Chương 20: Mất tích và tìm lại
Buổi họp tối hôm đó nặng nề trôi qua: không cãi vã, cũng chẳng cười đùa, chỉ có cảm giác chung về một sự quyết tâm không gì lay chuyển được. Bây giờ, khi biết nhiều hơn, cả lũ lại đang cảm thấy mất mát vì đã bỏ lỡ mất cơ hội không phải biết những điều đó.
Giá như bọn trẻ đã nắm được trong tay bằng chứng cho những gì chúng biết! Thế nhưng, đến thời điểm hiện tại, chúng chỉ có lời nói thôi, mà lời nói của trẻ con thì chẳng đáng giá gì cả. Khi các cấp chính quyền đã không tin ngài Benedict, thì họ cũng sẽ chẳng thèm đếm xỉa đến bọn trẻ đâu. Mặc cho Reynie và những người bạn của cậu có thể dành cả ngày để giải thích về việc ngài Curtain đã xoá ký ức của rất nhiều người, về việc hàng tá những chuyên viên của chính phủ đang bị giam giữ ở trên Đảo Nomansan; chỉ cần cả nhóm không thể giải thích hay đưa ra một bằng chứng nào, thì sẽ chẳng có ai chịu giúp chúng.
“Chẳng dễ thế đâu,” Sticky nói. “Ngài Curtain lúc nào cũng mang nó kè kè bên mình.”
“Ngay cả khi bọn mình ăn trộm được nó, thuyết phục được người ta đọc nó,” Reynie nói, “thì họ cũng sẽ nghĩ đó chỉ là trò bịp bợm. Những thông điệp của ngài Curtain đảm bảo chắc chắn điều đó.”
“Nhưng ít nhất thì bọn mình cũng có cơ hội để đọc nó,” Kate nói. “Biết đâu trong đó lại có những thông tin mà ngài Benedict cần thì sao...” Cô bé thở dài. “Nhưng cậu nói đúng, lấy trộm cuốn nhật ký là một việc làm quá liều lĩnh. Dù thế thì tớ vẫn mong bọn mình có thể làm gì đó.”
“Bọn mình đang làm bất cứ những gì có thể đấy chứ, phải không?” Sticky nói. “Biết được điều gì cũng đều báo lại với ngài Benedict mà.”
“Nhắc mới nhớ,” Reynie nói, “nên gửi báo cáo nhỉ. Có nhiều thông tin để báo cáo quá.”
Đúng là có nhiều thông tin phải chuyển đi, nên giờ Sticky đang liên tục phàn nàn về mấy vết rộp trên ngón tay của mình, hậu quả của việc gửi báo cáo. Một vài phút sau, phản hồi được gửi đi từ khu rừng trên đất liền:
Những gì đã bị mất có thể chưa được tìm lại. Hãy hy vọng.
“Ông ấy đang nói là ông ấy hy vọng, hay đang nhắn nhủ là bọn mình cần phải hy vọng?” Constance bực tức nói.
“Hiểu cách nào cũng được,” Reynie nói. “Tớ nghĩ ngài Benedict tin vào khả năng những người đó sẽ lấy lại được ký ức của họ. Có thể là ngài ấy nghĩ mình có thể tìm ra cách nào đó. Và điều đó đáng để bọn mình hi vọng chứ, đúng không?”
“Miễn là bọn mình có thể cản được Curtain thực hiện những mưu đồ của ông ta,” Sticky nói.
Constance đứng lên. “Cậu chả giúp gì được cho niềm hi vọng của tớ cả, George Washington ạ. Tớ đi ngủ đây.” Cô bé ngước nhìn lên trên trần nhà, rồi quay sang Kate nói, “Tớ cần cậu giúp.”
Sau khi dừng họp, và mấy cô bé đã về phòng, Sticky và Reynie leo lên giường. Reynie thấy thật khó ngủ, nhưng cậu cần phải bình tĩnh trở lại và rũ sạch những suy nghĩ trong đầu. Cho nên, Reynie quyết định làm công việc cậu vẫn hay làm: nằm trên giường, viết một bức thư trong tưởng tượng:
Cô Perumal yêu quý!
