Chương 5: Anh thích sự quan tâm của cô

Mười năm trước.
Lạc Cảnh Thiên đang nằm trong phòng, đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt hắn. Trên người mặc một cái áo choàng chùm đầu, đầu hơi cúi xuống nên hắn không có nhìn được khuôn mặt.
Xoạt.
Ngay lập tức, Lạc Cảnh Thiên giật mình ngồi dậy, giọng nói non nớt vang lên.


“Ngài là?”.
Phải biết, đây là tầng ba, bên ngoài có rất nhiều bảo vệ, muốn vào đây mà không kinh động bảo vệ bên ngoài, trừ khi là cường giả Huyền Linh cảnh. Dù sao thế giới này là có internet, muốn tìm hiểu rất dễ dàng. Cũng chỉ có một số bí mật mới không cách nào biết được mà thôi.


“Cậu bé, đừng sợ. Ta là sẽ không làm hại ngươi”. Người kia lên tiếng, giọng nói là nữ.
“Cứu mạng!”. Lạc Cảnh Thiên ở đâu tin lời ma quỷ của nàng, hắn lập tức lớn tiếng hét.


“Vô ích, không gian đã bị ta phong tỏa. Giọng nói của ngươi không truyền được ra ngoài. Hơn nữa, linh hồn là một người gần 30 tuổi, lại giả vờ như một đứa trẻ. Ngươi không thấy mệt mỏi sao?”. Người kia lên tiếng.
Oanh.


Lạc Cảnh Thiên con ngươi co rụt lại, gương mặt tràn ngập hoảng sợ, đầu óc nhất thời như muốn nổ, hắn ngơ ngác há hốc mồm nhìn nàng.
Cái này….
Cái này…
Chuyện gì… sao người này lại biết được thân phận của mình? Bà ta là ai?.


Chỉ trong một giây, hàng trăm câu hỏi đặt ra trong đầu hắn.
“Yên tâm đi, ta nói qua, sẽ không làm hại ngươi, cho nên, đừng lo lắng”. Giọng nói kia vang lên, âm thanh hết sức hiền hòa.
Nuốt một ngụm nước bọt, Lạc Cảnh Thiên mới thận trọng nói.


available on google playdownload on app store


“Cái kia… ngài… ngài là ai? Chẳng lẽ ta xuyên qua thế giới này… là cấm kỵ sao? Ngài tìm ta là có chuyện gì? Ta giống như chưa hề làm cái gì gây ảnh hưởng cho thế giới này đi?”.
“Ha ha, ngươi tiểu thuyết đọc nhiều sao?”.


Nữ nhân kia bật cười, nón trùm trên đầu ngả về sau, lộ ra gương mặt của nàng.
Lạc Cảnh Thiên nhất thời trừng lớn con mắt.
Đây… đây chẳng phải là Thượng Cổ Tôn Giả sao? Marvel xem qua sao? Chính là cái kia Thượng Cổ Tôn Giả. Tuy nhiên hiện tại nàng trẻ hơn một chút, nhưng là hắn vẫn nhận ra được.


Đầu vẫn là trọc, vẫn là gương mặt hòa ái. Khiến cho người đối diện không có bất kỳ ác cảm nào.
Ông trời a!
Lạc Cảnh Thiên dụi dụi mắt của mình, cảm giác giống như nằm mơ.
Thật là Thượng Cổ Tôn Giả?.


“Ngài… ngài là… Thượng Cổ Tôn Giả?”. Lạc Cảnh Thiên không dám chắc hỏi.
“Ngươi biết ta?”. Hơi chút bất ngờ, Thượng Cổ Tôn Giả kinh ngạc nói.
“Có… có biết. Có nghe qua”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Xem ra thế giới trước của ngươi cũng không đơn giản”.


Đơn giản sao? Stan Lee tìm hiểu một chút? Người sáng tạo cả vũ trụ marvel, hắn nhưng là một người vô cùng yêu thích điện ảnh marvel, làm sao có thể không biết Thượng Cổ Tôn Giả được. Nhất là khi bà ta xuất hiện trong phim, quả thực chính là ngầu thôi rồi.
Tuy nhiên trong nguyên tác là nam, nhưng hiện tại lại là nữ.


“Cái đó… ngài tìm tới ta là có chuyện gì sao?”. Lạc Cảnh Thiên nói.


