Chương 91: Ta muốn gia nhập
Liếc mắt nhìn xung quanh, Lạc Cảnh Thiên phát hiện, đây là một ngọn núi, không cần đoán cũng biết được. Chỉ cần nhìn bầu trời, mây cách với mặt đất thật sự không phải rất xa liền đoán được.
Xung quanh có rất nhiều người, nơi này giống như một cái thành trấn như thế, rất tấp nập.
Lạc Cảnh Thiên bị mang vào một căn phòng. Bên trong có một người đang ngồi chính giữa, hai bên có hai người đang đứng hầu bên cạnh, nhìn qua người này có vẻ là người đứng đầu.
“Tháo xích cho hắn”. Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Nghe qua có chút trẻ trung, nhưng hắn cũng không nhìn được mặt người này, do tất cả đều bịt mặt. Điều này làm hắn có chút đau bi, tại địa bàn của mình còn cần bịt mặt? Không có chuyện làm sao? Vẫn là ngươi quá xấu ngại gặp người?!
Trong lòng đậu đen rau muống vài câu, Lạc Cảnh Thiên liền nhìn thấy một người quen. Chính là nữ tử trên sa mạc kia.
“Rượu của ta đâu?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng hỏi.
Nữ nhân kia hơi ngẩn ra, không có đáp mà nhìn lấy người ngồi bên trên.
“Cho hắn”.
Nghe thế, nữ tử kia lấy ra một bình rượu ném về phía hắn. Lạc Cảnh Thiên tiếp lấy, cầm lên ngửi lấy một hơi, sau đó uống một ngụm.
Thoải mái.
Hắn còn thật không nghĩ tới mình sẽ thành một tên nghiện rượu tới mức độ này. Hắn nhịn không được uống thêm vài ngụm.
Hắn cũng không có thấy được, nữ nhân ngồi trên kia ánh mắt khẽ híp lại, nàng nhưng là thử qua, rượu này là kịch độc. Loại độc nàng chưa từng biết tới, độc tới mức, một giọt có thể giết ch.ết một ngàn người. Hơn nữa còn là võ giả.
Nhưng người trước mặt này lại uống như nước lã, một chút chuyện cũng không có. Điều này không nghi ngờ gì khiến nàng vô cùng hiếu kỳ.
“Mắt ngươi bị thương?”. Người ngồi trên hỏi. Bởi vì lúc này Lạc Cảnh Thiên một con mắt là nhắm lại, hơn nữa nhìn qua có chút khó chịu, nàng nhớ tới, nàng cũng không có hạ lệnh tr.a tấn hắn, con mắt hắn làm sao lại như thế?.
Lạc Cảnh Thiên liếc nàng một cái, buông xuống bình rượu nhún vai đáp.
“Không”.
“Vậy tại sao lại nhắm lại? Nhìn ra ngươi là tận lực đem nó nhắm lại, vì cái gì?”.
“Ngươi hỏi hơi nhiều”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.
“Hỗn láo”. Một người bên cạnh tức giận quát lên.
“Tiểu Linh, lui xuống!”.
“Nhưng mà…”.
“Lui xuống!”.
“Hừ!”.
Nhìn hai người biểu diễn, Lạc Cảnh Thiên chỉ nở ra nụ cười nhạt.
Người đứng đầu kia quay qua nhìn Lạc Cảnh Thiên, sau đó nhẹ giọng hỏi.
“Ngươi là ai?”.
“Ta? Ngươi không cảm thấy câu hỏi này rất vô nghĩa sao?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
Mặc dù hắn không biết Huyết Sắc Mân Côi thực lực thế nào, nhưng có can đảm chống lại cả một đế quốc, thực lực sẽ kém đi nơi nào? Dù hắn thân phận là người hoàng thất, nàng sẽ kiêng kị hoặc là buông tha? Nói nhảm đây. Hỏi hắn là ai? Không phải rất vô nghĩa sao?!
“Tiểu tử, ngươi nên thành thật trả lời, nếu không phải ngươi từng… ngươi hiện tại đã là một cỗ thi thể”.
Lạc Cảnh Thiên biết nàng đang nói tới cái gì, chính là vì hắn không giết nữ nhân kia cho nên lúc này hắn mới còn sống. Chẳng qua, hắn nghe xong làm sao có cảm giác khó chịu như vậy đây?.
“Nói thẳng đi, các ngươi là nghĩ giết ta, vẫn là giam giữ ta? Hoặc là biến ta thành người hầu? Đừng lại nói những lời vô nghĩa như thế nữa. Đem ta nhốt trong thủy lao nhưng lại để ta cùng những người khác khác biệt. Cố ý đem ta đi lòng vòng toàn bộ thủy lao để ta nổi lên ý nghĩ sợ hãi”.
“Muốn giết ta, mời ra tay. Muốn giam ta, vậy thì mau động thủ. Còn nếu như hỏi những câu vô nghĩa như trước, cái kia thật xin lỗi, ta không rảnh bồi các ngươi chơi”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.
“Thú vị, ngươi không sợ ta đem ngươi róc da lột xương?”. Nữ tử đứng đầu nhếch miệng hỏi.
“Róc da? Lột xương? Ha ha, ta còn thật đúng là chưa thử qua. Biết đây là cái gì sao?”. Lạc Cảnh Thiên nâng lên bình rượu hỏi.
“Rượu?”.
“Còn nữa đây?”.
“... Rượu độc”.
“Không sai, xem ra ngươi từng nghiệm chứng qua. Biết đây là độc gì sao?”.
“Nói nghe một chút?”.
“Độc tố thần kinh, một ngụm, đủ để giết một tên cường giả như ngươi một trăm lần. Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là, ngươi biết nó tác dụng chủ yếu là gì sao?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt hỏi.
