Chương 44: Bất kỳ yêu cầu gì? Bao quát thân thể của ngươi?

Nếu như Lạc Cảnh Thiên biết ý nghĩ của nó, nhất định sẽ cười phun.
Ngươi đây là độc thân quá lâu nên mới có ý nghĩ này đi? Có thể sáng tạo sinh mệnh, ngươi làm sao không tự sáng tạo ra bạn đời a?.


Không thể sinh con, ngươi mẹ nó có thể sáng tạo sinh mệnh thì cần sinh con làm cái gì? Tìm phiền phức sao? Ngươi xác định là muốn bạn đời vẫn là muốn khoái hoạt thể xác?.
Ta nhổ vào.


“Rốt cuộc là muốn tìm ngươi thì làm thế nào? Ta cũng không thể cả ngày mang ngươi theo đi?”. Lạc Cảnh Thiên mất kiên nhẫn hỏi.
“Dùng ý niệm kêu gọi là được. Không có chuyện gì thì ta đi, đừng lại phiền ta”. Thượng Cổ Chi Linh nói xong liền không còn lên tiếng nữa.
Lạc Cảnh Thiên nhíu mày.


Sống lâu đều cổ quái như thế sao?.
Hắn không biết, lúc này Thượng Cổ Chi Linh cũng không còn tại nhà hắn, mà sớm đã tới một nơi cách nhà hắn vài trăm vạn cây số rồi.


Sau một giờ, Lạc Cảnh Thiên tắm rửa xong mới từ từ đi xuống phòng khách. Hắn nhìn thấy trong phòng khách ngoài cha mẹ hắn còn có thêm một người, người này chính là Tố Băng Băng.
Cô ta tới đây làm gì? Sẽ không phải người tìm hắn là cô ta đi?.


“Thiên nhi, ngươi cuối cùng đi ra”. Phùng Nguyệt thấy Lạc Cảnh Thiên đi xuống liền cười nói.
“Hừ! Để khách nhân chờ đợi, thật không ra thể thống gì. Còn không mau tới xin lỗi người ta?”. Lạc Vũ Quân hừ một tiếng nói.
“Không cần, ta không ngại”. Tố Băng Băng vội nói.


available on google playdownload on app store


“Liên quan gì tới ta? Ta lại không bắt nàng đợi. Không chờ được trực tiếp rời đi liền tốt”. Lạc Cảnh Thiên bĩu môi nói.
“Ngươi!”. Lạc Vũ Quân tức giận nói không lên lời.
Đương nhiên, đó chỉ là mặt ngoài. Là để cho Tố Băng Băng nhìn, trong lòng ông ta lại cảm thấy phi thường hả dạ.


Đuổi con trai hắn khỏi học viện, hiện tại còn muốn gặp con trai hắn? Đâu có chuyện dễ dàng như vậy.
Ngược lại là Phùng Nguyệt, trên mặt luôn treo lấy nụ cười. Không hề trách móc gì Lạc Cảnh Thiên, điều này làm cho Tố Băng Băng phi thường khó chịu.


Dù thế nào nàng cũng là đạo sư của Phi Ngư học viện, ba ngày qua nàng đến tổng cộng 6 lần, mỗi lần Phùng Nguyệt đều viện lý do Lạc Cảnh Thiên đang bế quan, không thể làm phiền.
Chỉ là một tên Luyện Linh cảnh, còn cần bế quan? Ngươi cho rằng người là Ngự Linh Cảnh đại lão sao? Còn bế quan? Ta nhổ vào.


Lần này lại để nàng đợi hơn một giờ. Nói không khó chịu là giả, nhưng mà có chỗ cầu người ta, nàng vẫn là nhịn xuống.
“Cha, nghe bảo có người tìm ta? Là ai vậy?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
Tố Băng Băng mặt đen lại.
Biết rõ còn cố hỏi.
“Là ta tìm ngươi”. Tố Băng Băng lên tiếng.


