Chương 8
Sắp đến bốn giờ, Ngôn Dụ tắt máy tính, thay quần áo chuẩn bị ra cửa. Quý Khải Mộ sớm đang đợi, nhích tí một lủi đến bên cạnh cô, Ngôn Dụ nhìn cậu ta, cầm di động trên bàn lên bỏ vào túi xách.
"Cậu không đưa tớ đi à?" Vẻ mặt Quý Khải Mộ không dám tin.
Ngôn Dụ nhìn cậu ta, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi về nhà, cậu đi theo làm gì?"
"Tớ vì sao không thể đi theo cậu, hai chúng ta giờ đây phụ thuộc vào nhau mà," Quý Khải Mộ chặn ở trước mặt cô, người đàn ông rõ cao, nhưng bởi vì vóc dáng hơi gầy, nên vẫn giữ nguyên khí phách thuở thiếu niên.
Ngôn Dụ xách túi dây xích màu đen trong tay, rốt cuộc vẫn không nổi cáu, khẽ nói: "Lần này tôi trở về, không nói với họ, chỉ sợ bố tôi sẽ nổi giận. Cho nên lần này không thể dẫn cậu đi."
Quý Khải Mô lập tức phản bác cô, cậu ta nói: "Cậu đây là kiếm cớ, nếu cậu thật sự sợ bố cậu nổi giận, thì càng nên dẫn tớ đi, dù sao tớ là khách, ông ấy sẽ không nỡ nổi giận với cậu trước mặt khách."
Thấy cậu ta còn chặn, vẻ mặt Ngôn Dụ lạnh xuống.
Cô nói thẳng: "Được thôi, tôi chính là không muốn dẫn cậu đi đấy, cậu muốn tôi nói thật, bây giờ hài lòng rồi chứ?"
Quý Khải Mộ: "......" Đáng ghét.
Thế là Quý Khải Mộ bị lời nói thực tổn thương, nổi giận đùng đùng nhường đường. Ngôn Dụ đi được mấy bước, quay đầu nhìn cậu ta im lặng đứng ở đó, lại sợ sau khi cô đi, cậu ta lại chạy ra ngoài tìm ch.ết, đành quay trở lại, nói với cậu ta: "Tình huống trong nhà tôi không bình thường, cậu đừng ầm ĩ, tôi trở lại đem đồ ăn ngon cho cậu."
Quý Khải Mộ cũng không dám cãi nhau với cô, bởi vì mỗi lần đều chứng minh, cậu ta chính là lấy trứng chọi đá.
Vì thế an ủi Quý Khải Mộ xong, lúc này Ngôn Dụ mới rời đi.
Cô vẫn bảo lễ tân khách sạn sắp xếp xe cho cô, kết quả cách đại viện còn một con đường, phía trước lại bị chắn lại, tài xế nhìn về trước, bất đắc dĩ nói: "Đoán chừng là xảy ra tai nạn xe, còn kẹt một lúc lâu đây."
Ngôn Dụ thấy vậy, dứt khoát nói: "Vậy tôi xuống ở đây, anh có thể ở bên này quay xe về."
"Này sao được," tài xế xin lỗi nói.
May là nơi này quả thực không xa đại viện, Ngôn Dụ trực tiếp đẩy cửa xuống xe. Cô dọc theo ven đường đi về phía trước, hai bên cây cối rậm rạp, lúc này đang dịp xuân, luôn có xơ sợi bông bay trong không trung.
Đi dọc theo con đường này bảy tám phút, lại quẹo cua thì có thể đến đại viện.
Ai ngờ cô vừa đi ra chưa được bao lâu, nhìn thấy trước mặt có một đôi nam nữ đang cãi nhau dữ dội, cô cau mày, hơi nhường sang bên cạnh, định tránh chút. Nhưng cô đi về phía bên cạnh, thì người đàn ông hung hăng túm tóc cô gái, bộ mặt dữ tợn hét to về phía cô ấy. Người xung quanh đều bị giật mình bởi hành động này của anh ta, mọi người sợ đụng phải kẻ thần kinh, nên cách họ càng xa.
