Chương 52: Lạc Cảnh Thiên cùng Tạ Minh Viễn 1

Nhìn ánh mắt xung quanh nhìn mình, Lạc Cảnh Thiên thật sâu thở dài một cái.
Ta nói đệ nhất hoa mẫu đơn của các ngươi thực ra là một cái nam, các ngươi tin sao?.
Hắn rất muốn hỏi ra điều này, nhưng hắn không dám nói.


Chưa nói tới việc người khác tin hay không, dù có tin cũng chẳng có ý nghĩa. Chỉ sợ những người này tình nguyện bị bẻ cong đi.
Chính hắn biết rõ Sở Như Mộng là nam, nhưng mỗi lần nhìn thấy Sở Như Mộng là một lần cảm thấy kinh diễm, nói gì tới người khác?.


“Thiên ca, ngươi trâu”. Một tên lớp C ngồi bên cạnh Lạc Cảnh Thiên giơ lên ngón cái nói.
“Cái gì?!”.
“Tam đại mẫu đơn đều cùng ngươi có quan hệ, ngươi không trâu người nào trâu?”. Tên kia đáp.
“... Ngươi mắng ta?!”. Lạc Cảnh Thiên trừng lớn mắt.
Mẹ nó.


Đây là ám chỉ hắn là trâu sao? Trâu gặm mẫu đơn
Ta FYM.
Tốn thời gian một buổi sáng, vòng thứ nhất mới kết thúc. Buổi chiều chính là vòng thứ hai.
Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên phát hiện, bản thân hắn hiện tại thật đúng là có chút lúng túng.


Hiện tại hắn đang ngồi trong nhà ăn, trước mặt hắn ngồi là Tố Băng Băng, bàn kế bên ngồi lấy Lạc Cảnh Điềm cùng Mạc Uyển. Gần đó lại thêm Sở Như Mộng đang ngồi.
Sở Như Mộng…
Ngươi mẹ nó tham gia náo nhiệt có đúng hay không?!.


Hắn sở dĩ cùng Tố Băng Băng, là vì muốn cho Lạc Cảnh Điềm không nhắc tới chuyện kia, cũng chỉ là để nàng hiểu thành “hắn thích Tố Băng Băng” là thật. Nhưng mà càng lúc càng cảm giác, mục đích ban đầu bắt đầu có chút lệc hướng.


available on google playdownload on app store


Hắn thế nào cảm giác được, bây giờ nơi này giống như hiện trường đánh ghen đây? Quan trọng nhất là, Mạc Uyển người kia là chuyện gì xảy ra? Hắn cũng không có trêu chọc nàng a.
Quan trọng nhất là, xung quanh có một đống lớn quần chúng đang nhìn chằm chằm hắn.


Hiện tại hắn sợ chỉ cần mình làm ra điều gì quá khích, chỉ sợ sống không đi ra nơi này.
Hỗn đản.
Hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch sao?.
“Ngươi rốt cuộc đối với họ làm cái gì rồi?”. Tố Băng Băng bị người khác nhìn có chút chịu không được, thấp giọng hỏi Lạc Cảnh Thiên.


“Ta cũng thật muốn biết rốt cuộc mình đã làm cái gì thương thiên hại lý, nhưng ta mẹ nó cái gì cũng không làm a”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.
“Không có khả năng, ngươi không làm cái gì làm sao họ lại nhìn chằm chằm ngươi? Ta đều bị nhìn đến hoảng”.


“Ngươi là nữ nhân, ngươi sợ cái cọng lông”.
Lạc Cảnh Thiên cùng Tố Băng Băng thấp giọng trò chuyện, mấy người xung quanh cũng nghe không được nội dung. Họ chỉ cho rằng Lạc Cảnh Thiên đang vung thức ăn cho chó.


Tại học viện người nào không biết việc giữa hắn và Tố Băng Băng? Cho nên thấy hai người như thế họ liền hiểu thành như vậy.
“Khốn kiếp! Chỉ là một tên phế vật, hắn có cái gì mị lực để nhiều mỹ nữ như vậy vây quanh hắn?”.
“...Hắn là Lạc gia đại thiếu gia”.


“Lạc gia thì ngon sao? Hắn còn không phải là cái con nuôi?”.
“... Lạc gia đều thả tiếng, hắn là người thừa kế duy nhất”.
“Hừ! Vậy thì thế nào? Thực lực thấp kém làm được cái gì?!”.
“... Lạc gia tài lực hùng hậu, có thể mời chào rất nhiều cao thủ”.


“Ha ha, còn không phải sớm muộn cũng bị người khác thôn tính? Bản thân thực lực không có sớm muộn cũng ch.ết”.
“... Lạc gia cùng Mạc gia là thế giao, hơn nữa Sở Như Mộng lại mê luyến hắn, Sở gia chắc chắn sẽ sẽ cùng Lạc gia liên kết”.


“... Ngươi mẹ nó biết nói chuyện hay không? Không thể để ta phát tiết một chút?”.
“Đây chính là hiện thực…”.


“Băng Băng, ta trước vẫn hiếu kỳ, lớp A làm sao cần thiết tham gia cuộc tỷ võ này? Phần thưởng cũng chỉ là tiến vào lớp A, họ bản thân đều đã là lớp A thì cần tham gia làm cái gì?!”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Tố Băng Băng hỏi.


“Cái này ta không rõ, nhưng nghe nói viện trưởng chính miệng yêu cầu. Hẳn là có phần thưởng khác đi”.
“Ồ, còn có chuyện này? Đúng rồi, thực lực lớp A thế nào? Hẳn là đều tới Luyện Linh cảnh cao cấp đi?”.