“Không phải đâu? Vị tiểu thư này, ta nhớ được là ngươi đuổi ta khỏi học viện, hiện tại tìm ta? Không phải chứ? Là cần làm thủ tục sao? Thiếu thủ tục nào nhắn tin cho ta là được, ta cho người đi làm. Cần gì phiền phức tìm đến cửa?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.


“Ăn nói kiểu gì đây? Cho ta tôn trọng một điểm. Tố tiểu thư, tiểu tử nhà ta không hiểu chuyện, mong ngươi nhiều chút bao dung”. Lạc Vũ Quân trách mắng Lạc Cảnh Thiên, sau đó nhìn Tố Băng Băng nói.
“Không sao. Là ta sai trước”. Tố Băng Băng vội nói.


“Đã ngươi đi xuống thì cùng người ta nói chuyện đi, ta còn có công việc, đi trước. Tố tiểu thư, ngươi cùng tiểu tử này trò chuyện đi”. Lạc Vũ Quân lúc này đứng lên nói.
“Lạc tiên sinh đi thong thả”.
“Các ngươi nói chuyện, ta đi pha trà”. Phùng Nguyệt cũng đứng dậy nói.


“Tìm ta có chuyện gì?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn Tố Băng Băng hỏi.
“Là… là có chuyện. Ta hy vọng ngươi có thể trở lại học viện”. Tố Băng Băng nói.


Ngày đó Lạc Cảnh Thiên rời đi, nàng liền bị viện triển mắng một trận. Cũng bắt nàng phải để cho Lạc Cảnh Thiên trở lại học viện, nếu không liền khai trừ nàng.
Đây cũng không phải đùa giỡn, mà là do Lạc gia tạo áp lực.


Nếu như Lạc Cảnh Thiên làm sai thì không có gì đáng nói, nhưng mà sai lại là do Tố Băng Băng. Điều này mới làm cho Lạc gia bất mãn.


Cũng không biết là tên nào dùng điện thoại quay lại ngày đó nói chuyện tung lên trên mạng dẫn tới rất nhiều người đang bàn tán. Hơn nữa Lạc gia tạo áp lực làm cho một số gia tộc cũng bắt đầu miệng lưỡi công kích Phi Ngư học viện.


Phải biết Phi Ngư học viện địa vị mặc dù cao, nhưng mà cũng chỉ đơn giản là mặt ngoài thôi. Mặt ngoài những gia tộc như Lạc gia sẽ không đối với học viện làm cái gì, dù sao đế quốc nhìn chằm chằm, dám động tay chân không khác nào tự sát.


Nhưng mà trong tối làm một chút mờ ám lại không có vấn đề gì, đừng nói lần này Lạc gia chiếm lý, học viện dù muốn bảo vệ Tố Băng Băng cũng làm không được.


Để cho một đỉnh cấp gia tộc ghi thù, không nghi ngờ gì là một hành động vô cùng không sáng suốt. Dù cho Tố Băng Băng thân phận không đơn giản thì cũng không được.


“Trở lại học viện? Đừng đùa. Ngươi đều đuổi ta đi còn muốn ta trở lại? Mặt mũi ta không cần sao?”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.
“Là lỗi của ta, thật xin lỗi”. Tố Băng Băng nói.


“Nếu như xin lỗi hữu dụng còn cần luật pháp làm gì? Trở về đi, học viện ta sẽ không trở về”. Lạc Cảnh Thiên nói.


“Rốt cuộc làm thế nào ngươi mới đồng ý trở lại học viện? Chỉ cần ngươi trở về học viện, bất cứ yêu cầu gì đều có thể. Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ làm”. Tố Băng Băng nói.


Nàng rất cần công việc này, chưa nói tới đãi ngộ ra sao, chỉ riêng thân phận đạo sư, nàng có thể tránh được rất nhiều phiền phức. Nếu như đánh mất nó, nàng tất cả đều sẽ mất hết.
“Bất cứ yêu cầu gì? Bao quát bản thân ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt hỏi.