Cô gái túm tay người đàn ông, dường như da đầu cô ấy bị kéo quá đau, phát ra tiếng khóc nức nở.
Ngôn Dụ đi lên, nói với người đàn ông còn đang động thủ: "Anh buông cô ấy ra, nếu không tôi báo cảnh sát."
"Ít con mẹ nó xen vào chuyện của người khác đi, nếu không ông đây cũng đánh cô luôn đấy," người đàn ông hung hăng trừng mắt với cô, nói xong, hắn ta càng đắc ý kéo mái tóc dài của cô gái, kéo cô ấy lảo đảo.
Ngôn Dụ không khách sáo với hắn ta nữa, giữ tay hắn ta, tức giận nói: "Anh buông tay."
Người đàn ông thấy cô một thân một mình, hơn nữa còn mảnh mai, đương nhiên không để cô vào mắt, trên tay muốn hất cô ra. Ngôn Dụ cười lạnh, bàn tay quấn dây xích của túi xách Channel đang đeo trên người, đập thẳng qua.
Ngôn Dụ đã nhìn chuẩn, đập thẳng lên sống mũi hắn ta.
Quả nhiên sau khi túi xách cô đập qua, người đàn ông kêu lên một tiếng, thả tay đang kéo tóc của cô gái ra. Ngôn Dụ lập tức bảo vệ cô gái ở phía sau, mở túi xách ra lấy di động, định báo cảnh sát.
Người đàn ông đối diện che mũi, đang lớn tiếng kêu la hồi lâu, kết quả thấy Ngôn Dụ lấy di động ra, lại xông đến.
Chỉ là lần này, hắn ta chưa xông đến được, bởi vì có người từ phía sau kéo cổ áo khoác hắn ta lại, mạnh mẽ kéo hắn về sau mấy mét.
Ngôn Dụ nhìn người đàn ông trước mặt, anh mặc một bộ quân trang màu xanh, không đội mũ, tóc ngắn gọn gàng mát mẻ, một khuôn mặt đường nét thâm thúy tràn đầy không kiên nhẫn, nhưng dù là như thế, vẫn anh tuấn khiến người ta không thể dời mắt.
Cô nhìn chằm chằm anh, mặc dù trước đây cô đã từng thấy anh mặc quần áo học viên Lục quân. Nhưng đây lại lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc bộ đồ này, trên cổ thắt cà vạt, nghiêm trang lại cấm dục.
Người đàn ông không ngờ sẽ có giải phóng quân đột ngột lao tới, ầm ĩ nói: "Giải phóng quân đánh người này."
Nhưng mà người xung quanh cũng không để ý bộ dạng này của hắn ta, chỉ người đàn ông nói: "Đồng chí giải phóng quân, là hắn động thủ đánh cô gái kia trước, ôi trời ơi, một người đàn ông không biết xấu hổ, còn ở trên đường đánh phụ nữ."
"Đúng đúng đúng, đồng chí giải phóng quân, anh phải giáo dục thật tốt, người này quá vô lý."
Hiển nhiên hành vi của người đàn ông đều khiến người vây xem không nhìn nổi.
Người đàn ông đương nhiên không dám đối kháng chính diện, tiến lên lại muốn kéo cô gái, trong miệng còn ầm ĩ: "Đây là vợ tôi, các người ít xen vào chuyện nhà chúng tôi đi."
Ngôn Dụ đương nhiên không tránh ra, cô lạnh lùng nhìn người đàn ông, "Cho dù cô ấy là vợ anh, anh cũng không có quyền đánh cô ấy."
Người đàn ông giơ nắm đấm, dường như tức giận hơn; "Nếu cô còn dám nói nhảm, tôi đánh cả cô luôn đấy."
"Nếu không anh đánh cả tôi luôn này?" Tưởng Tĩnh Thành đứng ở một bên, nhạo báng nói.
