Quyển 2 - Chương 23
Thời gian dần trôi qua, tình hình cuộc họp mỗi lúc một căng thẳng. Khi đề cập vấn đề sẽ gây ảnh hưởng đến địa bàn, kinh tế của mình, ai không muốn phần lợi là mình chứ. Hưng thấy thời cơ đã chín muồi, bèn đánh mắt cho Việt ra tay. Việt quay sang ra dấu với Vinh, nhận được hồi đáp của anh ta, Việt lôi ra bình thuốc hơi bữa trước và mở nắp. Lúc này Tuấn đang rất tức giận vì Phong và Hưng âm thầm chèn ép hắn. Hắn dường như không kiềm chế nổi nữa:
- Hai anh đừng quá đáng, nếu không tôi...
Vừa nói đến đây thì hắn gục đầu xuống bàn. Dược lực quá mạnh khiến hắn mê man ngay lập tức. Đám thuộc hạ của hắn cũng ngã xuống nền nhà. Hưng vỗ tay lên người hắn:
- Này Tuấn, anh sao thế, tự dưng ngủ là sao, tỉnh dậy, tỉnh dậy nào.
Hưng vỗ mạnh thêm vài lần nhưng Tuấn không hề có phản ứng. Ông ta cầm cây kim nhỏ đâm một cái, Tuấn vẫn không cục cựa. Xác định chắc chắn hắn ta đã ngủ say, Hưng bật cười:
- Anh định làm gì nữa hả Tuấn? Giết tôi à? Ha ha ha.
Sau đó Hưng gật gù ra chiều hài lòng:
- Việt, mày làm tốt lắm, tao có lời khen đấy.
- Dạ em chỉ làm đúng bổn phận thôi.
- Có công thì mày cứ nhận, khỏi khiêm tốn, giờ chúng ta xử lý phần còn lại, diệt tận gốc bọn Tuấn Thiên.
- Để đó tôi lo.
Bỗng Phong lên tiếng. Hắn ta nhìn Hưng bằng ánh mắt dữ tợn:
- Hôm nay tôi sẽ dọn sạch chỗ này, cả một con gián cũng đừng hòng thoát.
- Tức là xử luôn tôi phải không?
Phong cười khẩy:
- Người thông minh như anh phải tự hiểu chứ. Phe tôi đông hơn phe anh rất nhiều, anh thua rồi.
Hưng vẫn tỏ ra bình thản khi nghe Phong nói thế:
- Ông bạn có chắc chắn không thế?
- Còn nghi ngờ được sao?
- Ồ, vậy ta cùng xem nhé.
Hưng quay sang hỏi một thằng đàn em:
- Sao rồi.
- Dạ em đã liên lạc với họ cách đây mười lăm phút.
- Tốt lắm.
Cùng lúc với lời Hưng nói, cửa phòng bỗng mở ra và một đám người tiến vào, dẫn đầu chính là năm chiến hữu của Hưng. Nhìn thấy những người này, Phong cảm thấy không ổn, bọn thuộc hạ bên ngoài e rằng lành ít dữ nhiều. Quả nhiên... Một trong năm người kia nói:
- Mọi việc đã xong.
Hưng hỏi lại:
- Bọn chúng ra sao rồi?
- Không còn một ai.
Hưng cười lớn còn Phong thì tái mặt. Ông ta không ngờ Hưng còn có chiêu này, nhất thời ông ta chẳng thể thốt nên lời.
Người ban nãy ném cho Việt cây gậy. Việt tiếp nhận vũ khí. Trước khi đi tới đây, Việt quyết định sự dụng thanh côn này. Người kia lại đưa một bọc vải cho Hưng. Hưng cầm lấy và quay sang nói với Phong:
- Anh bạn từng trải qua bao nguy hiểm thì nên biết những kẻ như chúng ta luôn che giấu một lưỡi dao găm chứ. Anh nên cảm thấy vinh dự khi ch.ết dưới tay tôi.
- Mày...
Phong trợn trừng hai mắt nhìn Hưng đầy thù hận, thế rồi...:
- Ha ha ha!