Hắn đọc qua không ít tiểu thuyết, mỗi lần Thượng Cổ Tôn Giả xuất hiện, nhân vật chính liền sẽ gặp không ít phiền phức, hoặc là kỳ ngộ. Nhưng mà… với cái tính cách của Thượng Cổ Tôn Giả, không phải người của thế giới này, ngươi thật cho rằng không có năng lực gì, không có đóng góp gì cho thế giới này liền sẽ được bà ta bỏ qua? Đừng đùa.


Chỉ là hắn có chút kỳ quái, hắn hiện tại thật đúng là một người bình thường không hơn không kém. Lại có thể gây ảnh hưởng gì cho thế giới này chứ? Hắn cũng không phải là loại người ham thích giết chóc. Đến cả kiếp trước, hắn đánh nhau số lần có thể dùng một bàn tay đếm ra.


“Đừng lo lắng, ta chỉ là cảm thấy, ta và ngươi hữu duyên”. Thượng Cổ Tôn Giả cười nói.
“Ta? Hữu duyên? Ta cũng không thấy bản thân có cái phúc phận này”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.
Hắn tự biết mình thế nào.


“Ta nghĩ, ngươi còn chưa biết được sức mạnh thật sự của mình. Ngươi đối với thế giới này rất quan trọng, hoặc có thể nói, ngươi sẽ biến đổi cả thế giới này”.


“Ngài không nhầm chứ? Ta chỉ là một người bình thường mà thôi. Dù cho trở thành võ giả, thì lại thế nào? Ta chỉ muốn một cuộc sống bình thường”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.
“Không, ngươi không cách nào trở thành võ giả”. Thượng Cổ Tôn Giả lắc đầu nói.


“... Tại sao?”. Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra hỏi.
“Ngươi rất đặc thù, toàn bộ thế giới này, chỉ có ngươi đặc thù nhất. Tin tưởng ta, ngươi đã biết ta, thì cũng nên biết, ta không có thời gian rảnh rỗi đến độ cùng ngươi tại đây giết thời gian”.


“... Nói như vậy, ta không thể trở thành võ giả? Cả đời chỉ là người bình thường? Là do ta không phải người thế giới này nên mới gặp chuyện như thế sao?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi, tâm tình có chút thất vọng, nhưng cũng không phải quá thất vọng. Nói cho cùng hắn cũng chỉ muốn làm người bình thường, trở thành võ giả chỉ là muốn cảm nhận một chút sức mạnh là gì thôi.


“Ngươi không hiểu, quên đi. Ta để ngươi tự cảm nhận vậy”.
Dứt lời, Thượng Cổ Tôn Giả bàn tay vung lên, Lạc Cảnh Thiên cả người bị bao phủ bởi một đạo ánh sáng. Hắn có thể cảm nhận được trong thân thể đang có một luồng năng lượng chảy qua.


Vài giây sau, hắn cảm thấy xung quanh có gì đó đang đẩy hắn. Nhìn, trong không khí rất nhiều chấm tròn đầy màu sắc giống như đang bay nhảy như thế. Chỉ là mỗi khi tiến gần tới hắn, nó giống như ghét bỏ một dạng, vội vàng cách hắn xa ra.
“Đây là…”. Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc nói.


“Nhưng thứ đó là linh khí, gọi theo thế giới này, đó là nguyên khí, những thứ có màu sắc kia là nguyên tố. Ta nói qua, ngươi rất đặc thù”.
“Ta đây là… bị thế giới vứt bỏ?”. Lạc Cảnh Thiên sửng sốt một chút, sau đó gương mặt xuất hiện vẻ mặt có chút thất vọng.


“Có thể hiểu như thế. Ngươi xuất hiện là một biến số, thế giới này đối với ngươi mà nói không có bất kỳ thiện ý nào”. Thượng Cổ Tôn Giả nói.


“Ha ha, còn thật là như thế đây. Sinh ra liền bị ném vào trong rừng, mặc cho sống ch.ết. Thế giới này là võ giả thế giới, ta vậy mà không có cách nào tu luyện. Thật đúng là có chút mỉa mai”. Lạc Cảnh Thiên cười thảm nói, nhưng lại không có chút nào tức giận.


“Ngươi… không tức giận? Không phẫn nộ? Không muốn trở thành cường giả? Vô hạn sinh mệnh?”.


Thượng Cổ Tôn Giả kinh ngạc nói. Nàng chứng kiến qua rất nhiều thứ, cũng có gặp phải những trường hợp tương tự như Lạc Cảnh Thiên. Có người tức giận, có người đau khổ. Thậm chí là tự sát. Cũng có ngươi nổi lên hận ý, có người trở thành cứu thế chủ.


