Chương 27
Sau khi họp xong, Ngôn Dụ rời khỏi phòng họp trước. Về phương án quảng cáo lần này, thực ra trong lòng cô đã có suy nghĩ, chỉ là người được chọn vẫn không có manh mối. Cô cũng không hiểu biết lắm những nữ ngôi sao của giới giải trí trong nước hiện nay.
Chỉ là cô không biết, sau khi cô rời đi, Lý Dao cầm di động trước hít sâu một hơi, rồi kéo cô gái cùng bát quái với mình, không buông tay.
"Còn ngây ra đó làm gì nữa, họp xong rồi, cô còn định ngồi đây luôn à."
Đồng nghiệp còn chưa nói xong, đã bị Lý Dao véo mạnh mu bàn tay, khiến đồng nghiệp kêu lên oai oái.
Lý Dao nói: "Hình như em đã phát hiện ra một chuyện khó lường."
Lúc này mọi người đều đã đứng dậy chuẩn bị đi về, đều là đồng nghiệp của một bộ phận, hiểu tính cách cô ấy, cô gái vừa tốt nghiệp một năm, bình thường ở văn phòng ríu ra ríu rít như con chim Bạch Linh.
"Chuyện gì khó lường, nói ra nghe nào."
Lời này dĩ nhiên là nói giỡn, rõ ràng không để ý đến lời nói của cô.
Lý Dao trịnh trọng nói: "Em cảm thấy, giám đốc chúng ta là con gái ruột của cô Tống Uyển."
Cô ấy vừa dứt lời, đồng nghiệp còn chưa rời khỏi phòng họp, vẻ mặt đều ngạc nhiên nhìn cô. Cô gái đứng bên cạnh cô ấy, vội thấp giọng nói: "Loại chuyện này, cô đừng có nói bậy nha."
Bởi vì weibo kia của trợ lý Tần đăng vào lúc mọi người vào phòng họp, cho nên không ít người đều còn chưa kịp xem.
Vừa rồi Lý Dao đã chú ý đến, cũng nhịn đủ một tiếng đồng hồ.
Cô nàng lập tức cầm di động ra, cũng không cần đặc biệt tìm cái weibo kia, bởi vì tên của Tống Uyển và Mạnh Thanh Bắc đã lại lên tìm kiếm nóng. Weibo làm sáng tỏ của trợ lý Tần lần này, nằm ở tin đầu tiên.
Cô mở ảnh đính kèm mà trợ lý Tần đăng lên ra, chỉ vào nói: "Chị nhìn mái tóc này đi, có phải giống kiểu mẹ giám đốc Ngôn tết cho chị ấy hôm nay không."
Bát quái lớn đến vậy, mọi người đều vội sáp đến.
Nhìn thấy tấm ảnh trên màn hình di động cô ấy, mặc dù chính diện của cô gái trên ảnh không lọt vào ống kính, nhưng bím tóc kia quả thực chụp rất đẹp.
"Còn có quần áo, hôm nay giám đốc Ngôn thực sự là mặc áo len màu trắng, nhưng vừa rồi chị ấy mặc áo khoác, tôi dám chắc áo chị ấy mặc bên trong chính là áo len trắng này," có người nhận ra, chỉ vào bộ đồ nói.
Hóa ra mỗi một người vẫn chỉ là bán tin bán nghi, bây giờ đã ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn nhau.
Khó trách trong hội nghị cấp cao, lúc Đường Dịch Phàm ra sức tiến cử Mạnh Thanh Bắc làm đại sứ hình tượng, giám đốc Ngôn lại từ chối như thế. Cái gọi là xuất thân danh môn của Mạnh Thanh Bắc, vậy mà đều là giả.
Những người của bộ phận quan hệ xã hội này hằng năm đều tiếp xúc với giới truyền thông, cho nên cũng thạo tin tức trong giới.
Tin đồn về Mạnh Thanh Bắc, thậm chí còn truyền ra ngoài giới.
Trước đây diễn đàn nào đó còn bình chọn bốn ngôi sao nữ có hậu đài "Hồng tam đại", đã tồn tại từ khi cô ta vào nghề đến nay. Hôm qua weibo mà cô ta đăng mặc dù đã xóa ngay lập tức, nhưng mọi người đều chắc chắn cô ta chính là con gái của cô Tống Uyển.
