Chương 13: Huynh muội tâm sự

Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Cảnh Điềm yên lặng mà hưởng thụ lấy không khí này. Lúc này đột nhiên Lạc Cảnh Điểm lên tiếng.
“Ca ca”.
“Thế nào?”.
“Ngươi không thể tu luyện… là sự thật sao?”. Lạc Cảnh Điềm nhẹ giọng hỏi.
“...Tại sao đột nhiên lại nói cái này?”.


“Ca ca, tuy nhiên ta biết mình kiến thức không thể giải thích tất cả, chỉ là… con đường ngươi đi thật có thể thành công sao? Thời gian tiêu hao lại có bao lâu đây?”.
“Ừm? Khó nói ngươi cũng là nghĩ như thế?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.


“Không hẳn là vậy, chỉ là cảm giác, thật sự quá lâu. Ngươi tiêu tốn nhiều thời gian như vậy… giống như… thật có chút, không đáng”. Lạc Cảnh Điềm đáp.
“Ngươi thế nào biết?”.


“Ta sớm đã biết, ngươi luôn luôn lén lút một mình trốn trong phòng. Ngươi nhớ lần trước, ngươi đang ở trong phòng liền nghe thấy có tiếng động sao? Lúc đó ngươi đi ra xem, ta liền lẻn vào. Lúc đó thấy được quyển sách kia. Cho nên từ khi đó ta liền biết, ngươi chắc chắn đang làm gì đó. Cho đến sáng nay, khi thấy ngươi cùng Mạc thúc thúc chiến đâu, ta mới rõ ràng”.


Lạc Cảnh Điềm không ngốc, trái lại rất thông minh. Bình thường nàng đều hi hi ha ha khiến người khác cảm thấy nàng rất ngây thơ, nhưng thực tế, nàng tinh tế hơn rất nhiều người. Hơn nữa sức quan sát rất tốt.


“Không thể nói đáng hay không. Mà là có muốn làm hay không. Ta từng nghĩ, làm một người bình thường cả đời cũng không tệ. Tuy nhiên người bình thường tuổi thọ rất thấp, cũng chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi. Nhưng có ai lại biết, thực ra làm một người bình thường mới là thoải mái nhất”.


available on google playdownload on app store


“Trở thành võ giả thì lại được cái gì? Còn không phải sớm muộn cũng cùng ma thú liều mạng? Nói không chắc một tên võ giả so với một người bình thường còn ch.ết sớm hơn đây”.


“Tuy nhiên ta biết nói như thế có chút tự cam chịu, dù sao thế giới này là thuộc về võ giả. Trở thành võ giả là người người tha thiết mơ ước. Nhưng đối với ta mà nói, những thứ đó chẳng là gì cả. Danh vọng thì thế nào? Trở thành cường giả thì lại ra sao?”.


“Là một người bình thường có gì không tốt? Điềm Điềm, ngươi tuy nhiên sinh ra tại Tâm Nguyệt Thành, nhưng là ngươi đã đi được bao nhiêu chỗ tại đây? Ngươi lại thấy qua bao nhiêu người?”.


“Không khoa trương mà nói, tại Tâm Nguyệt Thành, ngoài phủ thành chủ, gần như không có nơi nào ta chưa đi qua. Thậm chí tại đáy Tâm Nguyệt Hồ ta cũng từng lặn xuống. Tuy nhiên hiện tại ta cũng không tính là một người bình thường, nhưng tâm của ta, nó cũng như bao nhiêu người khác. Rất bình thường”.


“Ta chỉ muốn dùng đôi mắt này, chứng kiến thế gian hết thảy cảnh sắc”. Lạc Cảnh Thiên nhàn nhạt đáp.


“Á nè nè, ca ngươi là ngốc sao? Ta không phải là nói lý tưởng của ngươi không được. Ngươi chẳng lẽ không biết, trở thành võ giả, tuổi thọ sẽ vô cao sao? Không có đủ tuổi thọ, ngươi làm sao có thể nhìn được cảnh sắc thiên hạ?”. Lạc Cảnh Điềm khó hiểu hỏi.


“Ngươi không hiểu. Tuổi thọ là thứ tốt, nhưng nó không phải vạn năng. Cho dù ngươi vĩnh thế bất tử, nó mang đến cho ngươi không phải là niềm vui. Mà là sự cô độc”.


“Mà người bình thường thì không giống, họ sống từng khoảnh khắc trong cuộc đời mình. ch.ết đi, dù cho có rất nhiều thứ còn muốn làm, nhưng là, dù có tiếc nuối, nhưng ngươi cũng sẽ không cảm thấy hối hận”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.