Một tràng cười bỗng vang lên, Tuấn đang hôn mê đột nhiên đứng dậy làm giật mình phe Hưng, Việt. Hưng hoảng hồn:
- Sao lại như vậy? Rõ ràng mày đang...
Tuấn cắt ngang:
- Bị trúng thuốc mê phải không? Ha ha ha... chắng phải như mày nói những kẻ như chúng ta luôn có hậu chiêu hay sao?
Việt thấy Tuấn vẫn tỉnh táo như thường thì vô cùng kinh hãi, không khỏi thốt lên:
- Hậu chiêu? Thật vô lý, thuốc của tao rất mạnh, đến bò mộng cũng phải ngủ, trừ phi...
Nói đến đây Việt bỗng dừng lại, quay sang nhìn Vinh đang đứng:
- Trừ phi hắn không dùng thuốc... cũng có nghĩa là...
Việt tức giận, quát lớn:
- Vinh, sao mày phản bội anh Hưng và tao hả?
Vinh cười rộ lên:
- Ha ha ha, ngay từ đầu chúng ta đã là kẻ thù, phản bội quái gì chứ.
- Ngay từ đầu là kẻ thù? Không lẽ mày...
- Ha ha ha, thông minh lắm, ta vốn là thuộc hạ của anh Tuấn, được lệnh đi lợi dụng mày.
- Tức là chuyện giữa mày và con ả đó là giả? Khốn kiếp...
- Ha ha ha, không sai, chỉ có mày ngu dốt tự sa đầu vào bẫy thôi.
Việt rít qua kẽ răng:
- Hừ, tao quyết không tha cho mày.
Thiên nghe thế thì cười nhếch mép:
- Lúc này mà mày còn cứng miệng, hừ, ch.ết đến nơi còn không biết.
Hưng đáp lại một cách bình tĩnh:
- Với lũ ruồi nhặng chúng mày thì làm được gì chứ? Mày thừa hiểu sức mạnh của bọn tao phải không Tuấn?
Tuấn cười khẩy:
- Mạnh thật sao?
Tuấn giẫm mạnh xuống nền, sau đó đá văng chiếc bàn họp. Trong lúc phe Hưng, Việt chưa hiểu gì thì bỗng nhiên nền phòng bật tung lên, sau đó hàng chục tên côn đồ với vũ khí sắc lạnh nhảy ra. Tên nào tên nấy đều bặm trợn, chỉ chực chờ xông vào đánh. Nhìn vẻ mặt sững sờ của đám người Thành Hưng, Tuấn cười khoái trá:
- Ha ha ha! Ngạc nhiên lắm hả, cũng may người trung gian là bạn cũ của Phong, bọn tao mới chứa được nhiều người như vậy.
Hưng và Việt cùng nhìn sang Phong, giờ thì hai người đã hiểu vì sao hắn tỏ ra bình thản nãy giờ. Phong gằn giọng:
- Hưng, Việt, hôm nay là ngày ch.ết của bọn mày, để xem bọn mày thoát đi đâu.
Lúc này trong người Việt tràn đầy lửa giận, anh rít lên:
- Muốn giết tao, nằm mơ đi.
Việt nắm chặt cây gậy, quát lớn một tiếng, vung tay vụt mạnh tới tên du côn gần nhất. Cú đánh quá bất ngờ, tên đó không kịp tránh, ngực trúng kình lực cực mạnh từ thanh côn; làm gã ngã văng ra nền, bật tỉnh ngay lập tức.
Sự việc diễn ra quá nhanh. Việt vừa quát một tiếng thì tên kia đã nằm đo đất. Ai nấy đều đứng sững ra. Việt nện tiếp cây gậy xuống nền, nói lớn:
- Thằng nào là kẻ tiếp theo?
Hưng tỉnh lại trước tiên, thấy thế thì cười to:
- Ha ha ha, đánh hay lắm... hay lắm...
