Chương 26: Vì cái gì muốn giết ta?

Về phần Vận Mệnh Nữ Thần là ai, ngay cả Thượng Cổ Tôn Giả cũng không biết. Cũng chỉ biết, nàng là một trong những sinh linh sinh ra đầu tiên trong thời kỳ hỗn độn. Nắm giữ sức mạnh khó thể phán đoán. Ngay cả ba vị thần tạo ra vũ trụ cũng không bằng.


Cho nên cây trượng này quyền năng đủ biết đáng sợ cỡ nào. Nhưng là hắn cũng không có cách nào đem quyền năng của nó hoàn toàn phóng thích ra, dù sao ngay cả Thượng Cổ Tôn Giả cũng làm không được, đừng nói là hắn.


Nhưng ít nhất, hắn có thể sử dụng một chút bộ phận sức mạnh của nó, tuy nhiên còn chưa tới một phần vạn sức mạnh, nhưng cũng đủ để mạnh mẽ để tăng lên thực lực của hắn rồi. Có nó, ma pháp của hắn có thể phóng thích ra sức mạnh gần như gấp hai lần.


Gấp gáp lấy ra Vạn Pháp Chi Thư, hắn nhanh chóng tìm kiếm ma pháp quần công. Hắn có chút hối hận tại sao không sớm một chút học được những ma pháp này, ít nhất một hai chiêu thức. Hiện tại tốt, phải tại chỗ học, phóng thích ra hay không còn cả một vấn đề đây.


Liếc qua các chiêu thức, hắn ánh mắt rơi ngay vào một cái tên: Vũ Mạc Thiên Hoa.
Nhìn vào chú giải, ma pháp này có thể điều khiển mộc nguyên tố, tạo thành vô vàn cánh hoa, hóa thành một cơn bão xoáy tấn công địch nhân. Mỗi cánh hoa đều giống như lưỡi dao sắc bén có thể chém đứt cả sắt thép.


Nhưng là, cần phải khống chế “mộc hệ nguyên tố” mới có thể thi triển ra uy lực mạnh nhất.
Hắn nhưng là vô duyên với nguyên tố. Cho nên chỉ có thể vận dụng ma lực thay thế, uy lực tuy nhiên yếu đi không ít, nhưng ít nhất có thể sử dụng để đối phó với tình huống hiện tại.


available on google playdownload on app store


Dù sao trong phần chú giải chiêu thức là nói như vậy, sự thật thế nào hắn cũng không biết được.
Hắn nhìn vào chú ngữ, nhanh chóng nhớ kỹ. Sau một lát, đám ma thú đã kéo tới, cách hắn chỉ có vài chục mét.


Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nheo lại, trên cánh tay trái xuất hiện một vòng tròn bằng ma lực. Ngay lập tức, hắn đánh mạnh xuống đất, trong chớp mắt liền tạo ra một cơn sóng ma lực bắn lên phía trước.
Rào!


Trong chớp mắt, ma lực bao phủ toàn bộ ma thú, từ bên dưới mặt đất ngoi lên một sợi dây màu tím đem chân chúng trói lại.
Âm Ti Trói Buộc nhưng cũng có thể là một chiêu thức quần công. Lần đó đối phó với Mạc Tần Phong chỉ là một dạng vận dụng của nó mà thôi.


Đám ma thú bị trói lại, nhất thời thoát không ra. Chúng dùng miệng muốn đem dây trói cắn đứt. Nhưng là Âm Ti Trói Buộc cũng không có dễ phá như vậy. Dù sao Mạc Tần Phong dùng trên 5 thành lực lượng mới thoát được.


Nhìn thế nào đám ma thú này nhiều nhất chính là cấp 2 ma thú mà thôi. Làm sao có thể dễ dàng thoát được Âm Ti Trói Buộc của hắn phóng thích, hơn nữa còn thông qua Vận Mệnh Chi Trượng chúc phúc, tăng gấp đôi sức mạnh đây?.


Tranh thủ thời gian, Lạc Cảnh Thiên vội vàng đưa tay lên trước ngực bấm pháp quyết, miệng lẩm bẩm chú ngữ. Ngay lập tức, một quả cầu nhỏ màu xanh lam xuất hiện trước người hắn.


