Quyển 2 - Chương 13

Việt kể lại đầu đuôi câu chuyện, khi nghe xong, trái với suy nghĩ của Việt, Hưng không hề vui vẻ mà khá là hờ hững. Ông ta hỏi:
- Mày có chắc là hắn hoàn toàn không hay biết chút gì về xã hội đen không hả?


- Dạ không, em đã điều tr.a kỹ rồi, hắn ta là người ngoại tỉnh, chỉ vừa đến thành phố vài tháng này và làm công nhân trong công ty của tên Thiên.
Hưng phản bác:
- Không phải trước đây mày cũng thế sao, sau vài tháng mày đã khác rồi.


- Dạ em thì khác anh ạ, nếu tên Thiên đó không gây với em trước thì em đâu biết gì. Em điều tr.a tên Vinh kỹ lắm rồi, hắn chỉ lao đầu vào công việc, hắn chưa bao giờ gặp ai trong xã hội đen cả.
- Hừ, cứ cho là thế đi thì liệu chỉ bằng yêu hận tình thù thì có thể lôi kéo hắn không chứ?


- Dạ chúng ta hãy khơi gợi tham vọng trong con người hắn, em tin tham vọng đi kèm hận tình sẽ đủ khiến hắn chấp nhận hợp tác.
Hưng cười khẩy:
- Hừ, mày nghĩ đơn giản quá nhỉ, việc này anh cần điều tr.a thêm, anh không thể vì kế hoạch chưa đâu vào đâu của mày mà mạo hiểm cả tổ chức được.


- Dạ em mong anh xem xét thật kỹ, cơ hội để cài nội gián vào kẻ thù như thế này không có lần hai đâu ạ.
- Được rồi, anh sẽ xem xét, mày quay lại bàn làm việc đi, hôm nay anh tạm tha, nhưng lần sau còn tái phạm thì đừng trách anh tàn nhẫn.
Việt gật đầu lia lịa:


- Dạ vâng ạ, em xin hứa không có lần sau đâu ạ.
Hưng đi ra quay trở về phòng làm việc của mình, ông ta vẫn suy nghĩ về việc mà Việt đã làm tối nay, thực ra, nếu đúng như những thông tin Việt nói thì đây là cơ hội ngàn vàng khó được. Ông ta gọi cho một gã thuộc hạ:


available on google playdownload on app store


- Nãy Dũng, anh có nhiệm vụ giao cho mày đây.
Dũng chưa hết tức giận vụ Việt chiếm lấy phần thưởng lý ra là của hắn. Phần Hưng thưởng cho hắn thường khinh nó quá bèo, giờ Hưng giao nhiệm vụ, hắn đương nhiên rất vui, nhận ngay lập tức:
- Dạ em xin nghe, anh nói đi ạ.


- Mày điều tr.a một kẻ tên Vinh, thông tin cá nhân của hắn như thế này...
Dũng ghi chép toàn bộ mọi thứ về Vinh mà Hưng cung cấp cho hắn, sau đó hắn nói tiếp:
- Dạ thế khi nào đưa kết quả lại cho anh ạ?
- Cành nhanh càng tốt, tốt nhất là trong vòng một đến hai ngày nữa thì đưa cho anh.


- Dạ vâng, thế em đi làm ngay luôn đây ạ.
- Ừ, cần thì gọi thêm mấy đứa có chân tay nhanh nhẹn hỗ trợ, việc này rất quan trọng đấy.
- Dạ em sẽ hết sức cẩn thận.
Giao nhiệm vụ cho Dũng xong rồi, Hưng gọi tiếp cho một thuộc hạ khác:
- "Răng thỏ", lâu này mày rảnh rỗi, tốt nay anh có việc cho mày đây.


- Dạ việc gì ạ?
- Mày gọi hai ba đứa nữa cùng đi tìm hiểu một thằng, tư liệu về tên đó tao sẽ gửi qua tin nhắn.
- Dạ vâng ạ.