Thế nhưng hôm nay, lại đột ngột quanh co.
Trợ lý bên cạnh cô Tống Uyển, tự mình ra mặt bác bỏ tin đồn, nói con gái cô Tống căn bản không phải người của giới giải trí.
"Tôi cảm thấy mình đã biết thêm được một bí mật khó lường." Bỗng có người không nhịn được nói.
Mọi người đều gật đầu, hình như họ cũng thế.
......
Lúc này mặc dù đã hơn mười giờ, nên đi làm sớm đã đi làm, nên đi học, lúc này cũng đang ngồi trong lớp. Mạnh Thanh Bắc thì bị Tôn Gia Minh đến nhà lôi dậy.
Tôn Gia Minh mở cửa đi vào, nhìn thấy quần áo lộn xộn trong phòng khách, còn túi xách thì vứt lung tung. Tùy tiện nhặt một cái lên, cũng hơn mấy vạn. Trong nhà quanh năm không kéo rèm, ngay cả cửa sổ cũng ít mở, cho nên mùi rượu đêm qua, đến giờ còn chưa tản đi.
Anh ta chỉ trợ lý Phương Đan, bảo cô ấy đi gọi Mạnh Thanh Bắc dậy.
Gọi hồi lâu, không hiệu quả, Phương Đan còn bị một cái gối ném ra.
Đừng thấy Mạnh Thanh Bắc ở trước ống kính biểu hiện dịu dàng hào phóng, thực ra riêng tư vẫn là cô gái hay cáu kỉnh, muốn nổi giận liền nổi giận.
Tình hình nghiêm trọng, không còn cách nào khác Tôn Gia Minh chỉ có thể tự mình gọi cô ta dậy.
"Nếu cô còn ngủ nữa, e rằng sau này đều là thời gian để cô ngủ đấy," giọng điệu Tôn Gia Minh cũng không còn ôn hòa như bình thường nữa, mà rất tức giận.
Mạnh Thanh Bắc thấy anh ta nổi nóng, thì trong lòng lộp bộp, anh ta cuống cuồng tìm đến chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì, "Rốt cuộc là thế nào?"
Tôn Gia Minh không nói chuyện, hất cằm với trợ lý Phương Đan.
Phương Đan: "Trợ lý của cô Tống Uyển hôm nay đã đăng một weibo."
Mạnh Thanh Bắc lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, nhìn sang Tôn Gia Minh. Từ sau khi cô ta vào nghề, thì Tôn Gia Minh đã dẫn dắt cô ta, cô ta sớm đã dưỡng thành thói quen hễ có chuyện gì cũng muốn hỏi anh ta.
Tôn Gia Minh rất tức giận, vốn còn muốn mượn cơ hội này để quảng bá một phen.
Thế nhưng bây giờ ngược lại tốt rồi, trộm gà không được còn mất nắm gạo. Mấy năm nay, anh ta tung tin khắp nơi, nói bối cảnh gia thế Mạnh Thanh Bắc hùng hậu, lâu dần cũng xem như là dọa được người ta. Huống hồ Mạnh Thanh Bắc dù sao cũng quả thực là người trong giới kia, không phải việc lớn gì, nhưng nói một câu mặt mũi thì vẫn có.
Nhưng những người nể mặt cô ta kia, đều là nhìn vào địa vị của Mạnh gia mà thôi.
Nể cô ta từng là người trong giới kia.
Nhưng mà cô ta không phải là tiểu thư Mạnh gia chân chính, phần mặt mũi này có khi cũng không hữu dụng. Chuyện đại sứ hình tượng trang sức MEQUEEN, rõ ràng giai đoạn trước đã gần như đến tay rồi. Nào ngờ hiện tại lại đình trệ không tiến, theo như Đường Dịch Phàm nói là bên phía công ty có người phản đối mạnh mẽ.
Lúc này Mạnh Thanh Bắc cũng xem như là bình tĩnh, cô ta hỏi: "Trợ lý Tần đăng cái gì?"
Phương Đan thấy gương mặt bình tĩnh của cô, thì có hơi sợ. Nhưng cũng không dám nói nhiều, vội cầm di động ra, tìm weibo cho cô ta xem. Vốn trong lòng Mạnh Thanh Bắc còn tồn tại mấy phần may mắn, nhưng lúc nhìn thấy weibo, vẫn không nhịn được nắm chặt di động.
Cô ta xem kỹ từng chữ một trên di động, hốc mắt tức thì đỏ bừng.
"Con gái cô Tống Uyển không phải người của giới giải trí", câu này giống như mũi dao khoét vào trong lòng cô ta. Vậy cô ta thì sao, cô ta không phải con gái của mẹ ư?
Tôn Gia Minh thấy dáng vẻ này của cô ta, cũng không nỡ nói nhiều hơn. Dù sao lúc đó chuyện tung tin này, cũng là do anh ta đề nghị.
Vốn tưởng lão nghệ sĩ như Tống Uyển, sẽ không để ý những chuyện trên mạng này. Huống hồ Mạnh Thanh Bắc lại không phải người thật sự không chút quan hệ, dù sao cô ta cũng tính là con gái nuôi của Mạnh gia. Nhưng bây giờ nghĩ lại người nhà như Mạnh gia, luôn khiêm tốn, ngay cả chính Tống Uyển cũng cực ít nhắc đến người nhà trước ống kính.
Lần này chỉ sợ là bọn họ đã quảng cáo quá quá mức, khiến Mạnh gia không hài lòng rồi.
Tôn Gia Minh dù thế nào cũng là người quản lý có tiếng trong giới, gặp phải loại chuyện này, mặc dù tình huống hỏng bét, nhưng cũng không đến mức khiến anh ta luống cuống.
Anh ta nói: "Cô đừng thấy bây giờ cư dân mạng châm biếm lợi hại, đợi lát nữa lại lộ ra một tin khác, thì chuyện này chắc chắn sẽ qua đi."
Bệnh hay quên của cư dân mạng, lớn lắm.
Huống hồ anh ta không tin bên trong những cư dân mạng này, không có sự trợ giúp của thủy quân. Đoán chừng có đối thủ cạnh tranh trong giới, nhân cơ hội này quấy nhiễu.
Mạnh Thanh Bắc đột nhiên che mặt, thấp giọng nói: "Trong lòng mẹ chắc chắn đã bắt đầu ghét tôi rồi, trước đây bà ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy."
Kết quả, cô ta vừa nói xong thì ngẩng đầu lên nói: "Chắc chắn là vì Ngôn Dụ, cô ta đã trở về, lại ép mẹ chọn một người giữa tôi và cô ta. Cô ta sẽ chơi chiêu này, tôi phải đi tìm cô ta."
Dù là vào thời điểm này, cô ta cũng không muốn tin tưởng, rằng weibo này là Tống Uyển gợi ý cho trợ lý Tần đăng.
Cô ta muốn lấy di động gọi điện tìm Ngôn Dụ tính sổ, Tôn Gia Minh liền ngăn cô ta lại, hỏi: "Cô muốn làm cái gì đấy hả?"
"Bắt đầu từ khi cô ta xuất hiện, tất cả mọi thứ của tôi đều không còn nữa. Bây giờ cô ta còn muốn hủy diệt sự nghiệp mà tôi không dễ dàng gì có được, tôi hận cô ta. Nếu không phải cô ta ép mẹ, mẹ sẽ không đối xử với tôi như vậy." (Bà mọe, đọc đến đoạn này thiệt không biết con ả này có não hay không nữa, đọc mà tức thay cho Ngôn Ngôn mà >-Tôn Gia Minh sắp bị cô ta chọc cho tức ch.ết, thời điểm này mà cô ta còn bộc phát tính khí trẻ con vậy nữa.
Đối với thân thế của Mạnh Thanh Bắc, anh ta là người quản lý đương nhiên biết. Thực ra vừa bắt đầu anh ta đã cảm thấy thân thế này rất có tính bùng nổ, đứa trẻ bị ôm nhầm, dù mất đi tất cả những thứ từng có, lại dựa vào sự cố gắng của chính mình, đã có được thành tựu sự nghiệp như thế.
Chăm chỉ biết bao, e rằng lại có thể khiến không ít fan đau lòng.