Kiếp trước, hắn sống trong thế giới rất hòa bình, ít nhất hắn cho là như vậy. Dù sao sống vài chục năm cũng chưa từng bị cướp lần nào. Rất an toàn.


Thời trẻ, hắn từng bỏ nhà trốn đi, ngao du sơn thủy, đi khắp nơi trên thế giới suốt 2 năm. Dùng đôi mắt của mình, đôi chân của mình đến rất nhiều nơi trên thế giới.
Cũng không phải là vì hắn cỡ nào yêu thích du lịch. Đơn giản chỉ vì… hắn hiếu kỳ.


Mà cũng vì cái tính hiếu kỳ này hắn mới đi tới nơi này.
Hiếu kỳ hại ch.ết con mèo. Hắn chính là con mèo đó. Vì hiếu kỳ mà ch.ết.
Hắn đơn giản chỉ là muốn biết, cảm giác rơi tự do là gì mà thôi.


Cũng không phải hắn thật muốn ch.ết, mà là vì… nhất thời nảy sinh ý nghĩ mà thôi. Dù sao kết quả cũng như thế.
Năm đó hắn ngồi máy bay đang tiến về một rừng mưa nhiệt đới, ai biết được liền gặp phải bão điện từ. Máy bay tại chỗ bốc cháy, cửa khoang mở ra.


Mà cũng trong lúc đó, hắn hoảng sợ qua, tức giận kêu la qua, cuối cùng chính là cam chịu. Máy bay chính là từ từ rơi xuống, hướng về một ngọn núi cách đó vài cây số lao tới.


Hắn biết, tất cả mọi người, ai cũng chạy không thoát. Cho nên hắn dứt khoát từ trong máy bay nhảy ra ngoài. Từ độ cao hơn 10 ngàn mét rơi xuống, hắn bất tỉnh mất vài giây. Sau đó đột nhiên thanh tỉnh, nhìn xuống dưới cảnh sắc, hắn biết. Đời này, không còn gì tiếc nuối.


“Ca, ngươi sẽ không phải là tự tìm cho mình lý do đi? Võ giả quyền lợi lớn như vậy, còn người bình thường thì chỉ có thể sống trong sự sợ hãi cùng bảo vệ của võ giả. Ma thú tấn công, họ có thể chống lại sao? Còn không phải sợ hãi chạy trốn, ngay cả phản kháng cũng làm không được, làm sao có thể bảo vệ người nhà của mình?”. Lạc Cảnh Điềm bĩu môi nói.


“Hỏi ngươi một câu. Nếu như nghe tin một võ giả vì bảo vệ người nhà mình mà ch.ết. Ngươi sẽ thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên đột nhiên hỏi.
“Hẳn là đau xót cùng thương tiếc đi?”. Không hiểu Lạc Cảnh Thiên hỏi vì cái gì, nhưng nàng vẫn đáp.


“Như vậy, nếu như là một tòa thành hơn triệu người bình thường bị ma thú giết đây?”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.


Lạc Cảnh Điềm ngẩn ra, nàng có chút không rõ. Nàng cảm thấy, có vẻ như… cũng rất bình thường, không có cảm xúc gì nhiều. Tuy nhiên lại nói không rõ, cũng không hiểu Lạc Cảnh Thiên muốn nói cái gì.


“Một cái ch.ết của võ giả là bi kịch, một triệu cái ch.ết của người bình thường… đó chỉ là những con số”.


Lạc Cảnh Thiên cười đáp, hắn biết cũng không phải tất cả là như thế, nhưng mà, ban đầu mục tiêu của võ giả là cái gì? Còn không phải vì bảo vệ những người bình thường? Từ khi nào xã hội loài ngươi bắt đầu biến chất như vậy?.


Tuy nhiên nói như vậy có chút già mồm, bởi chính hắn cũng là một trong những người hưởng lấy những quyền lợi đó. Nhưng mà trong lòng, hắn vẫn chỉ xem mình là một người bình thường mà thôi. Dù sự thật cũng không phải như vậy.
“Á nè nè, ca ngươi chính là lười đúng không?”.


Lạc Cảnh Điềm không hiểu sao nhìn nụ cười của hắn lại có cảm giác rất… đau xót, cảm giác gì nàng nói không rõ ràng. Ban đầu là muốn phản bác, nhưng mà sau đó nàng liền không nói gì, mà chuyển sang trêu chọc hắn.
“Cái này cũng bị ngươi nhìn ra?”.