Thú thật thì, Lạc Cảnh Thiên lúc này mới thật sự là chính hắn. Có chút buông thả, không lo lắng hậu quả, không e ngại bất kỳ ai. Không dựa vào bất kỳ thứ gì, chỉ là vì, hắn thật không sợ ch.ết.
Người ch.ết qua hai lần, sẽ sợ ch.ết? Nói đùa sao?.
Hắn sợ ch.ết sao? Không sợ. Nhưng hắn không muốn ch.ết, bởi vì hắn còn chưa làm xong thứ mình cần làm. Chẳng qua, tính mạng nằm trong tay đối phương, hắn còn gì để mất? Buông thả bản tâm cũng chẳng làm sao cả.
Mấy người kia không nói, nhất là nữ tử trên sa mạc gặp Lạc Cảnh Thiên, ánh mắt nàng hiện lên vẻ đau lòng. Nàng cảm thấy, có lẽ, đây là một câu chuyện buồn. Mặc dù không biết tại sao, có lẽ, đây chính là trực giác của nữa nhân đi.
Lạc Cảnh Thiên mở ra con mắt còn lại, lúc này, con mắt đó thậm chí còn lưu chút máu. Con ngươi đỏ tươi không chút nhân tính nhìn lấy đám người khiến họ không tự chủ được hút vào một ngụm khí lạnh.
Ở gần quan sát, đám người có thể khẳng định, con mắt này, không phải là của một con người.
“Ta từng kém chút liền ch.ết, là nó, giúp ta sống sót. Nhưng đồng thời, nó cũng mang tới cho ta đau đớn tột cùng. Ngươi từng cảm nhận được linh hồn bị xé rách ra từng mảnh nhỏ sao? Ngươi biết được cảm giác liên tục bị xé tan ra thành nhiều mảnh sao đó được ghép lại là cảm giác gì sao?”.
“Tin tưởng ta, sẽ không có người muốn cảm nhận được nỗi đau đó. Mà thứ này, có thể giúp ta áp chế đau đớn. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến đầu óc ta có chút trở nên không được bình thường. Đây là thần kinh độc tố, cực độc”.
“Nói thật, so với loại đau đớn này, róc da, lột xương mà ngươi nói, thật không đáng là gì”.
“Muốn thử một chút sao?”. Lạc Cảnh Thiên nâng lên bình rượu cười hỏi.
Đám người khẽ run lên một cái.
Người này, rốt cuộc trải qua cái gì?!.
Mặc dù chỉ là lời nói, nhưng là họ có thể cảm nhận được, lời Lạc Cảnh Thiên nói rất chân thành, không có một chút giả tạo.
Trên đời, lại có loại quái sự này? Dùng độc dược tới áp chế đau đớn? Cái kia có bao nhiêu đau? Họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hơn nữa, con mắt kia vốn dĩ không thuộc về nhân loại, từ con mắt đó họ nhìn ra được một sự khát máu cùng điên cuồng.
“Rất không tệ. Câu chuyện của ngươi thực sự khiến ta mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới trên đời này lại có loại quái sự này. Ta có thể nhìn ra được, ngươi không sợ ch.ết, cũng không sợ tr.a tấn cùng hành hạ. Nhưng là, ngươi phải biết, ta là người đứng đầu Huyết Sắc Mân Côi”.
“Để khiến nó hùng mạnh như ngày hôm nay, nhiều người đã phải trả giá bằng máu mới có thể củng cố nó”.
“Ta thừa nhận, ta không muốn giết ngươi vì ngươi từng có cơ hội giết tiểu Nguyệt nhưng buông tha. Cho nên, ta sẽ không giết ngươi. Nhưng là, trừ khi xác định ngươi không có uy hϊế͙p͙ tới Huyết Sắc Mân Côi, nếu không, ngươi phải ch.ết”.
“Cho nên, ngươi là người thông minh. Hiểu ý ta nói là gì chứ?”. Nữ tử đứng đầu lạnh lùng nói.
Lạc Cảnh Thiên khẽ trầm ngâm, hắn không thể không thừa nhận, nữ nhân này thực lực, vẫn là trí tuệ, thật sự rất mạnh.
Thực lực không cần phải nói, trí tuệ…
Chỉ cần một câu nói cuối cùng cũng đủ biết, nhìn qua nàng là muốn hắn bày tỏ thân phận cùng thái độ với Huyết Sắc Mân Côi, nhưng thực ra, nàng chính là đang ép hắn làm ra lựa chọn.
Thần phục, hoặc là ch.ết.
Chỉ có người ch.ết, mới có thể không có uy hϊế͙p͙ đối với bản thân.
Hắn tin chắc, chỉ cần mình nói không, nàng sẽ đem đầu hắn chặt rơi. Hắn thừa nhận, bản thân hắn không có quyết đoán như nàng.
Đưa tay chống cằm suy nghĩ, một lúc sau, Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười nói.
“Ta muốn gia nhập Huyết Sắc Mân Côi”.
Câu trả lời này làm đám người có chút ngoài ý muốn.
Đặc biệt là nữ tử kia, ánh mắt nàng khẽ híp lại. Mặc dù nói nàng là ép hắn lựa chọn, nhưng là, chẳng phải có lựa chọn càng thích hợp hơn sao? Không thần phục, ch.ết! Thần phục, làm đầy tớ. Nhưng là nếu gia nhập thì ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Thân phận lẫn thái độ đều đạt được.
Quả nhiên, tiểu tử này rất thông minh.
Khi ngươi không hiểu rõ một sự vật, có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của ngươi... sẽ đổ *Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư*