Chương 75: Hắn cần chính là ý chí ham muốn sốt sóng
Nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên sinh mệnh khí tức càng ngày càng giảm bớt, Thượng Cổ Chi Linh không biết nên làm thế nào.
“Hắn ý chí đã bắt đầu không còn kiên cường nữa. Bên trong chân nhãn tồn tại năng lượng quá mức bá đạo, cưỡng ép đem con mắt tiến hành dung hợp, hắn lúc này có thể nói đau đớn tột độ. Nếu như ý chí hắn còn không vững vàng lại, hắn chỉ sợ không sống qua đêm nay”. Tiếng nói kia vang lên.
“Vậy làm thế nào?”. Thượng Cổ Chi Linh lo lắng hỏi.
“Ngươi tìm đọc ký ức của hắn, tìm xem người nào cùng hắn quen thuộc, đem người đó tới cùng hắn trò chuyện. Hắn lúc này cần là ham sống ý muốn, nghị lực của hắn có thể chống đỡ, nhưng là nếu như một người buông tha cho sự sống, như vậy hắn có mạnh hơn cũng sẽ ch.ết. Cần tìm người hiểu rõ hắn nhất, đối với hắn tiến hắn cổ vũ”.
Thượng Cổ Chi Linh vội vàng xem lấy ký ức của Lạc Cảnh Thiên. Chỉ tốn chưa đầy một phút nó liền có thể đọc xong toàn bộ ký ức của Lạc Cảnh Thiên. Trong nháy mắt nó liền nhân tuyển thích hợp.
Nó chọn ra ba người, thứ nhất nhân tuyển chính là Lạc Cảnh Điềm, người thứ hai là Lạc Vũ Quân. Cuối cùng chính là Sở Như Mộng.
Nếu Lạc Cảnh Thiên biết, hắn nhất định muốn hỏi, vì cái gì là Sở Như Mộng?.
Thượng Cổ Chi Linh đem không gian xé rách, sau đó chui vào bên trong.
Chỉ sau một giây, nó liền xuất hiện trên bầu trời Lạc gia.
Chỉ là, nó lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Rất nhiều khí tức nó không biết, lúc trước nó có thể cảm nhận được, tại Tâm Nguyệt Thành, ngoài Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt, không có ai có khí tức mạnh hơn hai người này.
Nhưng là bây giờ, nó cảm nhận được có tới vài chục người có khí tức ngang bằng với hai người kia, trong đó còn có người khí tức mạnh hơn hai người họ quá nhiều.
Tâm nổi lên hiếu kỳ, nó nhìn xuyên qua vật chất nhìn vào bên trong.
“Cha! Mẹ! Vì cái gì? Vì cái gì không đi cứu ca ca?”. Lạc Cảnh Điềm gương mặt tràn đầy nước mắt nhìn lấy Lạc Vũ Quân.
Sở Như Mộng ở bên cạnh gương mặt cũng có chút âm trầm. Hắn thật sự không hiểu được, là hai người này đối với sống ch.ết của Lạc Cảnh Thiên không quan tâm, vẫn là vì cái gì khác?.
Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt cúi đầu không nói.
“Thúc thúc, a di, mặc dù ta không biết các ngươi tại sao làm như vậy. Nhưng là ta là làm không được chuyện như này, Lạc Cảnh Thiên hắn cứu mạng ta, cứu mạng Lạc Cảnh Điềm, cứu Mạc Uyển. Hắn đối với ta có ân, đã các ngươi không muốn cứu hắn, vậy thì ta sẽ vận dụng Sở gia lực lượng đi cứu hắn”. Sở Như Mộng lạnh lùng nhìn đám người nói.
“Ngươi đi không được, bất kỳ người nào ở đây cũng không cho phép rời khỏi”.
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên.
Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Điềm giật mình nhìn qua liền thấy được một lão bà có chút già nua đi tới.
“Ngươi là ai?”. Sở Như Mộng trầm giọng hỏi.