Cứ mỗi khi em nghĩ về chú Bloomburg tội nghiệp, và về gia đình của chú ấy, em lại nghĩ đến cô. Mẹ cô - người mà em biết là cô rất yêu thương - sẽ thế nào nếu một ngày cô bỗng nhiên biến mất khỏi cuộc đời của bà? Chỉ nghĩ đến thôi em cũng đã thấy điều này thật khủng khiếp. Mẹ cô yêu cô, cần cô. Và cô cũng thế. Cứ mỗi lần nghĩ đến cô là em lại nhớ về cả mẹ cô nữa.
Tối nay khi nghĩ về những điều này, em đã có một cảm giác rất lạ. Nhìn sang Sticky, Kate và Constance, em đã tự hỏi mình sẽ thế nào nếu một trong số các bạn ấy biến mất. Đôi lúc Constance khiến em phát điên, nhưng đến giờ phút này thì em đã không thể tưởng tượng được không có bạn ấy ở bên. Em không dám khẳng định, vì thực sự thì em chưa hề được trải nghiệm nó, nhưng, có phải là gia đình cũng giống thế này không? Giống cảm giác mọi người gắn kết với nhau, và chỉ cần một mảnh trong đó mất đi là cả khối sẽ sụp đổ?
Reynie tạm dừng với lá thư trong tưởng tượng của mình và ngẫm nghĩ. Trong số bốn đứa, chỉ duy nhất Sticky là có ký ức về cuộc sống gia đình. Nhưng, giữa những yêu thương bị chối bỏ và lúc nào cũng cô đơn, việc nào tồi tệ hơn? Kate nói cô bé chẳng nhớ gì về người mẹ đã mất, cũng không hề có ký ức về người cha đã bỏ rơi mình. Và Constance - bọn chúng hầu như chẳng biết gì về cô bạn này cả, nhưng Reynie có cảm giác Constance cũng chưa hề biết một gia đình thực sự là như thế nào.
Reynie để mặc cho suy nghĩ của mình trở về buổi tối cuối cùng, tại nhà ngài Benedict. Có vẻ cũng khá lâu rồi, nhưng cậu vẫn nhớ rõ từng sự việc đã xảy ra hôm đó. Cũng giống như tối nay, Reynie quá kích động nên chẳng thể nào ngủ nổi, nên mặc dù đã khuya cậu vẫn quyết định tìm sang thư phòng của ngài Benedict. Trước đó, ngài Benedict đã nói là rất sẵn lòng chào đón Reynie nếu cậu thấy khó ngủ mà. Và có vẻ như đúng là ông ấy đang đợi Reynie thật, cho nên lúc cậu đến đã thấy hai tách trà nóng được để sẵn trên bàn rồi. Còn có cả một hũ mật ong nhỏ nữa (và nhìn mấy tờ giấy cứ dính vào tay ngài Benedict, có thể đoán được là ông cũng đã dùng ngón tay nhấm chút mật ong rồi).
“Cháu muốn hỏi ta điều gì phải không?” ngài Benedict đã nói như vậy lúc Reynie ngồi xuống cạnh ông.
Reynie cười, “Sao lúc nào ngài cũng biết trước được mọi việc thế ạ?”
“Ta cũng không chắc lắm,” ngài Benedict thừa nhận. “Có lẽ đó là sự đồng cảm. Ta cảm thấy nếu ta là cháu, ta sẽ muốn hỏi gì đó.” Ông gãi gãi đầu bằng một cái bút chì. “Thật ra thì cũng không có gì ghê gớm đâu. Cháu có vẻ là một người mà lúc nào trong đầu cũng có sẵn hàng tá câu hỏi ấy. Vì thế, luôn là một lựa chọn an toàn khi đoán là cháu đang muốn hỏi gì đó.”