Răng thỏ là thuộc hạ thân tín của hắn, được hắn và Thanh Sơn đào tạo từ rất lâu rồi, làm việc vô cùng hiệu quả. Hưng đang định huấn luyện cho Dũng thành "Răng thỏ" thứ hai. Khả năng cũng Dũng chỉ ở hàng khá, bù lại được cái trung thành; còn Việt, khả năng tuy rằng rất tốt nhưng giấu quá nhiều bí mật nên không thể tham gia quá sâu vào nòng cốt của tổ chức.


Hắn lệnh cho cả Dũng và Răng thỏ lả để kiểm chứng thực lực của Dũng. Hưng nghĩ bụng: "Để xem thằng Dũng giỏi tới đâu trước đã rồi mới bàn với Sơn sau."
...


Đề nghị Vinh gia nhập xã hội đen của Việt đưa ra xem chừng khá là khó khăn nên Việt chờ tin gần hai ngày nhưng Vinh vẫn chưa gọi điện hồi âm lại cho Việt. Việt mất vài ngày để hoàn thành kế hoạch thay đổi thế cục thế giới ngầm hiện nay, tầm quan trọng của nó không cần nói cũng dễ dàng hiểu được. Sự tư tin không giảm nhưng Việt bắt đầu sốt ruột.


Trong khi Việt đang chờ đợi thì bên phía Thành Hưng, tư liệu về Vinh từ Dũng vá "Răng thỏ" đã có. Răng thỏ thu thập xong trước Dũng. Hưng cầm đọc, thông tin rất chi tiết. Quả thực Vinh không hề liên quan gì tới xã hội đen, chỉ là công nhân bình thường. Hưng đã yên tâm hơn một chút. Ông ta đọc đến đoạn gần cuối thì thấy có một mẩu tin thú vị và cũng đáng lưu tâm: Lúc còn ở quê, Vinh đã từng bị bọn cho vay nặng đập nát nhừ vì nợ tiền đánh bạc của.


Sang buổi sáng của ngày hôm sau thi Dũng mang thông tin về. Năng lực của Dũng rõ ràng thua kém Răng thỏ nhiều nên đưa về chậm hơn nửa ngày, tuy rằng không có tin nợ tiền của Vinh nhưng tư liệu cá nhân của hắn đầy đủ, chi tiết hơn, Dũng cũng không tệ lắm.


Các điều cần thiết đều đã được xác minh, Hưng ngồi dựa vào ghế, nghĩ bụng: "Cái này hay đấy, chắc hẳn Vinh sẽ rất căm ghét xã hội đen, khả năng hắn tham gia khá thấp."


Ông ta sực nhớ lại vụ Việt giành vụ hàng lậu trị giá hàng trăm triệu cho tổ chức nên ông ta lại suy tính: "Có lẽ giao việc lôi kéo Vinh cho Việt, lần trước không biết nó dùng cách gì, giờ phải xem trình độ thuyết phục người khác của thằng nhóc giỏi như thế nào."


Bởi thế Hưng gọi Việt đến gặp ông ta. Khi Việt nhận lệnh từ Hưng thì đã đoán ra được phần nào, chỉ là không đoán được quyết định như thế nào. Việt chạy ngay đến công ty Hưng - Sơn, Hưng đang ngồi đợi một mình trong phòng. Việt nóí:
- Dạ anh gọi em có chuyện gì thế ạ?


- Ngồi xuống đi, anh hỏi mày, mày dám chắc Vinh chấp nhận đề nghị khoảng bao nhiêu phần trăm?
Việt nghĩ ngợi giây lát rồi trả lời:
- Dạ chừng trên dưới tám mươi phần trăm.
Hưng lắc đầu:
- Thế thì quá thấp, anh chưa thể cho phép mày được. Nếu cao hơn, may ra anh còn nghĩ lại.


