Chương 69: Tiến vào vùng hoang dã

Tạ Minh Viễn hoảng sợ lùi lại một bước.
Hắn có cảm giác đang đối mặt với một con hung thú tùy thời đều có thể đem đầu hắn cắt đứt.
Cái kia hơi thở, cái kia ánh mắt lạnh lẽo làm hắn tê cả da đầu.


Lạc Cảnh Thiên rất nhanh lấy lại bình tĩnh, sau đó hít sâu một hơi kéo lấy Lạc Cảnh Điềm vào bên trong.


Vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn cảm giác lý trí mình bị mất kiểm soát, giống như biến thành một con ác quỷ khát máu như thế. Loại cảm giác này làm cho hắn nhớ tới lần trước Thượng Cổ Tôn Giả đưa hắn tới cái gọi là “cuộc viếng thăm từ địa ngục”.


Chẳng lẽ từ lúc đó, lý trí của hắn bị ảnh hưởng?.
Đem suy nghĩ ném ra khỏi đầu, hắn nhìn qua Lạc Cảnh Điềm hỏi.
“Thế nào? Không dọa đến ngươi chứ?”.
“Ca, vừa rồi ngươi làm ta sợ muốn ch.ết”. Lạc Cảnh Điềm vỗ ngực nói.


Vừa rồi nàng cảm thấy Lạc Cảnh Thiên giống như biến thành một người vô cùng xa lạ, vẫn khuôn mặt đó, vẫn con người đó. Nhưng lại không phải người nàng biết


Chỉ là bây giờ, nhìn thấy nụ cười ấm áp của Lạc Cảnh Thiên, Lạc Cảnh Điêm mới thở ra một hơi. Vừa rồi nàng bị dọa ngay cả lời nói cũng không dám nói.
“Ha ha, ta là dọa tên kia, ngươi sợ cái gì”. Lạc Cảnh Thiên bật cười nói.


available on google playdownload on app store


“Nhìn ngươi quá khủng bố chứ sao? Á nè nè, ca, ngươi nửa năm nay rốt cuộc làm cái gì? Cả ngày đều nhốt mình trong phòng, ta còn tưởng ngươi đang gặp bình cảnh đây”. Lạc Cảnh Điềm hiếu kỳ hỏi.


Vừa rồi nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên vẻ mặt kia, nàng biết, nửa năm qua hắn nhất định là luyện cái gì đó. Nếu không khí tức không thể trở lên khủng bố như vậy được.


“Ta tu luyện chứ làm gì, ngươi biết, ta cùng võ giả khác biệt. Không thể tính theo cách thông thường, cho nên cũng đừng hiếu kỳ rồi”. Lạc Cảnh Thiên qua loa đáp.
Hắn cũng không muốn cho Lạc Cảnh Điềm biết sự thật.


Chỉ là, nhiều lúc hắn cảm thấy, giấu nàng như vậy, có thật sự ổn không? Nàng là người trong cuộc, hẳn là nên để nàng biết…
“Hừm… là vậy sao? Đúng rồi, ca, ngươi biết hôm nay đến học viện làm cái gì sao?”. Lạc Cảnh Điềm hỏi.
“Không phải là săn ma thú sao?”.


“Là không sai, nhưng ca ngươi biết quy tắc chưa? Lần này nhưng là cuộc thi lên lớp, quy tắc nhưng nhất định phải tuân thủ”.
“Nói nghe một chút”.


“Ca ngươi thật là… được rồi. Thi lên lớp quy tắc rất đơn giản, chính là hai người một tổ. Tiến vào hoang dã tìm kiếm hai con ma thú, đem giết, lấy nội đan liền xong”. Lạc Cảnh Điềm nói.
“Hết rồi?”. Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra.
Làm sao so với hắn nghĩ lại đơn giản như vậy?.
“Hết rồi!”.