"Cô có biết Ngôn Dụ kia là thân phận gì không, cô ta hiện tại là giám đốc bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn Liên Hợp tại Trung Quốc, cô ta là người có quyền nói chuyện nhất trong chuyện đại sứ hình tượng MEQUEEN đấy, cô đắc tội cô ta thì có chỗ nào tốt hả?"
Mạnh Thanh Bắc chính là tức điểm này, Ngôn Dụ thật sự là dẫm lên đầu cô ta khắp nơi.
Trong lòng cô ta buồn bực, không nhịn được gầm nhẹ: "Lẽ nào tôi còn phải thấp hèn đi cầu xin cô ta?"
Tôn Gia Minh an ủi cô ta: "Cũng không cần thiết. Đường Dịch Phàm nói cho tôi biết, cuối tuần này có một buổi tiệc đá quý, Tổng tài toàn cầu của tập đoàn Liên Hợp sẽ có mặt. Tôi đã giúp cô lấy được vé vào hội trường, đến lúc đó nếu cô có thể có được sự xem trọng của vị Quý tiên sinh kia, còn sợ một giám đốc bộ phận quan hệ xã hội khu vực Trung Quốc nhỏ bé như cô ta ư?"
"Còn bên phía cô Tống Uyển, cô cũng đừng làm cứng nhắc quá. Nũng nịu một chút, nói vài lời hay một chút."
Mạnh Thanh Bắc gật đầu, cô ta hiểu. Cô ta đều hiểu, chỉ là cô ta không thể hiểu được là, vì sao mẹ không thể bao dung cho cô ta giống như trước đây?
**
"Làm bạn gái của Quý tiên sinh tham dự buổi tiệc đá quý?" Ngôn Dụ được trợ lý của Quý Khải Phục thông báo muốn lấy số đo cho cô, mới biết được chuyện này.
Cô cười lạnh, từ chối: "Thời gian tan tầm, tôi có quyền sắp xếp chuyện của mình. Tôi từ chối."
Trợ lý của Quý Khải Phục bị cô bỗng chặn trở về, vừa muốn khuyên thêm một câu thì điện thoại đã cúp.
Buổi tối lúc tan tầm, Ngôn Dụ đang muốn lên xe, thế nhưng đối diện bãi đậu xe, chiếc Bently bên cạnh xe cô đậu, ấn còi. Cô ngẩng đầu nhìn sang, đã có người từ ghế lái phụ đi xuống đến mở cửa xe cho cô.
"Ngôn tiểu thư, Quý tổng mời cô sang."
Vẻ mặt Ngôn Dụ dửng dưng, trực tiếp đẩy một cái, đóng cửa ghế lái vốn đã mở ra. Đi theo vệ sĩ sang, mở cửa ghế sau, thấy Quý Khải Phục đang ngồi bên trong.
Anh luôn thành thục ổn trọng, một thân sơ mi hoa văn màu xanh lam và quần dài màu đen, tôn lên vẻ quý khí lại xuất chúng cả người anh.
"Không muốn?" Ngôn Dụ còn chưa ngồi lên xe, anh đã xoay đầu hỏi.
Ngôn Dụ đứng ở cửa xe, không nhúc nhích.
Anh cũng không tức giận, trái lại trên mặt lại lộ ra ý cười nhàn nhạt, anh nói một câu: "Ngôn Ngôn."
"Giao ước của chúng ta, vẫn chưa kết thúc đâu."
Anh nhẹ nhàng nhắc nhở.
Ngôn Dụ nhìn chằm chằm anh, trả lời một câu: "Ngài cho tiền, tôi bán mạng. Tôi đều nhớ cả."
Sau đó Quý Khải Phục đưa cánh tay thon dài ra, bàn tay tinh xảo như ngọc,lơ lửng trong không trung, giống như đang chờ đợi cô.
"Lên xe, chúng ta đi thử quần áo."
Lời của tác giả: Đối với nam phụ mạnh nhất dưới ngòi bút của Đồng ca, cảm giác tồn tại của anh trai này, rất mạnh mẽ. Đúng lúc để cho Thành ca biết rằng, mặc dù tiểu tiên nữ chủ động theo đuổi anh, nhưng nếu anh không chủ động nữa thì địch mạnh sẽ vùng lên đấy.
Thành ca: Ha ha, ông đây sợ anh ta chắc?