- Dạ em sẽ cố sức lôi kéo hắn ta ạ.
- Vô ích thôi, à, anh có cái này, mày đọc đi.
Hưng đưa tập tài liệu Răng thỏ thu thập cho Việt, sau đó tiếp tục nói:
- Mày đọc kỹ, rồi xem xét nên làm thế nào.
- Vâng ạ.
Việt cầm lấy mở ra đọc, anh vừa đọc từng trang vừa đọc:


- Những thông tin này em đều đã tìm hiểu, cũng đã cố vận dụng chúng nhưng... Ồ... Ở quê, Vinh nợ tiền đánh bạc một lượng lớn mà không trả nổi nên bị xã hội đen kéo đến đánh đập dã man... Điều này thì em không hề biết... quá tuyệt... có điều này chắc chắn tốt hơn rất nhiều.


Hưng bật cười, hỏi Việt:
- Giờ thì sao?
Việt đặt lại tập tài liệu trên bàn, trả lời:
- Dạ nhớ phát hiện mới này, khả năng tăng lên chín mươi lăm phần trăm ạ. Năm phần trăm còn lại bù xác suất Vinh quá nhát gan, không dám trả thù.
Bây giờ Hưng mới gật gù tỏ vẻ hài lòng:


- Có chút sáng sủa hơn rồi đấy, mày về nghĩ cách lôi kéo hắn ta.
- Dạ cách thì em có ạ, nhưng phía chúng ta phải chịu bỏ ra chút lợi ích.
- Cách gì? Mày cứ trình bày đi.


- Dạ... theo em nghĩ... mình phải tỏ thành y, ban thưởng thật hậu sau khi phi vụ thành công, ví dụ nâng cho hắn làm quản lý một vũ trường nào đấy, thậm chí là cả hai cái, hoặc là thăng chức cho hắn ta làm thủ lĩnh của một nhóm mười mấy hai mươi người cũng được. Điều này tuỳ quyết định của anh ạ.


Hưng vuốt cằm suy ngẫm ý kiến do Việt đưa ra:
- Cách náy của mày được đấy, chỉ là khâu phần thưởng hơi... mà nghĩ lại, so với kết quả thu được thì cái giá phải trả đó vẫn còn rẻ chán. Tốt, không thành vấn đề, anh đồng ý với mày.
- Dạ thế thì hay quá. Em sẽ...


Trong khi Việt đang nói thì bỗng nhiên cửa phòng được mở ra rồi Thanh Sơn bước vào phòng. Sơn hỏi:
- Hai người đang nói gì đến cái giá phải trả thế?
Hưng đáp:
- Có gì đâu, là kế hoạch đánh úp bọn Mạnh Tuấn và Hắc Báo đấy mà.


- Đánh úp bọn chúng à? Thú vị đấy! Ủa, còn cái gì đây?
Sơn cầm tập tài liệu ở trên bàn lên đọc. Ông ta vốn là người lắm mưu nhiều kế nên nhanh chóng hiểu ra việc mà Hưng và Việt đang bàn bạc. Ông ta cau mày tỏ ý bất mãn:
- Sao hai người giấu tôi chuyện này?


Sơn hơi lớn tiếng, đâu thể trách ông ta được, đây là việc hệ trọng, liên quan đến sự sinh tồn của tổ chức, đáng ra phải có ý kiến của ông. Hưng thở dài:


- Tôi thấy dạo này anh bận rộn với công trình nên tôi cũng không muốn làm phiền đến anh, dù sao tôi cũng thấy mình đủ sức xử lý chuyện này. Vả lại...
Hưng chỉ tay vào Việt rồi nói tiếp:


- Thật ra việc đó do Việt đề nghị với tôi trước, tôi và nó mới chỉ bàn luận, anh đến rồi thì càng hay, có khi anh lại nghĩ ra cách nào đó toàn vẹn.
Sơn quay sang hỏi Việt:
- Cái này do mày đề nghị sao?


Trước giờ Sơn luôn nghi ngờ khả năng của Việt lẫn mục đích của Việt khi gia nhập tổ chức. Cho nên hôm nay Sơn phật lòng cũng chả là ngoại lệ. Ông ta lập tức truy hỏi:
- Nếu công việc tiến triển thuận lợi, tên kia thâm nhập thành công thì bước tiếp theo của chú mày là gì?