Bàn tay đung đưa tạo thành một loại động tác rất kỳ quái, giống như là đang xoay tròn một quả bóng. Mà quả cầu trước người hắn bắt đầu biến to ra, sau đó nổ tung thành nhiều tia sáng bắn ra xung quanh.


Mà ngay sau đó, những tia sáng kia bắt đầu tụ tập lại trước mặt Lạc Cảnh Thiên tạo thành một cái vòng xoáy lớn. Các tia sáng chia nhỏ ra, nhìn qua giống như là một cánh hoa hồng như thế, bắt đầu xoay quanh vòng xoáy.
Lạc Cảnh Thiên ma lực trong cơ thể nhanh chóng tiêu hao gần như một nửa.


Chiêu thức này tiêu hao thật lớn. Hắn có cảm giác cả người bị móc rỗng. Đương nhiên đây chỉ là ảo giác, dù sao đột nhiên biến mất một nửa sức mạnh, ai cũng sẽ có loại cảm giác này.


Nói thì chậm, nhưng mọi việc xảy ra bất quá chưa tới 10 giây. Lúc này đám ma thú cũng đã có một ít thoát được trói buộc của Lạc Cảnh Thiên.


Thấy cảnh này, hắn cũng không dám chậm trễ, tay con lại nâng lên pháp trượng đạt ngang trước mặt. Hai tay bắt đầu phóng thích ma lực tụ tập vào pháp trượng, sau đó hai tay xoay một vòng, thanh pháp trước nhất thời liền lơ lửng trên không trung.


Mà vòng xoáy kia giống như bị pháp trượng tác động biến lên càng lớn. Lạc Cảnh Thiên một tay đánh lên pháp trượng, trong nháy mắt, vòng xoáy bay ra lao về phía đám ma thú. Trên không trung, chúng phân tách ra thanh hàng ngàn mảnh, giống như những mũi tên bay tới đám ma thú.
Piu piu!


Âm thanh xé gió vang lên, sau đó liền là tiếng kêu thảm thiết của đám ma thú.
Chỉ trong chớp mắt, hàng trăm con ma thú ngã xuống, Lạc Cảnh Thiên bị uy lực này chấn kinh rồi. Đây là do hắn ma lực còn yếu, nếu như là cấp độ cao hơn… hắn không dám tưởng tượng sức mạnh sẽ đạt tới cấp bậc gì.


Cái này đơn giản chính là sát chiêu quần công đi.
Lạc Cảnh Thiên bắt đầu khống chế những cánh hoa kia, thế là một cuộc đồ sát diễn ra.
Đám ma thú bị kinh hãi, chạy tứ tán khắp nơi, cũng không còn quan tâm tới Lạc Cảnh Thiên.


Chỉ là ngay lúc này, đột nhiên một cơn gió mạnh ập tới, đem toàn bộ chiêu thức của Lạc Cảnh Thiên đang sử dụng đánh tan.
Thấy cảnh này, Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, quay đầu nhìn khắp nơi.
Không thấy được bất kỳ người nào.


Nhưng chính vì như thế, hắn mới cảm thấy kỳ quái. Vừa rồi rõ ràng cũng không phải một cơn gió bình thường. Có thể đánh tan chiêu thức của hắn, không phải một cơn gió liền có thể làm được.
Chỉ là hắn cũng không tìm được là người nào ra tay hay có sinh vật nào gần đó.
Rống!


Đám ma thú không còn bị công kích, chúng bình tĩnh lại, sau đó toàn bộ rống to lên, hướng về phía Lạc Cảnh Thiên lao tới.
Gương mặt Lạc Cảnh Thiên trở lên có chút âm trầm. Nội tâm nộ hỏa bùng lên.


Đáng ra hắn có thể đem ma thú giết sạch, nhưng là chỉ vì người đó, hắn liền lâm vào cục diện này. Hiện tại ma lực trong cơ thể gần như thấy đáy, muốn hồi trở lại cần một chút thời gian. Nhưng đối mặt với đám ma thú vây công, hắn sống được hay không còn là một ẩn số.


Hiện tại, hắn ý nghĩ giết người đều có.
Xoạt.
Bàn tay khẽ động, Vận Mệnh Chi Trượng trong nháy mắt tản phát ra cự đại uy năng. Hắn muốn đánh cuộc một chiêu cuối cùng, có thể hay không đem ma thú dọa đi, đều cược vào chiêu này.
Ma lực toàn bộ quán thâu vào trong quyền trượng.


