Quyển 1 - Chương 31: Khó khăn
Buổi thứ hai, sau khi kết thúc năm tiết học trên trường, Việt vội vã về phòng để tiếp tục đi dạy thêm. Ba thằng Hiếu, Trường, Tân âm thầm theo dõi.
Chúng thấy anh vừa học về đã lôi xe đạp ra chạy đi ngay thì ngạc nhiên. Tân lẩm bẩm:
- Quái lạ, hắn định làm gì mà chạy nhanh dữ vậy nhỉ?
Hiếu nói:
- Đó là điều hai đứa mày cần tìm hiểu đấy?
- Ơ thế mày không đi à?
- Không phải tao không muốn đi mà do tao bận học TOEIC, không thể đi cùng bọn mày được.
- À, tao quên mất. Không sao, mày cứ việc về nhà để đi học, tao và thằng Trường đủ sức theo dõi hắn.
- Ừ thế tao về, nhớ báo lại tình hình cho tao.
- Ừ.
Chẳng phải Hiếu lười nhác kiếm cớ chuồn đi mà đích thực hắn bận việc. Hắn ta quay xe máy chạy về còn hai thằng kia vẫn tiếp tục bám theo Quốc Việt. Chúng giữ khoảng cách nhất đinh với Việt, hai mắt nhìn chằm chằm anh. Một người bị theo dõi gắt gao như thế tất sẽ có cảm giác nhồn nhột sau lưng. Nhưng khi quay đầu lại nhìn thì lại không thấy ai.
Không có gì lạ, Việt tiếp tục chạy xe tới nhà cô Hiền. Tân, Trường vẫn bám không nhanh không chậm theo sau anh. Khi Việt dừng lại trước ngôi biệt thự ba tầng, bọn chúng rất ngac nhiên, trong đầu cùng xuất hiện một câu hỏi: "Thằng Việt đến ngôi nhà đó làm cái quái gì."
Việt không gọi cửa ngay mà dừng lại giây lát, đưa mắt ra xung quanh rồi cười khẩy một cái, sau đó mới bấm chuông.
Việt được cô giúp việc mở cổng dẫn vào trong nhà. Hai thằng kia chưng hửng, đứng ngây ra đó không biết làm gì tiếp. Tên Tân hỏi:
- Giờ sao hả mày?
Trường nói:
- Chúng ta đứng chờ mấy phút thử xem.
- Nhưng nếu hắn ở lâu trong đó không ra thì sao?
- Đến đó hãy tính.
Việt đi vào trong nhà thì thấy thằng nhóc Trung Nam đang ngồi cạnh mẹ nó, còn có một người đàn ông nữa cũng ở đây, anh đoán ông ấy là ba của Trung Nam. Việt cúi đầu chào hai người:
- Cháu chào cô chú ạ!
Hai cô chú ra hiệu cho Việt ngồi.
- Ừ! Cháu ngồi xuống đi.
- Dạ vâng ạ!
Cô Liên đợi cho anh ngồi đang hoàng rồi mới chỉ sang người đàn ông nọ giới thiệu:
- Đây là chồng của cô, chú Văn.
Việt đã đoán đúng, có điều anh không hiểu tại sao tối nay cả hai vợ chồng cô đều ngồi đây, chú ấy thường đi làm về muộn lắm cơ mà, giống như họ đang ngồi đợi anh đến vậy. Cô Liên nói tiếp:
- Việt này, hôm nay cô chú có một vài điều cần hỏi cháu.
- Dạ vâng, cô chú cứ hỏi ạ!
Anh trả lời cô mà lòng thấp thỏm, tự nhủ: “Cô chú nhìn mình lạ quá, hình như có gì đấy quái dị.” Anh liên hệ với thằng nhóc đang có mặt trong phòng khách thì nghĩ bụng: “lẽ nào thằng nhóc nó nói xấu mình với ba mẹ nó.”
Quả nhiên chú Văn hỏi:
- Cháu dạy cho Nam được một buổi nhỉ?
- Dạ rồi ạ!
Chú nhìn anh chằm chằm anh và hỏi tiếp:
- Thế cháu và Nam có gặp khó khăn gì trong giao tiếp không?
“Thằng nhóc đã mách với ba mẹ nó chuyện mình doạ nó rồi, chắc không thiếu khoản thêm mắm thêm muối vào.” Anh không làm gì xấu, chỉ bóp nhẹ vai nó một cái nên anh không lẩn tránh ánh mắt của chú mà nhìn thẳng và trả lời tỉnh bơ:
- Dạ ban đầu cháu cũng có chút khó khăn khi làm quen với Nam, nhưng sau đó đã dạy học vui vẻ trở lại rồi ạ.
Trung Nam bỗng chen vào:
- Ba, anh ta nói dối đấy, anh ta đã...