Ai ngờ người đàn ông rất đắc ý nói: "Anh là giải phóng quân, anh mặc bộ quân trang này, còn dám đánh tôi à?"
Câu này thành công chọc cười Tưởng Tĩnh Thành, anh đưa tay bắt đầu cởi nút áo khoác quân trang của mình, Ngôn Dụ nhìn ngón tay thon dài của anh, mở từng nút từng nút. Lúc nút áo khoác được mở, áo sơ mi màu xanh quân đội bên trong chiếu rõ cơ ngực cường tráng, rõ ràng là hình thể hơi gầy, nhưng vừa cởi áo khoác ra, thì không thể giấu được đường cong cơ bắp.
Tưởng Tĩnh Thành cởi áo khoác quân trang xuống, ném thẳng tới.
Mặc dù Ngôn Dụ đưa tay đón lấy, nhưng chiếc áo vẫn vững vàng phủ trên đầu cô.
Còn có giọng nói trầm thấp của anh: "Cầm lấy."
Cởi xong áo khoác quân trang, Tưởng Tĩnh Thành lại bắt đầu cởi nút ống tay áo sơ mi, chầm chậm xắn ống tay áo lên khuỷu tay, anh vừa hoạt động vẫn không quên ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, nhếch khóe môi, cười hỏi: "Bây giờ tôi cởi quân trang rồi đấy, anh nói tôi có thể đánh anh không?"
Anh xắn cả ống tay áo hai bên lên, lộ ra cánh tay cường tráng, mắt Ngôn Dụ đảo qua.
Tưởng Tĩnh Thành vốn cao lớn, anh cao 1m87, huấn luyện hàng năm, thể chất mạnh khỏe, xem người đàn ông trước mặt yếu như gà. Anh nhìn người đàn ông kia, trong mắt lộ ra sự chán ghét: "Cho dù cô ấy có phải vợ anh hay không, chỉ cần cô ấy là phụ nữ, thì anh không được đánh cô ấy."
Người đàn ông còn cứng miệng, làm ầm lên: "Cô ấy là vợ, tôi muốn đánh thì đánh, đây là chuyện nhà tôi. Dù cảnh sát đến, tôi cũng không sợ, anh rỗi rãi không có chuyện gì làm xen vào việc của người khác làm gì."
Tưởng Tĩnh Thành hừ cười, tiến lên một bước, dọa người đàn ông vội lùi về sau hai ba bước, người vây xem bên cạnh cười vang.
Người đàn ông kia chửi: "Xem anh dám đánh tôi không?"
Tưởng Tĩnh Thành nhìn anh ta, giễu cợt nói: "Nếu anh thực sự sợ rãnh, thì tôi cùng anh luyện một chút."
Ngôn Dụ sợ anh thật sự đánh người này, mặc dù đáy lòng cô cũng chán ghét loại đàn ông này không thôi, nhưng vì không để anh phạm sai nên Ngôn dụ vẫn cầm di động ra, định báo cảnh sát.
Ai ngờ cô vừa muốn gọi điện thoại, thì thấy bên cạnh đột nhiên vọt ra mấy người, còn có người vác máy quay quay họ.
"Tiểu thư, tiên sinh, chào mọi người, chúng tôi là người của đài truyền hình, vừa rồi cảnh này thực ra là một điều tr.a đường phố chúng tôi làm, chính là xem hai vợ chồng đánh nhau, sẽ có người chính nghĩa đứng ra giúp đỡ người vợ bị đánh hay không."
Người dẫn chương trình cầm micro, bla bla, nói chuyện một hồi.
Ngôn Dụ: "......" Đây là cái quái gì vậy?
Cô ngẩng đầu nhìn sang Tưởng Tĩnh Thành, kết quả anh cũng là vẻ mặt mê mang, hiển nhiên anh cũng đang ở ngoài trạng thái.