Nhưng chính vào lúc này, cơn gió kia lần nữa ập tới.
Lạc Cảnh Thiên biến sắc, muốn ngăn cản đã không kịp. Ma lực hắn quán thâu vào trong Vận Mệnh Chi Trượng bị cơn gió kia thổi một cái biến mất hoàn toàn.
Nội tâm có chút tuyệt vọng, lại có chút hiểu kỳ. Người này rốt cuộc là ai?.


Hắn cũng không có tức giận. Dù sao, có thể đem ma lực trong Vận Mệnh Chi Trượng đánh tan, đủ biết người này thực lực mạnh hơn hắn nhiều lắm. Hơn nữa cũng là pháp sư như hắn.
Chẳng lẽ…
Lạc Cảnh Thiên nhất thời bán tín bán nghi. Không lẽ là Thượng Cổ Tôn Giả.


Không trách được hắn có ý nghĩ này, dù sao thái độ của sư phụ hắn lần này quá kỳ quái.
Đầu tiên chính là cái gọi là “Cuộc Viếng Thăm Từ Địa Ngục”.
Đó cũng không phải là ảo giác, nếu là ảo giác, Chân Giải Chi Nhãn cũng không tự động bộc phát đem hắn cứu ra.


Thượng Cổ Tôn Giả một mực nói đây là giả, vì cái gì đây? Chẳng lẽ sư phụ muốn giết hắn? Cũng không cần thiết đi? Với cảnh giới của Thượng Cổ Tôn Giả. Muốn giết hắn còn không đơn giản?.
Không cần thiết phải làm những thứ này tốn thời gian lại hao tổn tâm trí.


Bỗng nhiên, hắn đột nhiên nghĩ tới một việc.
Thượng Cổ Tôn Giả là có thể xem được tương tai cùng quá khứ. Chẳng lẽ, sư phụ hắn nhìn được thứ gì nên mới muốn giết hắn? Không lẽ hắn trong tương tai đối với thế giới này gây nên bất lợi?.
Hẳn là thế đi.


Nở ra nụ cười khổ. Lạc Cảnh Thiên chán nản ngồi xuống đất nhìn đám ma thú cách mình ngày càng gần.
Hắn cũng không phải sợ ch.ết. Dù sao đều ch.ết qua một lần, cũng không có cảm thấy sợ hãi như trước. Hắn hiện tại nội tâm rất bình thản, thậm chí có thể nói là tĩnh lặng chờ đợi cái ch.ết.


ch.ết đáng sợ sao? Hắn không cảm thấy như vậy.
Kiếp trước, người khác đều nói ch.ết đi sẽ bước vào vòng luân hồi, kiếp này làm nhiều việc thiện, kiếp sau sẽ làm người. Ngược lại làm ác nhiều sẽ thành súc sinh.


Nhưng là, mất đi trí nhớ, vậy kiếp sau còn là chính mình sao? Ngươi biết được sao?.
Đó chẳng qua chỉ là những người truyền đạo kia giáo hóa con người tích cực làm việc thiện mà thôi.


Dù thật sự có, hắn cũng chẳng mong chờ kiếp sau thế nào. Có thể sống lại trong thế giới này, đó là hắn may mắn. Nhưng nếu như ch.ết đi, thì hắn cũng nhận. Không có gì đáng tiếc nuối.
“Ta còn chưa nhìn ngắm được thế giới này đây”. Lạc Cảnh Thiên lẩm bẩm nói.


Có lẽ đó là điều hắn tiếc nuối đi. Dù sao kiếp trước, vẫn là kiếp này. Ngắm nhìn thiên nhiên mỹ lệ là sở thích duy nhất của hắn. Đương nhiên trong cái gọi là “thiên nhiên mỹ lệ” cũng bao gồm “mỹ nữ” bên trong.


Nhìn phía trước, ma thú đã cách hắn chỉ còn vài mét. Hắn biết, kế tiếp mình sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Phản kháng? Không cần thiết. Đằng nào chẳng phải ch.ết, tốn sức lực giết đám ma thú này vài con có tác dụng gì? Để cho Thượng Cổ Tôn Giả nhìn hắn trước khi ch.ết ngoan cường sao?.


Vì cái gì muốn giết ta?.
Đây là câu hỏi duy nhất trong đầu lúc này của hắn.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*






Truyện liên quan