Ba thằng nhóc quay sang trừng mắt nhìn nó và quát:
- Nam, không được vô lễ, ba và anh Việt đang nói chuyện không được xen vào.
- Ơ nhưng...
- Con còn cãi.
Việt vội vàng nói:
- Dạ chú đừng trách Nam, có thể em ấy không thích phương pháp dạy của cháu nên giận đấy mà.
Chú Văn nén cơn giận xuống, hạ giọng bình thường hỏi Việt:
- Thế cháu đã giải quyết khó khăn như thế nào?
- Dạ chúng cháu tìm được sở thích chung ạ, ít ra khi dạy học cũng có chuyện để nói với nhau ạ.
Ông ấy liếc sang Nam hỏi:
- Anh ấy nói đúng không?
Cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn Việt, đúng lúc anh cũng liếc nhanh sang nhìn nó. Thông qua ánh mắt kỳ lạ của anh, nó hiểu anh muốn nói gì, là vụ nó trốn ba mẹ xem “phim”. Nếu nó cố ý cắt đường kiếm tiền của anh thì đừng trách anh kể ra vụ đấy. Việt quan sát thấy thằng nhóc có vẻ rất sợ ba nên sẽ không dám nói xấu anh. Thật như vậy, nó gật đầu đáp:
- Dạ đúng ạ!
Mắt chú Văn thoáng chút ngạc nhiên khi nghe con trả lời, bên kia Việt vẫn bình thản thì hơi tin lời anh nói. Hơn nữa, trên người nó cũng chẳng có dấu vết bầm tím do bị đánh, chú hiểu tính con trai mình, lười học, có khi nó muốn nói xấu gia sư để khỏi phải học chứ thực ra Việt không làm. Vì thế chú mắng:
- Chỉ có thế mà con làm mất thời gian làm việc của ba. Hừ, sau khi học xong xem ba sẽ trừng phạt tội của con như thế nào.
Rồi ông bảo Việt:
- Được rồi, cháu và Nam lên học bài đi, đừng vì chuyện không hay này mà làm mất chất lượng dạy học nhé cháu.
- Dạ vâng ạ!
Việt cùng cậu nhóc Trung Nam vào phòng học bài. Cậu nhóc vừa vào xong là đóng cửa lại ngay, dường như đang giấu cái gì rất bí mật bên trong, sợ ba mẹ phát hiện ra vậy. Việt cười cười, khiêu khích:
- Sao thế, mở cửa ra đi chứ, đóng lại học không có hiệu quả đâu.
Cậu nhóc nói với giọng đầy uất ức:
- Anh...
Việt cắt ngang:
- Sao, muốn phí thời gian học như bữa trước nữa phải không?
- Học thì học.
Thằng nhóc nhận ra bản thân đang ở thế yếu, có nói gì thì ba mẹ cũng không tin. Cậu nhóc không thể phản kháng nên ngoan ngoãn ngồi vào bàn học bài. Việt gật gù hài lòng, bảo nó:
- Bài lần trước có chỗ nào không hiểu thì hỏi đi.
- Không có, tôi hiểu hết rồi.
- Tốt lắm, vậy thì chúng ta tiếp tục phần dang dở của bữa trước...
Ít ra lần này thằng nhóc đã tập trung nghe giảng hơn, số vấn đề nó thắc mắc cũng nhiều hơn, xem ra nó đã có tiến bộ, Việt cũng đỡ nhọc công dẹp cãi vã.
Nhắc lại Tân và Trường, hai thằng vào trong một quán nước đối diện nhà chú Văn, ngồi chờ nửa tiếng không thấy Việt trở ra thì Trường bắt đầu chán nản, hắn nói bằng giọng bực bội:
- Thằng đó làm cái quái gì mà giờ chưa thấy ra, chúng ta về thôi.
Tên Tân chịu đựng giỏi hơn, lắc đầu:
- Từ từ, cứ đợi thêm chút nữa xem sao.
- Hừ...
Hai thằng ngồi nhìn vào cổng ngôi biệt thự hơn nửa tiếng đồng hồ nữa mà vẫn chưa có động tĩnh gì, Tân cũng đã hết kiên nhẫn, hắn vừa lắc lắc ly nước trên tay vừa nói:
- Đã một tiếng rồi mà hắn chưa ra, làm gì lâu quá, chúng ta về thôi.
Trường khỏi phải nói, hắn ta nén giận từ nãy giờ nên đồng ý ngay:
- Tao chờ câu này mãi, về thôi.
Trường đứng phắt dậy gọi tính tiền rồi cùng Tân quay về. Trường nói:
- Mày gọi điện cho thằng Hiếu đi, bảo chúng ta về rồi.
- Ừ, để tao gọi.
Tân lôi điện thoại ra gọi cho Đình Hiếu:
- Hiếu, bọn tao quay về nhà rồi.
- Thế bọn mày theo dõi thằng Việt tới đâu rồi?