Nhưng là, không có ai lại như Lạc Cảnh Thiên. Tuy nhiên là buồn bã, nhưng lại không có chút nào tức giận.


“Tại sao phải tức giận đây? Tuy nhiên thất vọng một chút, nhưng ta còn sống. Không phải sao? Làm một người bình thường cũng không phải cái gì mất mặt. Kiếp trước ta chẳng phải cũng là người bình thường sao? Sinh mệnh ngắn ngủi mới biết sinh mệnh đáng quý. Vô hạn tuổi thọ chỉ làm ta cô độc hơn thôi”.


“Hơn nữa, ta kiếp này gia cảnh rất không tệ, có thể khoái lạc sống hết đời, thưởng thức nhân gian mỹ cảnh, còn gì để cầu? Cường giả? Loại này hư vô mờ mịt, ta cũng không có theo đuổi”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu cười nói nói.


“Ngươi rất lạc quan, cũng rất thiện lương. Ta có thể nhìn ra được, xem ra ngươi là nhân tuyển rất thích hợp”. Thượng Cổ Tôn Giả cười nói.
“Nhân tuyển? Nhân tuyển gì?”.
“Ngươi có đồng ý trở thành đồ đệ của ta không?”. Thượng Cổ Tôn Giả đột nhiên nói.


“Cái gì? Trở thành ngài đồ đệ?”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh đề cao, hắn là nghe lầm đi?.
“Không sai. Ta có rất nhiều đệ tử, thế giới này trước kia cũng có đệ tử của ta, đáng tiếc hắn bước vào con đường sai lầm. Tự hại bản thân. Gây ra hậu quả không cách nào tha thứ”.


“Nhưng là… cho đến khi ta thấy được ngươi, ta nhìn không thấy tương lai của ngươi. Chỉ có thể nhìn thấy một chút hình ảnh, nhưng làm ta bất ngờ nhất chính là, ngươi nội tâm, chưa từng thay đổi. Đó mới là lý do ta xuất hiện tại đây. Ngươi… đồng ý làm đệ tử của ta sao?”. Thượng Cổ Tôn Giả


Lạc Cảnh Thiên biết Thượng Cổ Tôn Giả cũng không phải tùy tiện như vậy liền nhận đệ tử. Thế giới này người tốt có nhiều đi? Cũng không phải chỉ có một mình hắn. Nhưng, hắn cũng rất muốn trở thành một tên pháp sư.


Kiếp trước chỉ gặp trên phim ảnh, hiện tại chính bản thân liền có thể sử dụng ma pháp. Đọc không ít tiểu thuyết, ma pháp chính là một trong số đó. Cũng không phải hắn theo đuổi là ma pháp. Mà là do kiếp trước hắn tự nghĩ ra một bộ công pháp, gọi “Tinh Tướng Đại Pháp”.


Ma pháp là thứ thiết yếu không thể thiếu biết hay không? Tuy nhiên không dùng để giết người thì cũng có thể làm ảo thuật tán gái a.
“Ta nguyện ý. Đệ tử bái kiến sư phụ”. Lạc Cảnh Thiên đặt tay lên trước ngực, cúi người nói.


“Được, không cần đa lễ. Thời gian cũng không còn nhiều. Đây là Nhẫn Giới, trong này là có một cái không gian, bên trong có sách về ma pháp. Có phong ấn của ta, ngươi ma lực chỉ khi đạt tới hạn mức nhất định mởi có thể mở ra. Tuy nhiên trở thành sư phụ ngươi, nhưng ngươi phải tự tìm tòi lấy. Ma pháp không phải học thuộc lòng, phải tự tìm ra con đường của riêng mình. Tốt rồi, tương lai nếu rảnh, ta sẽ đến thăm ngươi một chút”.


Thượng Cổ Tôn Giả đưa cho hắn một cái nhẫn, sau đó muốn quay người rời đi nhưng Lạc Cảnh Thiên vội gọi lạ.
“Sư phụ”.
“Ừm? Thế nào?”.


“Cái kia… ta muốn hỏi, tại sao ta lại không thể hấp thu nguyên khí? Tại sao khi sinh ra liền bị ném bỏ? Thân thể này cha mẹ là ai? Ta muốn biết lý do”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Đợi ngươi đi đến đỉnh phong, ngươi tự nhiên sẽ hiểu”. Thượng Cổ Tôn Giả cười nói, sau đó quay người biến mất.


Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*






Truyện liên quan