“Hứ, ta là ai chứ? Vũ trụ siêu cấp vô địch đáng yêu Điềm Điềm. Làm gì có cái gì ta nhìn không ra?”. Lạc Cảnh Điềm tự luyến đắc ý nói.
“Ta còn chưa khen ngươi đây ngươi liền như thế tự luyến? Có phải ta khen ngươi ngươi liền muốn lên trời?”. Lạc Cảnh Thiên bật cười đáp.


“Cũng không phải không thể, chờ ta đột phá tới trong truyền thuyết Ngự Linh cảnh, ta lên trời cho ngươi xem”.
“Ngươi nghe nói qua về người cường đại nhất Thiên Ưng đế quốc sao?”.
“Có a, thế nào đột nhiên nói cái này?”.
“Nghe nói người đó năm nay vừa qua 80 tuổi”.


“Đúng thế, quả thật chính là thiên tài trong thiên tài nha. Trên internet không phải nói, trước 100 tuổi bước vào Ngự Linh cảnh đều là đỉnh cấp thiên tài sao? Ta chắc chắn sẽ đạt tới cảnh giới đó”. Lạc Cảnh Điềm tự tin nói.


“Chỉ sợ đến lúc đó ngươi dù cho thành Ngự Linh cảnh, không có người xem”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.
“Vì cái gì?”.


“Ngươi nghĩ một chút, cứ cho ngươi là đỉnh cấp thiên tài, thậm chí là tuyệt thế thiên tài. Thì cũng cần tốn ít nhất 50 năm để bước vào cảnh giới đó. Năm nay ngươi 15 tuổi, 50 năm sau chính là 65 tuổi. Ngươi nghĩ, một lão bà 65 tuổi bay trên trời, da mặt thì nhăn nhó, trên mặt đầy nếp nhăn, ngực rũ xuống, ngươi nghĩ sẽ có người xem sao?”. Lạc Cảnh Thiên trào phúng nói.


“Nha! Lạc Cảnh Thiên. Ngươi muốn ch.ết?!”.
Lạc Cảnh Điềm thẹn quá hóa giận, có nữ nhân nào không quan tâm đến nhan sắc của mình? Lạc Cảnh Thiên vậy mà lấy nó ra châm chọc mình. Nàng thế nào không tức giận được?.
Ngao!


“Buông ra, ngươi là chó sao? Làm sao động một chút liền muốn cắn người?”. Lạc Cảnh Thiên hét lớn.
Bởi vì Lạc Cảnh Điềm đột nhiên nắm lấy cánh tay của hắn, đưa miệng tới cắn xuống.
“Ta cắn ch.ết ngươi. Cắn ch.ết ngươi”.


Lạc Cảnh Điềm nhất quyết không buông. Lạc Cảnh Thiên cảm thấy cánh tay đều bắt đầu tê dại.
Đất mẹ a.


Nữ nhân đều là cầm tinh cẩu sao? Động một chút liền cắn người? Kiếp trước muội muội hắn cũng thế, bạn gái hắn cũng vậy. Kiếp này lại lần nữa bị cắn. Cánh tay truyền tới đau nhức làm hắn khóc không ra nước mắt.


Gần đó có một đôi ông lão bà lão đang ngồi ngắm cảnh, thấy Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Cảnh Điềm đùa giỡn thân mật, bà lão kia liền cùng ông lão nói.
“Tuổi trẻ thật tốt, tình cảm chính là mặn nồng. Cũng không giống như ai đó, suốt ngày cùng ta cãi nhau, nhường một chút cũng không được”.


“Ha ha, cãi nhau mới là phúc”.
“Kỳ thực, lão đầu, năm đó nếu ngươi đẹp trai giống tiểu tử kia, chúng ta cũng sẽ không thường xuyên cãi nhau”.
“Ta nếu như đẹp trai như hắn, dù chỉ là một nửa. Ngươi cho rằng ta sẽ để ý tới ngươi?”. Ông lão không vui nhếch miệng nói.


“Ngươi… ngươi cái lão già đáng ch.ết. Còn chướng mắt ta? Ta đánh ch.ết ngươi”. Bà lão nghe được ông lão nói, thẹn quá hóa giận, cúi đầu cầm lên chiếc dép của mình hướng về ông lão đánh tới.


“A! Lão bà, chỉ cùng ngươi đùa một chút, đừng đánh, nhiều người như vậy, cho ta chút mặt mũi”.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*






Truyện liên quan