“Nha đầu, nói chuyện cần cẩn thận một chút, tôn trọng người lớn tuổi là phép lịch sự cơ bản, họa từ miệng mà ra, nhớ rõ điều này”. Vị lão bà kia nói.
“Ha ha, ngươi tính là cái gì?”. Sở Như Mộng lúc này cũng có chút nổi giận.
Chỉ là trong lòng cũng đang suy đoán thân phận người này.
“Nếu không phải ngươi mang Điềm Điềm về, ngươi hiện tại đã ch.ết”. Lão bà kia lạnh lùng nói.
“Mẹ, ngài đừng quá đáng”. Phùng Nguyệt lúc này đã nhịn không được trầm giọng nói.
“Ta quá đáng? Ha ha, nếu như không vì ngươi, nếu như không là do hắn. Ta sẽ làm tới bước này? Hơn nữa, tên kia cũng chỉ là một đứa con nuôi. Hắn cũng xứng với Điềm Điềm? Ta không tận tay giết hắn đều là may cho hắn, để hắn ch.ết dưới miệng ma thú là đã cho hắn tôn nghiêm rồi”.
“Đủ rồi! Ta không cần biết ngươi là ai, hiện tại, lập tức, cút ra ngoài cho ta”. Lạc Cảnh Điềm giận dữ quát lên.
“Điềm Điềm, đừng tức giận. Ta là bà ngoại của ngươi, ta nhưng là người nhà của ngươi a. Đừng vì một tên ngoại nhân như hắn mà tức giận, không đáng”. Lão bà kia lên tiếng.
“Mẹ! Ngài mau nói, bà ta rốt cuộc là ai? Không phải ngài nói bà ngoại mất rồi sao?”. Lạc Cảnh Điềm ánh mắt sững sờ nhìn lấy Phùng Nguyệt.
“... Bà ấy thật sự là bà ngoại của ngươi. Trần Duệ Dung”. Phùng Nguyệt hít sâu một hơi nói.
Sở Như Mộng ở bên cạnh ánh mắt co rút lại. Cái tên này hắn vô cùng quen thuộc, sư phụ hắn từng nói cho hắn biết người này. Người này chính là kiếm thánh Trần Duệ Dung, Băng Cung cung chủ. Cao thủ đỉnh cấp nhân loại.
So với sư phụ hắn mạnh hơn không ít.
“Ta không cần biết bà ta là ai. Ta chỉ muốn biết, vì cái gì không cứu ca ca?”. Lạc Cảnh Điềm mặc dù rất khiếp sợ, nhưng là vẫn cố bình tĩnh trầm giọng hỏi.
“Không phải ta không muốn đi cứu Thiên nhi, mà là… đi không được”. Phùng Nguyệt nhẹ giọng nói.
“Có ý gì?!”.
“Bà ta đem hơn ba mươi tên cao thủ vây quanh Lạc gia, chúng ta muốn đi cũng không được. Hơn nữa, nếu như ta cưỡng ép đem vòng vây đột phá, như vậy bà ta sẽ huyết tẩy Lạc gia”. Lạc Vũ Quân giọng nói tràn đầy hận ý.
“Cái… cái gì?”. Lạc Cảnh Điềm sợ hãi không thôi.
Sở Như Mộng nội tâm khẽ thở dài. Ánh mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Điềm nói.
“Cảnh Điềm, vô dụng thôi”.
Tiếng nói của hắn hấp dẫn đám người nhìn tới.
“Tại sao?”. Lạc Cảnh Điềm nghi vấn.
“Bà ta là Băng Cung cung chủ. Một trong tứ đại thánh địa nhân loại. Sức một mình bà ta có thể hủy diệt cả Tâm Nguyệt Thành, hơn nữa nghe thúc thúc a di nói, bà ta còn mang theo mấy chục tên cao thủ. Muốn đi ra cứu Lạc Cảnh Thiên, kia là không có khả năng”. Sở Như Mộng nói.
“Ồ! Nha đầu, ngươi biết không ít nhỉ?”. Trần Tuệ Dung ánh mắt nhìn về phía Sở Như Mộng hiện lên vẻ bất ngờ.