- Bọn tao thấy nó vào trong một ngôi biệt thự. Hai thằng bọn tao ngồi đợi cả tiếng đồng hồ rồi mà không thấy hắn ta ra lại, nản quá nên đi về.
Phía bên này, Hiếu nghe xong thì nhíu mày, sau đó thì nói:
- Tức là bọn mày vẫn không biết hắn làm gì phải không?
Giọng của Hiếu pha lẫn chút bực bội, chỉ là Tân và Trường không nhận ra, chúng tưởng đó chỉ là một câu hỏi bình thường nên trả lời:
- Ừ, tao nghĩ chắc nhà đó là họ hàng của hắn, hoặc là hắn đi làm thêm gì đấy thôi.
- Hừ, được rồi, tối nay tại tao bận quá, tối mai tao sẽ đi cùng bọn mày.
- Ừ, tốt lắm, tao cúp máy đây.
Việt không biết được chuyện xảy ra bên ngoài. Anh chỉ dạy hết hai giờ theo đúng quy định là lập tức chạy tới bãi đất trống để luyện công. Thằng nhóc Trung Nam có vẻ như đã thay đổi khá nhiều sau buổi học này. Khi anh bảo kết thúc buổi học, nó tỏ ra bình thường, nhưng mắt nó không giấu nổi vẻ bực tức khi “học chưa đã. Anh hiểu điều đó rất rõ nên cười thầm trong bụng, cứ tiếp tục cái đà này, nó sẽ trở nên chăm học thôi. Lúc này, anh đang tập trung tu tập Thuần Dương Công.
Chân khí đi tới huyệt Thương Dương ở đầu ngón tay trỏ, rồi chạy dọc theo mép trên của ngón tay, qua hổ khẩu tới nếp gấp bờ ngoài khuỷu tay, dọc theo mé trước – ngoài cánh tay đến đầu trên cánh tay, chỗ hõm khớp vai. Vừa tới đây, chân khí bỗng nhiên khựng lại, đi chậm hẳn. Đúng là kỳ lạ, chân khí đi theo đường Thủ Dương Minh Đại Trường Kinh, thông suốt từ huyệt Thương Dương, Nhị Gian, Tam Gian, Hợp Cốc, thẳng qua Thượng Liêm đến Khúc Trì, nhưng khi đến gần vị trí giao với Thủ Thái Dương Tiểu Trường Kinh tại huyệt Bỉnh Phong thì đột nhiên gặp phải chỗ ách tắc. Tốc độ của luồng chân khí giảm xuống đáng kể. Hơn nữa nó cũng không di chuyển ào ạt như trước nữa mà trở nên ít ỏi, yếu ớt đến không ngờ nếu muốn lọt qua chỗ bế tắc.
Anh giật mình sửng sốt trước chuyện quái lạ vừa xảy ra. Anh lại đưa chân khí qua huyệt Thương Dương tiếp tục tống nó đi, nhưng hiện tượng đấy vẫn lập lại. Khó khăn đầu tiên trong việc luyện công đã xuất hiện, nếu anh không thể đả thông được Thủ Dương Minh Đại Trường Kinh cũng như các kinh khác thì đừng mong có thể đại thành thần công. Chẳng qua, anh là người không dễ đầu hàng trước khó khăn, trái lại, khó khăn càng nhiều thì càng khiêu khích, khơi dậy tính hiếu thắng anh đã đè nén bao lâu nay. Cho nên anh cố gắng vận chân khí đẩy thêm nhiều lần nữa, đáng tiếc kết quả không hề khác trước, chân khí chỉ có thể đi qua từng chút ít một. Sau những thất bại liên tiếp, Việt buồn bực, anh thở dài lẩm bẩm:
- Khỉ thật, vẫn không thể, chân khí cứ đến đó là bế tắc, không cách nào đi tiếp được.
Anh không biết thành tựu khi luyện thành thần công sau này đến trình độ thế nào chứ cửa ải này quả thật quá mức gian nan. Mặt khác, sau lần anh xung đột với Đình Hiếu, đầu óc của anh bị phân tán bởi việc nghĩ ra những cách đối phó với âm mưu thâm độc của Đình Hiếu dùng để trả thù anh, tất nhiên không thể tập trung vào chuyên môn.
"Càng luyện lên cao mức độ càng khó dần, rồi thời gian tiêu tốn càng nhiều, đến bao giờ mình mới luyện thành đây." Anh ngửa mặt lên trời than thở. "Haizz, tới đâu hay tới đó vậy, giờ đã gần mười giờ rồi, nên đi về thôi."
Tuy Việt buồn bực vì tiến độ tu luyện nhưng anh không vì thế mà chỉ chăm chăm vào nó bởi anh hiểu ý nghĩa của câu “dục bất tốc đạt, chẳng những không thu được kết quả mà có khi tổn thương đến kinh mạch. Khi đấy thì hậu họa khó lường.