Chương 85: Âm mưu

“Đúng, Tiếu ca, nơi này rốt cuộc là nơi nào?”. Lạc Cảnh Thiên thấy đám người nhìn mình tròng trọc, hắn liền đổi chủ đề.
“Nơi này sao? Phía tây Xích Hồ Thành, ngươi thật không biết?”. Đinh Nhất Tiếu nhíu mày hỏi.


Lạc Cảnh Thiên lúc này mới biết bản thân là đang ở Xích Hồ Thành, ban đầu hắn muốn đi Ô Dạ đế quốc, xem ra cũng không có cách bao xa.
“Thật không biết a”.
“Vậy ngươi từ đâu tới?”.


“Ta theo sư phụ đi du lịch khắp nơi, lần này sư phụ cần đi tìm thuốc cho ta, cho nên liền nửa đường bỏ ta lại một mình. Ai biết được tự nhiên tới nơi này”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Như vậy sao? Vậy tốt, ngươi là muốn chúng ta mang ngươi đi Xích Thủy Thành đúng không?”. Đinh Nhất Tiếu hỏi.


“Nếu không tiện cũng không sao, chỉ cần chỉ phương hướng cho ta là được”. Lạc Cảnh Thiên đáp.


Hắn lúc này cũng xem như buông xuống lòng đề phòng, nhìn qua đám người này cũng không tính xấu. Mặc dù Đinh Đang thương hội như nào hắn không biết, nhưng có thể có một chỗ cắm dùi trong Xích Hồ Thành hẳn cũng không phải đơn giản.
Dù sao đây chính là cao cấp thành trì.


“Mang ngươi một đoạn đường cũng không sao, đúng, ngươi gọi cái gì Thiên?”.
“Cảnh Thiên Vũ”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Đúng, tiểu Vũ huynh đệ, ta gọi như thế có thể chứ?”. Đinh Nhất Tiếu hỏi.
“Đương nhiên”.
“Tốt, tiểu Vũ huynh đệ, ngươi từng đến cao cấp thành trì chưa?”.


available on google playdownload on app store


“Không có, bản thân ta từ hạ cấp thành trì tới”.
“Như vậy ngươi nên chuẩn bị sẵn tâm lý, cao cấp thành trì không phải như những nơi khác. Thứ nhất chính là cần nộp phí, dù sao cao cấp thành trì thường xuyên bị ma thú tấn công, cho nên cần nộp phí, xem như phí bảo vệ”.


“Thứ hai chính là nhìn thấy người mặc trường bào có huy hiệu đầu ưng, tuyệt đối không nên trêu chọc. Đó là cảnh vệ đội, người nào cũng vô cùng hung hãn, hơn nữa không nói lí lẽ, chỉ cần ngươi đắc tội họ, trừ khi có bối cảnh, nếu không chắc chắn sẽ bị bắt giam”. Đinh Nhất Tiếu nói.


“Còn có chuyện như thế? Đa tạ Tiếu ca nhắc nhở. Đúng, cái kia cần bao nhiêu kim tệ a?”.
“Ngươi trong thành thì mỗi tháng một vạn kim tệ”.
“Vậy người ngoài đây?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi dò.
“Cũng là một vạn”.
“Một tháng?”.
“Một đêm”.
Phốc!


Lạc Cảnh Thiên kém chút phun ra một ngụm máu.
Thần mẹ nó một đêm.
Ăn cướp a.
Tại Tâm Nguyệt Thành, một vạn kim tệ đủ cho một gia đình bình thường sinh sống một năm có được hay không? Nơi này liền một đêm?.


“Ngươi không có tiền?!”. Thấy biểu cảm của Lạc Cảnh Thiên, Đinh Nhất Tiếu liền hỏi.
Không có tiền, như vậy sẽ rất phiền phức.
“Không phải, chỉ là… cũng không nhiều”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Đủ ở một đêm sao? Không đủ vậy thì rất phiền phức”.


