Chương 50: Lại có chuyện tốt như thế?

Hôm nay là ngày tổ chức tân sinh tỷ võ, gần như toàn bộ học viên đều có mặt tại võ đài.
Nơi này vô cùng rộng lớn, có trên hơn 20 ngàn mét vuông.


Nơi này có chút giống như một cái sân vận động, khác biệt chính là khán đài, khán đài được chia làm hai phần, phần trên cùng là dành riêng cho những học viện năm hai trở lên, còn phần dưới là cho học viên năm nhất.


Học viện Phi Ngư chiếm diện tích gần 300 ngàn mét vuông. Số lượng học viên hơn 10 ngàn người. Cũng đủ biết nó rộng lớn cỡ nào.


Lạc Cảnh Thiên thực ra rất ít tiếp xúc với người khác trong học viện, cũng không có hứng thú đi thăm quan nơi này cho nên cũng không có biết được chuyện này. Nhưng hôm nay, sau khi đi vào võ đài, hắn liền thấy được xung quanh người người tấp nập.
Quả thật nhiều như kiến.


Trên sân đại đa số đều là học viên năm nhất, những học viên khác toàn bộ đã lên trên khán đài ngồi rồi.


Dù sao đây cũng chỉ là cuộc tỷ võ của tân sinh, tranh đoạt là vào lớp A chứ không phải cái gì tài nguyên lớn. Đám học viên cũ cũng chẳng cần lôi kéo đám tân sinh làm cái gì, dù sao chỉ bước vào năm thứ hai mới xem như chính thức trở thành một phần tử của học viện.


available on google playdownload on app store


Nói dễ nghe, tân sinh là nhân viên dự bị, nói khó nghe chính là kẻ dư thừa.
Cạnh tranh trong học viện, năm thứ nhất không có gì đáng nói, nhưng bước vào năm thứ hai mới gọi là khốc liệt. Bước sang năm thứ ba càng là tăng độ khó lên cấp bậc địa ngục.
Mà năm cuối cùng chính là tuyệt vọng.


Thực chất, cuộc tỷ võ này cũng không phải rất nhiều người tham gia. Toàn bộ tân sinh hơn ngàn người, nhưng tham gia cộng lại cũng chưa đủ 130 người.


Cũng không phải không có người nguyện ý tham gia, mà là đã trải qua sàng chọn. Đặc biệt là những người lớp B, từ hơn 900 học viên tỷ thí với nhau chọn ra 90 người mạnh nhất.


Lớp A tân sinh cũng chỉ có 50 người, chỉ có 40 người tham gia. Đó là do những người còn lại không cảm thấy có hy vọng tiến vào top 10 nên từ bỏ. Mà lớp C chỉ vẻn vẹn 7 người tham gia.


Gần 130 người, trong vòng một ngày liền có thể hoàn thành chọn ra top 50, ngày tiếp theo chính là top mười. Mà ngày cuối cùng là tứ cường.
Trên võ đài có một cái màn hình cực lớn 6 chiều đối chiếu mọi góc độ để đám người trên khán đài quan sát.


Mà tiến vào top 10 đều có thể tiến vào lớp A, phần thưởng này cũng chỉ hấp dẫn được đám tân sinh mà thôi. Những học viên năm hai trở lên đều biết, thực chiến tại dã ngoại mới là quan trọng nhất.
Về phần tài nguyên trong học viện, cái này còn không phải bắt nguồn từ dã ngoại?.


Chỉ cần có thực lực, lớp A hay lớp C lại có gì khác biệt?.
Nhưng mà có thể đối với họ điều này không có gì hấp dẫn, nhưng đối với các đạo sư phụ trách tân sinh tới nói, cái này chính là chiến tích. Là công trạng.


Chỉ cần có học viên lớp họ tiến vào top 10, như vậy họ chắc chắn đạt được tài nguyên càng nhiều hơn. Hơn nữa nếu như có học viên đạt tới tứ cường, như vậy họ đạt được có thể nói là rất to lớn. Có thể tiến thêm một bậc.


Phi Ngư học viện, đạo sư chia làm ba cái đẳng cấp, thứ nhất chính là đạo sư bình thường, phụ trách chủ yếu là tân sinh cùng năm hai. Thứ hai là đạo sư cấp bậc ưu tú, phụ trách chính là năm ba học viên. Cuối cùng chính là đạo sư cấp tinh anh. Phụ trách năm thứ tư học viên.


Mỗi cấp tài nguyên, đãi ngộ đều là một trời một vực.
Cũng chính vì điều đó, Tố Băng Băng mới dùng mọi cách hy vọng Lạc Cảnh Thiên tham gia. Với tin tức điều tr.a về Lạc Cảnh Thiên mà nàng biết, hắn khả năng tiến vào top 10 là rất lớn.


Như vậy, nàng rất có khả năng liền có thể tiến vào đạo sư cấp ưu tú.
Đến lúc đó, những kẻ kia muốn đối phó nàng đều sẽ không dám trực tiếp ngoài mặt gây sự. Chỉ có thể âm thầm lén lút, tránh cho nàng được rất nhiều phiền phức.


“Thiên ca, ngươi làm gì còn đứng đây? Mau trở về vị trí”.
Ngay lúc này, phía sau hắn vang lên giọng nói.
Lạc Cảnh Thiên quay lại liền phát hiện một tên nữ sinh đang nhìn hắn. Hắn cũng không biết người này, nhưng gương mặt có chút quen, hẳn là tại lớp C.


“Ừm, ta biết rồi. Tạ ơn nhắc nhở”. Lạc Cảnh Thiên nhàn nhạt đáp.
Đám người tham gia tỷ võ hôm nay đều bắt đầu tập trung lên võ đài. Võ đài rất lớn, dư sức chứa đụng gần 130 người bọn họ.
Lạc Cảnh Thiên nhìn về phía lớp A, liền thấy Lạc Cảnh Điềm đang đứng đó nhìn hắn.