“Không có cái gì là tích điểm sao? Bảng xếp hạng điểm đây? Cấp bậc ma thú đây?”.
“Không có a, ca! Đây là thi lên lớp, không phải cuộc thi tranh hạng nhất. Nào có lắm thứ như vậy, chỉ lên năm hai mới có loại thi đó”.
“Vậy nếu gặp phải đồng học đây? Cướp đoạt con mồi đây?”.


“Cái này còn thật không rõ, học viện cũng không có nói tới vấn đề này”. Lạc Cảnh Điềm nghĩ một chút rồi nói.
Hắn liền biết.
Làm sao có thể đơn giản như vậy.
Xem ra lần này chính là phải cẩn thận những đồng học kia.


Chỉ là như vậy hắn vẫn cảm thấy kỳ lạ, hẳn là phải có bảng điểm mới đúng? Nếu như chỉ cần săn giết ma thú lấy nội đan, nếu như đem theo nội đan theo vào thì thế nào?.
Đây chẳng phải là gian lận sao?.
Kỳ quái.
Rất nhanh, hai người liền đến sân trường nơi tập hợp.


Tại đây đã có rất nhiều người, phân rõ từng lớp khác nhau. Lạc Cảnh Thiên hai người tiến về vị trí lớp của mình.


“Cảnh Thiên ca ca, lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?”. Nhìn thấy hai người đi tới, Sở Như Mộng liền tiến lên cười nói khiến đám người xung quanh ánh mắt đều rời vào trên người Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên: …
Vẫn là cái tình trạng này. Làm sao một chút cũng không thay đổi đây.


Lạc Cảnh Thiên khẽ gật đầu không nói.
Hắn lúc này cũng không có tâm tình đi cùng Sở Như Mộng chơi trò này.
Nhận ra Lạc Cảnh Thiên tâm tình, Sở Như Mộng cũng không có nói thêm cái gì.


Một tên đạo sư đi tới, người này chính là phụ trách lớp của Lạc Cảnh Thiên. Nhìn thấy hắn tới, ông ta liền nói.


“Lạc Cảnh Thiên, ngươi nửa năm không tới, lần này nhưng nhất định phải nghiêm túc. Thi lên lớp không phải trò đùa, bất kỳ người nào cũng có thể mất mạng. Cho nên đừng có tùy hứng như trước”.


Lạc Cảnh Thiên nhìn ông ta một cái không đáp, hắn biết ông ta đang ám chỉ cái gì. Chính là nói hẳn nửa năm xin nghỉ chứ còn cái gì?.
Tùy hứng? Ha ha.
Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên thái độ, tên đạo sư kia giận mà không dám nói.


Dù sao, đạo sư tại Phi Ngư học viện, đại đa số đều là Khai Mạch Cảnh cao cấp, trừ những đạo sư phụ trách lớp năm hai và năm ba, còn lại không có ai đạt tới Huyền Linh cảnh.


Mà Lạc Cảnh Thiên nửa năm trước liền có chiến lực Khai Linh cảnh hạ cấp đỉnh phong, ai biết được nửa năm sau hắn thực lực là cái gì.
Chủ yếu nhất chính là phương thức chiến đấu của hắn quá quỷ dị, ông ta sợ ăn thiệt thòi, mất mặt. Cho nên cũng chỉ có thể hừ một tiếng xem như qua chuyện.


Sau một lúc, Lạc Cảnh Thiên cũng rõ quy tắc cuộc thi.
Cũng như Lạc Cảnh Điềm nói, nhưng chính là, không có ràng buộc về việc đối với học viên khác ra tay.
Nói như vậy, hoàn toàn có thể xuống tay với người khác.
Độ khó hẳn là ở đây.


Chỉ là hắn kỳ quái, chẳng lẽ học viện không lo ngại gì sao? Cứ như thế để học viên chém giết lẫn nhau?.


Thực tế, học viện cũng không phải không phụ trách như vậy. Mỗi nhóm người đều có một đạo sư riêng giám sát, va chạm với học viên khác là có thể, nhưng là khi xảy ra nguy hiểm tới tình mạng, đạo sư sẽ ra tay giúp đỡ.
Nhưng là như thế, người đó đồng nghĩa với việc bị ở lại lớp.


Thoáng cái liền tới 9 giờ sáng, phía ngoài học viện chạy tới hàng chục chiếc xe kéo. Đều là do ma thú cấp hai kéo xe.
Nhìn cũng đủ biết học viện Phi Ngư giàu có cỡ nào.
Hơn 30 cái xe kéo, hơn 30 con ma thú cấp hai bị thuần phục. Loại hình đồ sộ này…


Nói tới xe kéo, cũng không phải giống như kiếp trước xe ngựa như thế, mà thực chất chính là kiểu xe ngựa hoàng gia anh. Phía trước là ma thú loại chiến mã, cao hơn 3 mét.
Loại này đồ sộ, loại này đánh vào thị giác, quả thật quá hoành tráng.


Ma thú này gọi là Địa Ngục Mã, tổng cộng có tám cái chân, mỗi chân đều giống như một cái cột lớn như thế.
Bờm ngựa lộng lẫy vô cùng, thuần một màu đen. Nhìn vô cùng bá khí.


Ma thú cùng nhân loại khác biệt rất lớn, ma thú không có linh lực, thuần túy dựa vào khí lực cùng hình thể. Chỉ trừ ma thú biến dị có một số năng lực bên ngoài, còn lại tất cả ma thú đều không có năng lực gì khác ngoài lực lượng lớn. Tùy vào loại hình ma thú sẽ nghiêng về tốc độ, phòng ngự hay lực lượng.


Đây là cấp hai ma thú đã cao tới ba mét, hơn nữa, Địa Ngục Mã chỉ là loại cấp thấp nhất trong cấp hai ma thú, càng đừng nói tới những thứ khác ma thú.
Mà phía sau kéo lấy chính là giống như một cái ngôi nhà di động như thế, rất lớn, sức chứa phải tới gần 50 người.


Mỗi một xe đều sẽ đem họ tới một vùng khác biệt để tránh nhân số quá đông cùng đám người hợp tác chiến đấu.
Tổ đội là tùy chọn, muốn cùng ai tổ đội đều có thể, chỉ cần người kia nguyện ý.


Mà làm Lạc Cảnh Thiên kỳ quái nhất là, Mạc Uyển cùng Sở Như Mộng lại cùng một tổ.
Hơn nữa nhìn hai người tay nắm tay, làm sao hắn có cảm giác quái dị đây?.


Mạc Uyển biết giới tính chân thật của Sở Như Mộng? Hẳn là sẽ không đi. Nhưng là nhìn hai người họ không giống như là khuê mật loại hình, mà giống như… tình nhân.
Lạc Cảnh Thiên khóe miệng khẽ nhếch lên.


Không nghĩ tới Mạc Uyển lại là một đóa bách hợp hoa. Điều này để người khác biết không biết có bao nhiêu nam nhân vì đó sinh hận đây?.


Vùng hoang dã, chính là phía ngoài thành trì. Cách Tâm Nguyệt Thành hơn ngàn dặm. Trong này toàn bộ đều là ma thú - ma thú sơn mạch. Mà đám người họ chính là được đưa tới bên ngoài ma thú sơn mạch, càng vào sâu, ma thú cấp bậc càng cao.


Nhưng là bên ngoài, số lượng ma thú có chút ít. Bởi vì đại đa số ma thú đều sống thành bầy đàn, mà vùng ngoài gần như không có con mồi cho chúng săn giết.
Cho nên đám người họ nhất định phải tiến sâu vào bên trong.


Đây chính là mưu mẹo của học viện, dù cho ngươi có thực lực mạnh, muốn lên lớp vậy cũng phải xem ngươi có can đảm đi cầm hay không.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*






Truyện liên quan