“Không phải, đủ. Chẳng qua ta tính ở lại Xích Hồ Thành nửa năm, xem ra chỉ có thể ở lại hai tháng”. Lạc Cảnh Thiên thở dài nói.
“Bao… bao nhiêu? Hai tháng? Ngươi có bao nhiêu kim tệ?”. Đinh Nhất Tiếu trừng lớn mắt hỏi.
Đám người xung quanh cũng giật mình không thôi.


“Khoảng 100 vạn kim tệ đi, ở hai tháng hết 60 vạn kim tệ, còn 40 vạn, ta tính qua giá tiền một đêm ở lại đã nhiều như vậy, tiền ăn hẳn cũng tốn không ít, hẳn là đủ ở hai tháng đi. Thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên sửng sốt nói.
Tất nhiên, hắn đây là diễn.


Hắn muốn nhìn một chút đám người này có động tâm hay không. Có câu tiền tài mê hoặc nhân tâm, hắn muốn biết họ có muốn giết người cướp của hay là không.


Hành động này của hắn không hề nghi ngờ là tìm đường ch.ết, trong đám người đã nổi lên ý nghĩ đoạt tiền của hắn. Người có ý nghĩ này có trên một nửa. Trong đó bao gồm cả Đinh Nhất Tiếu.


Lạc Cảnh Thiên hắn tính qua chuyện này sao? Đương nhiên… không. Không biết vì cái gì, hắn đột nhiên liền muốn thử.
Chẳng qua, nói xong hắn liền giật mình, hắn vì cái gì lại có hành động này? Hơn nữa cái ý nghĩ đi kích thích đám người này mỗi lúc một lớn? Chẳng lẽ.


Hít sâu một hơi, Lạc Cảnh Thiên nâng bình rượu lên uống một ngụm.
Quả nhiên, là thứ kia ảnh hưởng hắn.


Vốn dĩ, Đinh Nhất Tiếu khi nghe xong, lòng nổi lên ý nghĩ muốn cướp đoạt, chỉ là nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên cầm bình rượu uống, lại nghĩ tới chuyện của hắn, Đinh Nhất Tiếu liền đem ý tưởng kia dấu đi, nở ra nụ cười nói.


“Tiểu huynh đệ, ngươi vẫn là đừng nói ra tiền tài của bản thân. Sẽ dẫn tới người khác ý nghĩ cướp đoạt. Ngay cả ta cũng có chút ham muốn đừng nói chi là người khác”.


“A… cái kia… không có ý tứ, đa tạ Tiếu ca nhắc nhở”. Lạc Cảnh Thiên bày ra bộ mặt ngạc nhiên, sau đó cười nói khẽ tạ một tiếng.
Chẳng qua, hắn đã liệt Đinh Nhất Tiếu vào danh sách nguy hiểm cần đề phòng.


“Tiểu huynh đệ nếu không chê thì lên xe ngồi đi, nghỉ ngơi một chút. Ngươi đi nhiều ngày như thế hẳn là mệt mỏi rồi, lên xe đi, chúng ta sẽ xuất phát tới Xích Hồ Thành”. Đinh Nhất Tiếu nói.


“Vậy được, đa tạ Tiếu ca rồi. Chút tiền trà nước, Tiếu ca đừng khách khí”. Lạc Cảnh Thiên cười nói, lấy ra mấy ngàn kim tệ đưa cho hắn.
“Cái này… vậy được”. Đinh Nhất Tiếu do dự một chút rồi nói.
Lạc Cảnh Thiên nói thêm vài câu sau đó liền lên xe.


Nhóm đội ngũ này tổng cộng có mười chiếc xe kéo, mỗi chiếc chứa một cái lồng sắt cực lớn. Không cần nghĩ cũng biết là vận chuyển thứ gì. Phía trước xe kéo là một nơi để người nghỉ ngơi giống như mấy chiếc xe ngựa bình thường. Lạc Cảnh Thiên leo lên liền nằm xuống ngủ.