Hai mắt ông ta ngập tràn sự điên cuồng. Hưng cảm thấy như mình trẻ lại, được quay trở về khoảng thời gian tung hoành ngang dọc trước đây. Ông ta giật mạnh lớp vải bọc vũ khí, để lộ ra thanh đại đao sáng loáng và sắc bén vô cùng, toàn thân thanh đao phả ra hơi lạnh toát. Ngay cả Việt khi nhìn thấy nó cũng không khỏi giật mình chứ đừng nói đám du côn đứng xung quanh. Trên mặt bọn hằn rõ sự khiếp hãi. Hưng tiếp tục dương oai:
- Tên nào muốn ch.ết lên đây.
Hưng ra uy, vung tay chém vào ghế, cái ghế lập tức bị xẻ làm đôi. Ai nấy đều rùng mình. Khí thế bị bất lợi, Mạnh Tuấn tìm cách gia tăng động lực cho bọn thuộc hạ:
- Xông lên, sau tối nay, ai cũng sẽ được thưởng đậm.
Nghe tới tiền, bọn tay chân sáng rực hai mắt, lập tức hò hét lao lên. Đám Hưng, Việt cầm vũ khí đánh trả dữ dội.
"Chát, chát!"
- Mày ch.ết đi.
"Keng, keng!"
Tiếng hò hét xen lẫn với tiếng vũ khí va chạm nhau liên hồi.
Cuộc chiến giữa hai bên diễn ra ác liệt, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hét thê thảm của những kẻ xấu xố.
Đám đàn em Hưng dẫn theo đều là những người giỏi nhất trong tổ chức, một có thể đấu hai. Có điều, đối phương đông gấp ba gấp bốn lần, nên phe Hưng, Việt liên tục gặp bất lợi; phần cũng vì Hưng và Việt e ngại Tuấn và Phong đang đứng quan sát nên chưa tung hết sức. Hơn nữa Việt chưa bao giờ giết người nên không dám ra đòn sát thủ. Một khoảnh khắc chủ quan khinh định khiến Việt rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
- Việt! Cẩn thận...
Ngay khi Việt sắp trúng đao thì người bất ngờ nhảy ra trước mắt đỡ đòn thay.
- Không... người anh em...
Thấy anh bạn thường ngày vẫn hay cùng nói chuyện, nhậu nhẹt vì đỡ thay cho mình mà ch.ết, Việt vô cùng đau đớn. Anh tức giận, Anh vung thanh côn đánh gục hai ba thằng liền, tuy không giết nhưng chúng chẳng thể động đậy được, chỉ nằm chờ ch.ết, giờ không thể nhịn nữa.
Bên kia, tận mắt chứng kiến thuộc hạ thân tín, nhất là năm chiến hữu lần lược từng người mất mạng thì trong lòng Hưng vừa bi thương vừa phẫn nộ, lập tức đánh ra võ công mạnh nhất, chém tới tấp lên kẻ thù. Một, hai, rồi năm tên ch.ết thảm, máu nhuộm đỏ cả thanh đại đao.
Thanh đại đao trong tay Hưng là món vũ khí hiếm thấy, đã nặng lại thêm sắc bén làm cho nó có sức sát thương cực lớn. Cách đây chừng hai mươi năm, Hưng vô tình cứu sống một người thợ rèn. Để cảm ơn, người thợ rèn tặng cho ông ta thanh đại đao này. Hôm nay, Hưng lại mang nó ra sử dụng, uy lực kinh khiếp. Những kẻ hám tiền thưởng khi chứng kiến kết quả thê thảm của đồng bọn đều sợ hãi lui ra xa, nhờ thế Hưng lại có cơ hội tàn sát nhiều hơn.
Phong hoàn toàn bị bất ngờ, không khỏi e ngại:
- Hừ, không nghĩ tới Hưng có vũ khí lợi hại như vậy.
Phạm Huỳnh nói:
- Anh Phong, để em đi giết hắn.
- Không, mày không phải đối thủ của hắn, tao sẽ đích thân ra tay.
Phong từ chối đề nghị của Phạm Huỳnh. Ông ta rút một con dao phay từ dưới gầm bàn, hưng phấn:
- Đã lâu không dùng đến, hôm nay sẽ cho nó tắm máu kẻ thù. Hưng, ch.ết đi.