“Ngươi… ngươi vô sỉ”. Tố Băng Băng nghe thế ngẩn ra, sao đó tức giận mặt đỏ bừng nói.
“Ha ha. Xem đi, đã không được, kia liền lăn. Ta không rảnh cùng ngươi chơi”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.
Hắn sớm biết nàng sẽ nói như thế.


“Có… có thể đổi yêu cầu sao? Yêu cầu nào đều được”. Tố Băng Băng nói.
“Ngươi cứ nói đi?”.
“...”. Tố Băng Băng.
Nàng không có lên tiếng, chỉ cúi đầu, không biết nàng đang nghĩ cái gì.


“Trở về đi, sau này cũng đừng tìm ta”. Lạc Cảnh Thiên thấy nàng không lên tiếng liền đứng dậy nói, sau đó quay người muốn đi lên phòng.
“Chậm đã”. Tố Băng Băng lên tiếng.
“Thế nào? Đổi ý?”.
“Ta… ta đồng ý”. Tố Băng Băng cắn răng nói.


“Ngươi nói cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên nhất thời liền sửng sốt.
Cái này kịch bản không đúng a.
Hắn có thể nhìn ra, Tố Băng Băng là loại người rất kiêu ngạo. Nàng là sẽ không đồng ý loại yêu cầu đó.
Nhưng mà làm sao lúc này lại đồng ý?.
Gặp quỷ.


“Ta nói, ta đồng ý”. Tố Băng Băng nghiêm túc nhìn hắn nói.
“... Ngươi xác định?”. Lạc Cảnh Thiên không dám chắc hỏi lại.
“Đúng vậy”.
“...”. Lạc Cảnh Thiên.
Lần này đến lượt hắn im lặng.
Đây là có chuyện gì xảy ra a?.


Hắn biết Lạc gia đối với học viện tạo áp lực, nhưng mà cũng không cần thiết đến nỗi đó đi?.


Tuy nhiên không biết thân phận Tố Băng Băng là gì, nhưng chắc chắn không thấp. Nhìn khí chất trên người nàng liền có thể biết được, đây tuyệt đối là tiểu thư của gia tộc nào đó. Mà lại gia tộc này địa vị cũng không thấp.


Như vậy cần gì vì một cái chức vị mà dùng thân thể đánh đổi?.
“Nói miệng ai nói không được. Vẫn là muốn nhìn biểu hiện của ngươi đi”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày suy nghĩ, sau đó nở ra nụ cười nói.


“Ngươi muốn thế nào?”. Tố Băng Băng mặc dù rất hận Lạc Cảnh Thiên cháy nhà hổi của, nhưng mà mặt ngoài nàng cũng không có biểu lộ ra cái gì.
“Tối nay tại Thiên Nguyệt Lâu tầng thượng. Hiểu ý ta chứ?”. Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười nói.
Hắn còn thật muốn biết, nàng có lá gan này hay không.


“Được, tối nay ta sẽ đến. Hi vọng ngươi giữ lời”. Tố Băng Băng nói xong liền đứng dậy, khẽ cúi chào liền rời đi.
Nhìn nàng bóng lưng, Lạc Cảnh Thiên lâm vào trầm tư.
“Thế nào? Lừa gạt con gái nhà người ta, hiện tại cao hứng đi?”.
Bỗng nhiên phía sau hắn vang lên giọng nói.


“Mẹ, ngài đừng nói lung tung. Ta cũng không có ý nghĩ đó”.
Thấy người là Phùng Nguyệt, Lạc Cảnh Thiên liền cười nói.
“Ha ha, đều lừa gạt người ta tới khách sạn, còn bảo không có ý đó? Nam nhân các ngươi a”. Phùng Nguyệt lắc đầu cười nói.


Tuy nhiên nàng biết Lạc Cảnh Thiên cũng không phải loại người này, chỉ là hiếu kỳ vì cái gì hắn lại làm như thế.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*






Truyện liên quan