Đoàn người sau đó liền lên đường, cũng không biết đi bao lâu, một tên trong đó đi tới bên người Đinh Nhất Tiếu nhỏ giọng nói.
“Đội trưởng, người đây là…”.
“Nhỏ giọng một chút, coi chừng hắn tỉnh dậy”. Đinh Nhất Tiếu thấp giọng nói.


“Đội trưởng, hắn mang hiều kim tệ như vậy, cướp của hắn, chúng ta liền giàu to rồi”.
“Không nên vọng động. Ngươi phải biết, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hắn nhìn qua chỉ có mười mấy tuổi, ở cái độ tuổi này, ngươi nghĩ có người dám đi vào nơi này sao?”. Đinh Nhất Tiếu nói.


“Hắn không phải nói tỉnh lại liền xuất hiện ở đây sao?”.


“Ngươi đầu óc vào nước sao? Ta là nói, hắn thân phận không đơn giản. Đầu tiên, câu chuyện của hắn khả năng rất cao là thật, bản thân hắn bị bệnh nào đó cần uống rượu độc để áp chế. Nếu chỉ là một người bình thường, hẳn là không sống được đến bây giờ”.


“Thứ hai, hắn mang rất nhiều kim tệ, nhưng lại đơn giản như thế liền nói ra. Chứng tỏ hắn chưa từng tiếp xúc xã hội, khả năng rất cao là con em thế gia, hơn nữa xuất thủ hào phóng, một lần liền mấy ngàn kim tệ. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ hắn cuộc sống bình thường, mấy ngàn kim tệ không phải là đáng tiền. Từ hắn thái độ có thể thấy được, lời hắn nói không phải là giả”.


“Thứ ba, người như này, ngươi cho rằng sư phụ trong miệng hắn nói thực lực sẽ ra sao? Ta đoán không được, nhưng là hẳn không cao, nhưng dù thế cũng phải cẩn thận. Chỉ là vẫn cẩn thận là trên hết. Cho nên ta cũng không có vội vàng động thủ. Trước tiên để người trở về đem dấu vết xóa bỏ, trở về Xích Hồ Thành còn có vài ngày, xóa dấu vết xong chúng ta mới có thể động thủ. Vạn vô nhất nhất, hiểu không?”. Đinh Nhất Tiếu nói.


“Vẫn là đội trưởng ngươi sáng suốt. Là ta ta sớm đã động thủ đem hắn giết, mặc kệ hắn nói là thật là giả, quản nhiều như vậy làm gì”. Tên kia cười âm hiểm nói.
“Biết thì cho người đi đi”.
“Vâng”.


Lạc Cảnh Thiên ngồi trên xe khẽ mở mắt ra, trên mặt nở ra nụ cười lạnh lẽo.
Đúng như hắn đoán.
Hắn ban đầu nhìn ra được, khi nói tới kim tệ, tên họ Đinh kia trong mắt hiện rõ vẻ tham lam, nhưng rất nhanh liền giấu đi.


Mặc dù thật là không biết tại cao cấp thành trì tiêu phí có cao như hắn nói hay không, nhưng hắn lại biết, tại cao cấp thành trì, có kim tệ mới có thể sống.
Trên đời này làm gì có ai không tham lam? Một trăm vạn kim tệ, đó là một con số cực lớn.


Mặc dù không phải rất lớn, ngay cả một con cấp một ma thú được thuần phục cũng không mua được, nhưng là đối với người bình thường. Số tiền đó đủ nuôi một đội quân ngàn người tiền ăn một năm.
Quả nhiên, tiền tài động nhân tâm.


Đã ngươi không khống chế được tham lam của mình, như vậy cũng đừng trách ta ra tay độc ác.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*






Truyện liên quan