Tai vách mạch rừng, Việt chẳng dại gì mà nói ra, lỡ kẻ thù biết được thì mọi thứ đổ bể hết cả, thậm chí mất cả chì lẫn chài. Bởi vậy Việt trả lời cầm chừng:


- Dạ kế hoạch em đều lên sẵn hết rồi, nhưng điều tiên quyết là phải xem hồi đáp của tên Vinh thế nào đã. Chỉ cần hắn ta đồng ý, em sẽ trình bày rõ ràng với hai anh.
Không ngờ Sơn gật đầu:
- Được, chú mày nói cũng có lý, vậy đợi đến khi kéo được tên Vinh hẵng bàn tiếp.


Việt vô cùng kinh ngạc, thái độ của ông ta rất kỳ lạ, không những không phản đối mà hình như còn có hàm ý chấp thuận làm Việt nhất thời không nghĩ ra cách ứng phó. Lại nghe Sơn nói:


- Nhưng nếu để anh phát hiện ra mày và hắn giở trò thì bọn mày không bao giờ thấy được ánh sáng mặt trời lần nào nữa đâu.
- Dạ vâng, em rõ rồi ạ.
- Tốt, nhớ suy nghĩ thật kỹ lời anh vừa nói.
- Này Sơn...
Hưng muốn giảm không khí căng thẳng trong phònng nên bất ngờ hỏi Sơn:


- Không phải anh đang bận công việc ngoài công trình hay sao, bỗng dưng đến chỗ tôi thế này chắc có chuyện gì quan trọng phải không?
Sơn gật đầu:
- Ừ, Khoa muốn gặp chúng ta để bàn vấn đề giấy tờ.


Khoa là người kinh doanh bất động sản đã bán lô đất cho Hưng, Sơn lần trước. Hưng nghe thế thì vỗ trán kêu lên:
- A đúng rồi, tôi bận quá, quên mất hôm nay chúng ta có hẹn gặp anh ta, may mà anh đã nhắc, mau mời anh ta đến thôi.
- Không cần gọi điện thoại nữa, anh ta đang ngồi đợi bên ngoài.


- Thế à, vậy tôi ra mời anh ta vào. Việt biết hai ông chủ có khách, anh không tiện ở lại nên đứng dậy, chào hai người:
- Dạ em xin phép ra ngoài ạ.
- Ừ, chú mày có thể đi được rồi.


Ba người cùng đi ra khỏi phòng. Việt vừa mở cửa, bắt gặp người đàn ông đang đợi bên ngoài, lập tức trợn tròn hai mắt đầy kinh ngạc. Mà phía bên kia, khi thấy Việt, Khoa cũng ngạc nhiên không kém.
Anh ta đứng dậy rồi đi tới, sau câu chào hỏi Hưng và Sơn, anh ta quay sang hỏi Việt:


- Chào Việt, đã lâu không gặp, không nghĩ lại thấy em ở đây.
Việt cười cười:
- A chào anh, bất ngờ thật đấy.
- Ừ, mà sao em lại đến đây thế?
- Dạ em làm việc ở đây, hai anh ấy là ông chủ của em.
- Ồ, thật vậy sao, thú vị thật đấy.


Khoa đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, mọi thứ về Việt đều nằm ngoài suy đoán của anh ta. Má Việt không muốn Sơn bực mình thêm, bèn nói:
- Dạ giờ em có nhiệm vụ phải đi, có gì hôm sau em hẹn anh đi café nói tiếp. Chào anh em đi.
- Ừ, chào em.
Việt đi xa rồi, Sơn không nén nổi tò mò, hỏi Khoa:


- Xin thứ lỗi cho tôi hỏi, anh với thằng bé quen nhau như thế nào thế?
- À! Lúc trước Việt giúp đỡ vợ chồng tôi chút chuyện ấy mà.
- Ra là vậy.
Hưng và Sơn thầm nhìn nhau, đều nghĩ thằng nhóc đó càng lúc càng bí ẩn, rốt cuộc nó còn che giấu bao nhiêu điều nữa?






Truyện liên quan