Thấy Lạc Cảnh Thiên nhìn về phía mình, Lạc Cảnh Điềm hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác.
Nha đầu này.
Vẫn còn giận sao?.
Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ lắc đầu.
“Điềm Điềm, thế nào?”. Bên cạnh nàng một nữ sinh nhíu mày hỏi.


“Uyển tỷ, không có gì”. Lạc Cảnh Điềm khẽ lắc đầu đáp.
Nữ sinh này chính là Mạc gia đại tiểu thư Mạc Uyển, con gái Mạc Tần Phong.
Mạc Uyển nhíu mày nhìn về phía trước, thấy Lạc Cảnh Thiên nhìn về phía bên này liền hiểu.


Mấy ngày nay nàng có nghe qua chuyện của Lạc Cảnh Thiên cùng Tố Băng Băng. Mà Mạc gia cùng Lạc gia lại là thế giao, làm sao không biết Lạc Cảnh Thiên chính là Lạc Vũ Quân con rể nuôi từ bé.


Trước kia nàng thật ra cũng có đôi chút có hảo cảm với Lạc Cảnh Thiên. Nhưng mà sau khi biết được việc giữa hắn và Lạc Cảnh Điềm, nàng liền cùng hắn giữ một khoảng cách.
Nàng tính cách rất bá đạo, cũng rất cương liệt. Sẽ không chấp nhận nam nhân có tam thê tứ thiếp.


Hơn nữa Lạc Cảnh Điềm lại là bằng hữu của nàng, rất thân mật loại kia. Cho nên nàng càng không muốn cùng Lạc Cảnh Thiên có bất kỳ quan hệ gì. Nàng không muốn cùng Lạc Cảnh Điềm xảy ra mâu thuẫn.


Nhưng mà mấy ngày nay lại nghe việc giữa hắn và Tố Băng Băng, điều này làm cho nàng đối với hắn hảo cảm biến mất sạch sẽ.
Quả nhiên, nam nhân đều là lòng tham không đáy.
Có nữ nhân như hoa như ngọc như Lạc Cảnh Điềm còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.


“Hừ! Điềm Điềm, yên tâm đi, lát nữa nếu trên đài gặp hắn, ta nhất định sẽ cẩn thận giáo huấn hắn một trận”. Mạc Uyển nghiêm túc nói.
“Ừm”. Lạc Cảnh Điềm nhẹ gật đầu. Nhưng trong lòng cũng không cho là như vậy.


Nàng nhưng biết Lạc Cảnh Thiên cùng cảnh giới có thể chiến thắng Mạc Tần Phong, dù cho là có yếu tố may mắn trong đó, nhưng cũng đủ biết hắn thực lực rất mạnh.
Muốn giáo huấn hắn không phải chuyện dễ dàng.
Mà lại, nàng cũng không nỡ.


Dù cho ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại luôn tưởng niệm lấy Lạc Cảnh Thiên. Làm sao có thể thật giáo huấn hắn.
Mà gần đó, Sở Như Mộng cũng chú ý tới bên này, nhìn về phía Mạc Uyển cùng Lạc Cảnh Điềm. Lại nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên, hắn nở ra nụ cười đầy bí ẩn.


Hôm nay có trò hay để xem.
Rất nhanh, một người đạo sư tiến lên trên võ đài.
“Các vị bạn học khỏe. Ta là đạo sư Triệu Tử Sinh. Hôm nay ta sẽ là giám khảo cho cuộc tỷ võ lần này”.


“Tân sinh tỷ võ, tổng cộng có tất cả 127 người tham gia. Ngày hôm nay sẽ trải qua 2 vòng thi đấu, chia làm 63 tổ, tuyển ra 64 người đứng đầu. Vì nhân số tham gia là số lẻ, cho nên vòng đầu sẽ có một người được đặc cách tiến vào vòng hai”.


“Vòng hai sẽ còn lại 64 người, chia làm 32 tổ. Những người thua cuộc sẽ tiến hành chọn tiến hành tỷ thí với nhau. Cứ như thế, 14 người thua nhiều nhất sẽ bị loại để chọn ra 50 người đứng đầu”.


“Quy tắc tranh tài là không được tấn công hạ bộ cùng những điểm trí mạng như cổ họng hay huyệt thái dương. Điểm đến là dừng. Nếu có người vi phạm, bất kể là vô tình hay cố ý đều sẽ bị loại”.


“Được rồi. Hiện tại chúng ta bắt đầu chọn ra người may mắn được đặc cách vào vòng hai. Như vậy, mời quan sát lên trên màn hình”.
Vị đạo sư kia lớn giọng nói.
Mà trên bầu trời màn hình lớn hiện lên tổng cộng 127 gương mặt xếp thành một vòng tròn.


Chính giữa có một cái mũi kim giống như một bàn quay.
Vị đạo sư kia lên tiếng bắt đầu, cái kim liền bắt đầu quay.
Đám người chăm chú nhìn lên, không biết người may mắn này sẽ là ai.
Sau một lát, kim dừng lại.


“Chúc mừng thí sinh lớp C Lạc Cảnh Thiên được đặc cách vào vòng thứ hai. Mời học viên Lạc Cảnh Thiên rời khỏi võ đài, những người còn lại bắt đầu chọn cặp thi đấu”. Đạo sư Triệu Tử Sinh cao giọng nói.
Đám người ngẩn ra.
Lạc Cảnh Thiên cũng ngẩn ra.
Lại có chuyện tốt như thế?.


Đám người tham gia dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên.
Tên này làm sao lại may mắn như vậy?!
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*






Truyện liên quan