“Cháu đang tự hỏi không biết ngài có bao giờ mong ước có một gia đình không?” Reynie ấp úng. Cậu vốn không định nói thẳng như thế, nhưng những từ ấy cứ lũ lượt kéo nhau tuôn ra khỏi miệng cậu.
Ngài Benedict gật đầu. “Ở tuổi cháu, ta đã từng mong như thế. Nhưng giờ thì không.”
Nghe lời thú nhận của ngài Benedict, Reynie không chắc cảm giác lúc đó của mình là gì, nhẹ nhõm hay chán nản. Trước đó, đã bao lần cậu tự hỏi lớn lên mà không có họ hàng thì sẽ như thế nào. “Ngài... ngài vượt qua được nó ư? Không còn ước mong nữa ư?”
“Ổ, không, không phải là hết ước mong. Mà là một khi cháu đã có một gia đình rồi, cháu sẽ không còn phải ước mong nữa.”
Reynie như bất ngờ bị tấn công mà chẳng hề được đề phòng. “Ngài có một gia đình?”
“Chính xác,” ngài Benedict trả lời. “Cháu phải nhớ này Reynie, gia đình được sinh ra trên cơ sở những gì là máu mủ, nhưng nó lại không phụ thuộc vào tình máu mủ đó. Nó cũng không tách biệt hoàn toàn với tình bạn. Những thành viên trong gia đình có thể chính là những người bạn tốt nhất của cháu. Và những người bạn tốt, là họ hàng của cháu hoặc không, cũng có thể chính là gia đình đấy.”
Reynie đã uống trọn những lời nói này của ngài Benedict, coi chúng là liều thuốc cứu tinh cho cuộc đời mình. Dù cho sáng mai cậu sẽ phải rời khỏi đây, dấn thân vào một nhiệm vụ nguy hiểm. Dù cho cậu đã biết rằng có điều gì đó khủng khiếp lắm sắp giáng xuống như một mũi lao. Thì những lời này của ngài Benedict vẫn khiến cho Reynie có hy vọng vào những điều tốt đẹp. Tối đó, cậu đã chìm vào giấc ngủ trong miên man suy nghĩ về những người - mà nếu mọi việc diễn biến theo chiều hướng tốt - cậu sẽ coi là gia đình của chính mình.
Và buổi tối hôm nay, trong căn phòng tối thui của Học viện, với một tâm trạng hoàn toàn khác, Reynie đang kết thúc bức thư trong trí tưởng tượng gửi đến một người cậu yêu thương đó.
Cô Perumal, ít nhất thì em cũng có cô, dù có thể là trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Có thể cô không phải là gia đình của em, nhưng cô là điều thân yêu nhất mà em có - có thể là trong suốt cả cuộc đời này. Nhưng giờ đây, mọi việc thật tồi tệ và có vẻ như ngày càng xấu đi, khiến em có cảm giác lo sợ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để nói với cô điều đó có ý nghĩa như thế nào với em...
“Reynie?”, từ tầng giường phía dưới, Sticky thì thầm.
Reynie hắng giọng, “Ừ?”
“Cậu gặp ác mộng đấy à? Nghe như là cậu đang khóc ấy.”
Reynie lau vội nước mắt. “Chỉ là tớ không quên được những gì ông ta đã gây ra cho những người ấy.”
“Tớ biết,” Sticky nói. “Phát điên lên được ấy khi cứ phải nghĩ về những gì ông ta viết trong cuốn nhật ký đó - rồi lại nghĩ đến việc có thể trong đó sẽ có gì đó giúp bọn mình ngăn chặn được ông ta... nhưng tớ cũng biết chẳng có cơ hội để chạm tay vào nó đâu.”
Reynie ngồi bật dậy. “Sticky!”
Sticky suýt rơi ra khỏi giường. “Gì? Gì thế?”
“Hình như bọn mình đang tiếp cận vấn đề không đúng cách rồi,” Reynie nói. “Có thể bọn mình chẳng cần phải chạm tay vào cuốn nhật ký đó.”