“Sư phụ ta là Cửu Cung Bái Nguyệt”. Sở Như Mộng lạnh nhạt nói.
Hắn lúc này quả thật chán ghét Trần Tuệ Dung tới cực điểm.
“Khó trách. Được rồi, đã ngươi là đệ tử của bà ta, vậy ngươi có thể rời khỏi. Nhưng là, tốt nhất đừng có làm gì điên rồ. Nếu không Cửu Cung Bái Nguyệt cũng cứu không ngươi”. Trần Tuệ Dung lạnh nhạt nói.
Sở Như Mộng ánh mắt nhìn bà ta thật sâu một cái, sau đó nhìn về phía Lạc Cảnh Điềm nói.
“Cảnh Điềm, trên thế giới này, không có thực lực là không có quyền lên tiếng. Cố gắng tu luyện đi, sống cho thật tốt, đừng để Lạc Cảnh Thiên hắn ch.ết oan uổng”. Dứt lời, hắn liền liếc Trần Tuệ Dung một cái, sau đó quay người rời đi.
Lạc Cảnh Điềm ngẩn ra, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống.
Cấp ba ma thú, thời gian lại qua lâu như vậy. Hắn thật còn có thể sống tới sao?.
Thực lực!
Thực lực!
Lạc Cảnh Điềm bàn tay nắm chặt.
Nàng chưa từng có khao khát thực lực như lúc này.
Nếu như nàng có thực lực, Lạc Cảnh Thiên sẽ không ch.ết. Nếu như nàng có thực lực, như vậy gia tộc sẽ không bị bức tới tình cảnh này.
Bình thường dù trời sập xuống, cha mẹ cũng sẽ chống cho nàng, dù địa có diệt. Cũng có ca ca bảo vệ nàng. Nhưng là hiện tại, nàng phát hiện, bản thân thật sự quá vô dụng.
Thực lực.
Lạc Cảnh Điềm ánh mắt lộ vẻ kiên định. Nàng muốn có thực lực, thực lực tuyệt đối. Sau đó báo thù cho Lạc Cảnh Thiên.
Băng Cung? Chờ xem!
Ta nhất định dùng đôi tay này hủy diệt các ngươi.
…
Thượng Cổ Chi Linh biết rõ hết thảy sự việc, nó cũng không có cảm xúc gì. Hoặc có thể nói, sự việc này nó đã nhìn thấy phát chán, không hề khiến cảm xúc của nó thay đổi chút nào.
Nhìn về phía Sở Như Mộng rời đi, nó biến mất tại chỗ.
Sở Như Mộng đang đi trên đường liền bất chợ thấy một bóng đen xuất hiện.
“Người nào!”.
“Muốn cứu Lạc Cảnh Thiên sao?”.
Nhìn thấy lơ lửng trước mặt mình một con hồ ly, Sở Như Mộng ngẩn ra.
“Ngươi là thứ gì?!”.
“Ta là gì không trọng yếu, ta chỉ muốn hỏi, ngươi muốn cứu Lạc Cảnh Thiên sao? Hắn đã sắp kiên trì không được”. Thượng Cổ Chi Linh lạnh nhạt hỏi.
“Cứu thế nào?”.
Thượng Cổ Chi Linh nghe thế cười một tiếng, sau đó nắm lấy Sở Như Mộng biến mất tại chỗ.
Trong hàng động.
Sở Như Mộng nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên đang quằn quại ở nơi đó lập tức chạy tới.
“Hắn thế nào?”. Sở Như Mộng gấp gáp hỏi.
“Hắn đang được trị thương. Nhưng là, hắn cần ý muốn ham sống. Ta không biết hắn ham muốn là cái gì, cho nên chỉ có thể tìm ngươi. Hắn cần được cổ vũ, cần chính là ý chí ham muốn sống sót. Chỉ như thế hắn mới có thể vượt qua”. Thượng Cổ Chi Linh nói.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*