“Ngươi cũng không cần đề ý việc thứ hạng, vẫn là quan tâm bản thân mình trước đi. Vừa rồi tiến vào, ta đi ngang qua lớp A, nghe nói họ muốn đánh tàn ngươi”. Tố Băng Băng nói.
“... Vì cái gì?!”.


Tố Băng Băng nhìn về phía Lạc Cảnh Điềm cùng Mạc Uyển, sau đó lại nhìn về phía Sở Như Mộng. Rồi nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
“Ngươi cứ nói đi?!”.
“... Ta hiện tại chạy còn kịp sao?”.
“Ngươi muốn cả đời bêu danh sao? Không tham gia liền bỏ cuộc?”.
“Cũng không phải không thể”.


“Nếu ngươi muốn thì tùy ngươi, nhưng mà về phía Lạc Cảnh Điềm ngươi định làm cái gì? Ta có thể nhìn ra được ngươi đối với nàng có tình cảm rất sâu, như vậy ngươi bêu danh, sau này cùng nàng, người khác cũng sẽ mang nàng ra nói”.
“Vậy quên đi”.


Mặc dù cùng Tố Băng Băng quen biết chưa tới một tháng, nhưng mà trong những người hắn quen biết, Tố Băng Băng là người nói chuyện hợp tính hắn nhất.
Có thể miễn cưỡng nói, hai người có thể tính là hảo hữu.


Nếu như không phải mỗi người đều mang mục đích, chỉ sợ hai người cũng không phải không có khả năng trở thành bằng hữu thật sự.
Dù cho không nói, nhưng hai người ai cũng hiểu được, đối phương là có mục đích khi tiếp xúc với mình.


Lạc Cảnh Thiên là muốn dựa vào nàng tìm hiểu thế lực của đế quốc, còn Tố Băng Băng lại muốn dựa vào hắn để tìm chỗ dựa. Với thực lực chân chính của Lạc gia, muốn chiếm lấy đế quốc rất đơn giản.


Dù cho Lạc gia không giúp nàng cái gì, nhưng chỉ cần cùng Lạc Cảnh Thiên có quan hệ, đến lúc quan trọng, Lạc gia hẳn là sẽ giúp nàng một tay. Dù sao Phùng Nguyệt đều tự thân cam đoan với nàng, nàng cũng không có cái gì để lo lắng.
Chỉ cần duy trì hữu nghị cùng Lạc Cảnh Thiên là được,


Rất nhanh, buổi chiều liền tới.
Lần này Lạc Cảnh Thiên phải tham gia đánh võ đài.
Nhưng không nghĩ tới, kết quả lại là hắn ra trận đầu tiên.
Hơn nữa, còn là cùng Tạ Minh Viễn đối chiến.
Cái này mẹ nó có tấm màn đen đi? Làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?.


“Lớp C Lạc Cảnh Thiên cùng lớp A Tạ Minh Viễn”. Triệu Tử Sinh cao giọng nói.
“Viễn ca, đem Lạc Cảnh Thiên đánh xuống lôi đài”.
“Đúng, đánh hắn toàn thân bất toại”.
“Đánh hắn sống không bằng ch.ết”.
Đám người trên khán đài bắt đầu reo hò.


Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên, dính vào nữ nhân liền không có kết quả tốt để ăn.
Hiện tại hắn bị người người kêu đánh, mặc dù chỉ là một số thành phần ghen ghét, nhưng mà… số lượng này cũng quá nhiều đi?.


Hơn một nửa khán giả trên khán đài đứng lên hò hét, khán đài có thể chưa đựng 10 ngàn người, hôm nay đều chật kín. Hơn một nửa người… đây là cái gì cảnh tượng?.


Hơn nữa, mấy tên năm hai cùng năm ba là chuyện gì xảy ra? Chuyện của tân sinh các ngươi mẹ nó tham gia náo nhiệt làm cái gì?!.
“Cảnh Thiên ca ca, cố lên”.
Nghe được tiếng kêu này, Lạc Cảnh Thiên bất lực nâng chán.
Sở Như Mộng, ngươi không để ta yên ổn đúng không?!.


“Lạc Cảnh Thiên, hiện tại ngươi đầu hàng còn kịp”. Tạ Minh Viễn cười lạnh nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
Lạc Cảnh Thiên liếc mắt nhìn hắn, một chút tâm tình phản ứng hắn cũng không có.


Khiêu khích? Trước kia còn có thể, nhưng hiện tại, ngươi có tư cách này? Ngươi tin hay không nếu không phải là đang đối chiến, ngươi muốn cùng ta đánh đều phải xếp hàng?.
Thấy Lạc Cảnh Thiên không nói gì, Tạ Minh Viễn cho rằng Lạc Cảnh Thiên đang sợ hắn, nên hắn lập tức tiếp tục châm chọc.


“Thế nào? Sợ? Làm sao không lên tiếng? Chỉ cần ngươi gọi ta một tiếng cha, ta liền bỏ qua cho ngươi, thế nào?”.
“Ngươi đẻ được sao?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt hỏi.
“Mặc dù không được…”.


“Không đẻ được ngươi còn nói nhảm cái gì? Ngươi nếu đẻ được sớm đã bị ném vào kỹ viện rồi. Còn có thể đứng tại nơi này?”. Lạc Cảnh Thiên châm chọc nói.
"Ngươi...".


“Ngươi cái gì ngươi? Có đánh hay không? Không đánh thì lăn xuống dưới. Ta không rảnh cùng ngươi nói nhảm”.
“Tốt! Tốt! Đã thế hôm nay ta không đánh tàn ngươi ta liền không phải họ Tạ”. Tạ Minh Viễn tức giận quát.
“Ngươi không phải họ Tạ? Nói như vậy ngươi là cái con hoang rồi?!”.


Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*






Truyện liên quan