Mạnh Tuấn gầm lên. Hắn nhảy vọt tới, vung dao chém từ trên cao xuống đầu Hưng.
"M*! Tên khốn này nhảy vào rồi." Hưng nâng đao chống đỡ. Dao và đao đập vào nhau bật ra âm thanh chát chúa.
- Dao tốt!
Mạnh Tuấn buột miệng khen.
Hưng và Phong gườm gườm nhìn nhau không nói. Hai bên vờn đi vờn lại một hồi rồi lao vào nhau như hai con hổ. Mạnh Tuấn đứng ngoài quan sát, nghĩ thầm: "Phong dùng dao pháp thật tàn độc và cổ quái. Hắn đã kiềm chế Hưng mọi hướng rồi. Mấy thằng ngu đứng ngoài muốn ăn hôi đều bị liên lụy."
Trong khi Tuấn vẫn tỏ ra điềm tĩnh thì Thiên lại đứng ngồi không yên. Thiên đứng ngồi không yên. Vừa thấy Việt, hận thù lập tức bùng lên, hắn cầm một con dao găm, bước tới tiếp cận Việt không một tiếng động hòng đâm lén Việt một nhát. Hắn đâu ngờ giác quan thứ sáu của Việt cực mạnh. Hắn chưa kịp ra tay thì Việt đã phát hiện khiến hắn đâm hụt. Việt cười khẩy:
- Muốn giết tao? Để xem ai là kẻ bỏ mạng.
Việt vận nội lực hất cây côn, đầu côn vụt lên như tên bắn. Thiên chỉ kịp vệt sáng loé lên, ngay sau đó, đầu côn đập mạnh vào cằm hắn. Thiên trúng đòn nặng, gào rú thảm thiết, người hắn văng lên cao nửa mét, sau đó rớt "bình" xuống đất, ngất xỉu, máu từ miệng chảy ra ồng ộc. Có lẽ sau này hắn chỉ húp được mỗi cháo mà thôi. Hắn chẳng là gì so với Việt bây giờ.
Đột nhiên Việt thấy tóc gáy dựng đứng hết cả, bèn nhìn sang trái thì bắt gặp một tên vừa rút súng ra đang định bắn. Anh vội nhặt mảnh cốc vỡ ném về phía hắn. Bị mảnh thuỷ tinh cắm vào cổ tay, tên kia buông súng, nắm chặt cổ tay la hét. Việt chớp thời cơ hất khẩu súng cho bạn, thế là năm sáu thằng bên đối phương tử nạn.
Tuấn cảm thấy không ổn nên nhảy vào tham chiến. Việt đang bừng bừng lửa giận, lập tức vung gậy, thi triển Độc Lư Thương đánh hắn tới tấp. Tuấn dù giỏi võ nhưng công lực Việt ghê gớm làm hắn rất vất cả, hai tay nhức nhối. Hắn kinh hoảng: "Thằng ranh này sao mạnh thế, không khéo mình thua mất." Hắn bặm môi bặm miếng gắng gượng chống đỡ.
Phạm Huỳnh thấy Tuấn không ổn nên nhảy vào giúp đỡ. Tuấn chẳng ưa gì Huỳnh vì Huỳnh thuộc phe Hắc Báo, có điều hai người phải hợp tác mới đánh thắng được Việt. Qua tầm chục phút nữa, phe Việt càng lúc càng mất nhiều người, giờ chỉ còn Hưng, Việt và một người nữa. Ba người co cụm vào một chỗ, bỗng anh kia kêu lên:
- Anh Hưng, chạy mau... em bọc hậu.
Anh ta quét dao một vào rồi lấy thân hứng một đòn cho Hưng, Việt nhằm tạo ra khoảng trống để cả hai thoát đi. Chỉ có thể giương mắt nhìn anh ta tử nạn đương trường, Hưng và Việt dẫu đầy lửa hận trong lòng nhưng cố kìm nén đau thương. Hai người vừa đánh vừa lùi dần ra cửa.