Mạc Tạp, nhưng cũng nhỏ nhẹ vừa đủ để có thể nghe được. Mạc Tạp, An Na, Ngũ Khu Dương giật mình đưa mắt nhìn lên lầu 3, thấy Thần Cách nguyên vẹn không sứt mẻ, đứng ở lầu 3, nhàn nhã nhìn bọn họ. Mạc Tạp chỉ Thần Cách, không nhịn được mắng thô tục: “Khốn kiếp, cậu về phòng khi nào?”
Tức giận, không có gì sánh bằng tức giận. Thật quá đáng!
Ngay cả Ngũ Khu Dương cũng kêu la: “Thần Cách, lần này tớ cũng không giúp cậu. Cậu quá lãng phí tình cảm của chúng tôi!”
Thần Cách bị nói như vậy, có chút không giải thích được, nhún nhún vai: “Thế nào? Quảng Lý không có nói cho các cậu biết sao?” Nói xong cũng đi vào trong phòng.
Ngọn nguồn tức giận liền thay đổi quỹ đạo. Ba người đỏ mắt nhìn chằm chằm Quảng Lý. Mạc Tạp và An Na giống như thủy quái (quái vật dưới nước) leo lên thuyền.
“Quảng Lý, Quảng Lý, Quảng Lý, Quảng Lý.” Mạc Tạp tức giận chỉ biết gọi tên Quảng Lý.
Quảng Lý cầm khăn trải bàn bao lấy hạ thân của mình (che cái chỗ đó và cái mông lại), cỡi quần xuống, sau đó ném qυầи ɭót rộng thùng thình của mình cho An Na: “Đây, cởi qυầи ɭót ướt ra đi, tôi cho cô mượn qυầи ɭót.”
An Na nắm qυầи ɭót Quảng Lý lên, siết ở cổ của hắn, dùng sức siết chặc: “Đi cho Diêm Vương mượn đi!!”
Ngũ Khu Dương và Mạc Tạp bên mắng thô tục, bên không ngừng dùng chân đạp Quảng Lý.
Thuyền lắc lắc chậm rãi đi vào gần bờ. Thần cách đã xuống đây, trong tay cầm khăn tắm, một cái ném vào đầu An Na, một cái khác ném cho Mạc Tạp. Ngũ Khu Dương vừa định kể lể ủy khuất với Thần Cách, đột nhiên thấy bên cạnh có một mỹ nữ đi qua, vội vàng lên bờ, theo đuôi phía sau. Quảng Lý được An Na tha cho một con đường sống, từ từ đem qυầи ɭót mặc vào: “An Na!”
“Gì?”
“Bộ ngực của cô quả nhiên là thật nhỏ.”
Kế tiếp Mạc Tạp thấy chính là An Na kéo thi thể của Quảng Lý về khách sạn. Mạc Tạp trùm khăn tắm, tóc vẫn còn ướt: “Đợi tôi ngồi nghỉ một chút, mệt quá!”
Thần Cách bước vào trong thuyền, một cái chân đạp lên bên bờ, đẩy thuyền từ từ trôi đi. Mạc Tạp vẫn còn thở: “Thật là ghê tởm, mệt ch.ết tôi.” Nói xong dùng sức hất đầu, cố ý muốn văng nước trên tóc đến trên mặt của Thần Cách.
Thần Cách đưa ánh mắt đặt lên trên người của Mạc Tạp. Mạc Tạp hiểu rõ cái ánh mắt kia nói lên cái gì.
“Đừng nhìn tôi. Lúc này xin đừng nhìn tôi. Nhưng mà, rốt cục chỉ có hai người chúng ta ở cùng nhau, như vậy cũng rất tốt.”
Thần Cách ngồi ở đuôi thuyền, giọng nói có chút châm chọc: “Thế nào, không phải tôi lúc nào cũng lạnh như băng sao? Còn muốn ở cạnh tôi sao? Đó không phải là khổ cho cậu sao?”
Sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, phản chiếu hình ảnh bầu trời xanh lam, mây trắng, những dãy phòng, mái chèo. Ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước, cũng soi vào trên gương mặt sạch sẻ, nhẹ nhàng, khoan khoái của Thần Cách. Mạc Tạp không thích dùng những từ kỳ quái như thanh cao, anh tuấn… để hình dung ra Thần Cách. Cậu cảm giác Thần Cách chỉ có sạch sẻ đến thuần túy.
Mạc Tạp ngồi sau lưng của Thần Cách, đặt chân xuống nước, vỗ vỗ làm nước văng tung tóe, sau đó trả lời vấn đề của Thần Cách: “Chuyện này sao có thể là khổ chứ. Tôi được cậu cưng chiều như thế mà, Thần Cách.”
“Ừ!”
“Chỉ cần được ở cạnh cậu, khổ sở cách mấy cũng trở thành một điều hạnh phúc.”
“Cậu phải nhớ rõ ràng những lời này cậu mới vừa nói đó.” Giọng nói của Thần Cách chợt gần chợt xa, ôn hòa mà trầm thấp.
Mạc Tạp khẽ tựa vào trên lưng của Thần Cách, đầu ngửa lên: “Trước kia, tôi cảm giác mình đã rất thích cậu, thích đến không thể thích thêm nữa, là cực hạn. Nhưng mà, sau đó mới phát hiện, mỗi một ngày lại có thể thích cậu nhiều nhiều một chút.” Mạc Tạp ngừng một chút, giọng nói trở nên rất nhỏ, nhỏ như chỉ có một mình cái lưng của Thần Cách là có thể nghe: “Thần Cách, tôi là Mạc Tạp, tôi yêu cậu.”
Cái mùa hè này sắp bị nóng bức thiêu đốt hết, kỳ nghỉ hè cũng trở thành quá khứ. Theo thời gian rất nhiều thứ chạy mất, nhưng lại có nhiều thứ mới chạy đến, như thể một dạng quy luật: cái cũ mất đi nhường lại cho cái mới tồn tại.