Nhưng may là Ngôn Dụ hiểu hơn anh một chút, bởi vì ở nước ngoài cũng có loại ngụy trang đường phố này, thông thường là để khảo nghiệm người đi đường. Cô không ngờ, mình lại cũng trở thành đối tượng thực nghiệm.
Lúc này Tưởng Tĩnh Thành cũng hiểu, hóa ra đây là một tiết mục truyền hình, anh cau mày, xoay người muốn đi.
Nhưng vừa rồi anh biểu hiện quá chính nghĩa, người của tổ tiết mục thế nào cũng không muốn thả anh đi, mấy người vây quanh anh.
Ngôn Dụ thấp giọng hỏi đám diễn viên kia, sau khi biết được tên tiết mục của họ, thì cô im lặng ghi nhớ. Sau đó cô đứng ở một bên, yên lặng nhìn người dẫn chương trình cứ đưa micro đến bên miệng anh.
Tưởng Tĩnh Thành lúc này sắc mặt lạnh lùng, mặt không biểu tình, vừa nhìn chính là cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Anh cau mày, lúc đang nghĩ phải thoát thân thế nào, thì nhìn thấy Ngôn Dụ bên cạnh đang ôm tay, ung dung nhìn mình.
Có lẽ là vì anh kháng cự quá rõ ràng, cho nên người của tổ tiết mục đều vây ở bên cạnh anh, Ngôn Dụ ngược lại có thể tự do đứng ở bên cạnh. Anh nhìn cô, đang muốn thu hồi tầm mắt thì Ngôn Dụ đã đẩy người trước mặt anh ra, túm lấy tay anh.
"Còn không chạy?" Cô kéo tay anh chạy về phía trước.
Người của tổ tiết mục có lẽ không ngờ còn có người không thích lên ti vi như thế.
Tưởng Tĩnh Thành được cô kéo về phía trước, tay cô rất trắng rất mềm, anh luôn biết cảm giác nắm vào sẽ thế nào. Rõ ràng anh chạy 3km cũng có thể mặt không đỏ không thở gấp, nhưng hiện tại chỉ mới chạy 200m, tim anh lại đập liên hồi.
Ngôn Dụ quay đầu nhìn, thấy đoàn người kia thật sự bị bỏ xa mới ngừng lại.
Trên chân cô còn mang giày cao gót, chạy mấy trăm mét như vậy, trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Sao vừa rồi anh không chạy?"
Ngôn Dụ chống gối, hơi thở dốc hỏi.
"Anh làm việc nghĩa mà, chạy làm gì?" Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu nhìn cô, hờ hững nói.
Nói xong, hai người lại im lặng, lúng túng cũng theo đó mà kéo đến.
Đương nhiên cái cầm tay vừa rồi, giống như chỉ là ảo giác xẹt qua mà thôi.
Ngôn Dụ vẫn ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: "Vừa rồi cảm ơn anh."
May là tiết mục truyền hình, nếu thật sự là vợ chồng đánh nhau, nói không chừng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Sau khi Tưởng Tĩnh Thành nghe được lời cảm ơn của cô, thì khuôn mặt đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng kia.
Vừa rồi anh ngồi trong xe, chỉ bởi vì nhìn thấy bóng dáng cô bên đường, nên vọt xuống.
Loại xúc động mà thời niên thiếu mới có này, hôm nay anh lại xúc động một lần.
Thật mất con mẹ nó mặt mà.
Nhưng lúc anh nhìn Ngôn Dụ, cô hơi cúi mặt, mái tóc mềm mại che hơn nửa khuôn mặt, cố tình ánh nắng rơi xuống, khiến cho anh giây phút này có hơi ngẩn ngơ.
Trái tim anh bỗng nhiên dâng lên một dòng cảm xúc không nói nên lời.
Đến khi anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao xa ấy, đột nhiên khóe môi nâng lên một nụ cười.
Thời tiết này thật con mẹ nó đẹp, khiến lòng người vui vẻ.