Quyển 2 - Chương 26
Với tình hình của ông Tâm hiện tại thì chỉ biết chờ đợi. Ngọc đã thả lòng phần nào tâm trạng nặng nề. Cô theo mẹ và anh trai đến đồn cảnh sát, ông Phương đang đợi ở đấy. Thấy họ, ông Phương nói:
- Mời các vị ngồi. Hừm, trước tiên tôi xin chia buồn về chuyện xảy ra với chồng chị và cũng mong ông nhà mau khoẻ lại.
- Cám ơn anh.
- Thứ hai, vì để tạo thuận lợi cho điều tr.a vụ án, tôi sẽ hỏi các vị một vài điều, hi vọng mọi người trả lời thật tốt.
- Vâng anh cứ hỏi, nếu tôi biết gì tôi sẽ trả lời.
- Vậy chúng ta bắt đầu.
Những câu hỏi ông Phương đưa ra đều khá đơn giản. Bà Loan (mẹ của Ngọc) đều trả lời rõ ràng. Rồi ông hỏi về Việt:
- Chị có hiểu rõ về một cậu sioh viên tên Quốc Việt, là bạn của con gái chị không?
- À, tôi từng gặp cậu ta một lần nên không rõ lắm, có điều nhìn vẻ ngoài của thằng bé thì không phải người xấu. Nhưng mà sao anh lại hỏi thế.
- Là thế này...
Ông Phương đặt một chiếc điện thoại lên bàn và nói:
- Chắc chị nhận ra đây là điện thoại của chồng chị. Chúng tôi lấy được nó từ trong túi quần của ông nhà và đã xem xét nó kỹ càng. Người cuối cùng ông ấy liên lạc chính là Quốc Việt. Ông ấy nhắn tin bảo cậu ta đến gặp ông có việc.
Bà Mai nghe thế thì vội mở điện thoại ra xem, quả nhiên có tin nhắn như thế. Ngọc dù đang giận Việt nhưng khi nghe anh dính dáng đến vụ này thì ngoảnh đầu qua nhìn. Lại nghe ông Phương tiếp tục nói:
- Khoảng thời gian từ lúc ông ấy nhắn tin đến khi chồng chị bị hại rất phù hợp với quãng đường Việt đi tới chỗ ông nhà. Cho nên Việt nằm trong vùng nghi vấn của chúng tôi. Chúng tôi đã gọi vào số của cậu ta nhưng không liên lạc được.
- Ý của anh là Việt có thể là hung thủ? Cậu ta đã sợ tội bỏ trốn.
Ngọc muốn phản đối nhưng cô lại sợ không dám mở miệng. Ông Phương lắc đầu:
- Không, chúng tôi chỉ đang liên kết các chứng cứ. Có lẽ cậu ta biết điều gì đó, vụ án này sáng tỏ hơn nếu cậu ta ra mặt. Chúng tôi sẽ cố gắng tìm cậu ta.
Ông Phương liếc sang Ngọc. Ngọc ấp úng hồi lâu rồi mới nói:
- Cháu và anh ấy... à bạn ấy không gặp nhau hai ba ngày nay rồi ạ. Cháu cũng không biết bạn ấy ở đâu.
Bà Loan hỏi:
- Con và nó đang giận nhau à?
- Dạ không... thật ra Việt đã có công việc rồi, công việc của bạn ấy khá bận. Con cũng không tin Việt làm ra những chuyện đấy đâu.
Ông Phương bèn trấn an cô:
- Cháu cứ yên tâm, chú chỉ đang xem cậu ta là nhân chứng thôi.
Đúng lúc này một anh cảnh sát bước, cầm một tập hồ sơ đưa cho ông Phương và nói:
- Thưa sếp, đã có kết quả kiểm tr.a từ phòng giám định rồi đây ạ.
- Ồ nhanh vậy sao, tốt rồi.
- Em xin phép ra ngoài.
- Ừ.
Ông Phương mở tập hồ sơ ra đọc, bỗng hai hàng chân mày chau lại. Ông sợ mình nhầm, bèn đọc bèn đọc kỹ lại một lượt nữa. Ông trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói:
- Kết quả kiểm tr.a rồi, nhưng mà kết quả không như mọi người trông đợi đâu.
Ngọc cùng mẹ và anh trai nhìn ông Phương đầy lo lắng. Ông Phương nói:
- Chúng tôi đã tr.a xét dấu vấn tay trên hung khí, chỉ có của duy nhất một người; và theo như trong hồ sơ lưu trữ thì người có dấu vấn tay trùng khớp, chính là Quốc Việt.
Bà Loan và Thắng đều giật mình khi biết kết quả giám định, còn Ngọc thì hoàn toàn mất bình tĩnh. Cô không ngừng lắc đầu, vừa khóc vừa lẩm bẩm:
- Không, không phải đâu, anh ấy không phải hung thủ đâu. Anh ấy rất tôn trọng ba cháu nên không thể là hung thủ được. Chú xem kỹ kết quả lần nữa đi ạ.
Ông Phương thở dài:
- Chú cũng không muốn tin điều này, nhưng phòng giám định đã kiểm tr.a kỹ càng, kết quả là chính xác.
- Cháu xin chú kiểm tr.a lại đi ạ, cháu không tin anh ấy lại hại ba cháu đâu.
- Dù chú và cháu tin cậu ta vô tội chăng nữa nhưng giờ có chứng cứ rõ ràng, chú đành xếp Việt vào danh sách tình nghi gây án thôi.
Ngọc định nói thêm nhưng mẹ cô ngăn lại:
- Ngọc, bình tĩnh lại đi con. Con cần bình tĩnh lại để suy xét thật kỹ. Nếu quả thực cậu ta vô tội thì sẽ không có việc gì đâu. Cây ngay không sợ ch.ết đứng mà? Giờ con khóc lóc cũng đâu thể giải quyết vấn đề.
Ngọc sực tỉnh: "Mẹ nói đúng, ba đang nằm viện, Việt lại chưa biết đang ở đâu, bản thân mình không nên khiến mọi việc rối thêm." Ngọc hít sâu một hơi cố xốc lại tinh thần. Thấy con gái đã tốt hơn, bà Loan mỉm cười hài lòng, sau đó quay sang hỏi Phương:
- Con gái tôi như thế thật ngại quá, không biết chúng tôi có thể về được chưa?
Ông Phương gật đầu:
- Về cơ bản thì tôi đã hỏi đủ rồi, các vị có thể trở về. Khi nào cần thêm thông tin gì, chúng tôi sẽ đến hỏi chị.
- Vâng, tôi lúc nào cũng sẵn sàng phối hợp. Vậy tôi chào anh, tôi về.
- Vâng chào chị, chị và các cháu nhớ giữ gìn sức khoẻ.
- Cám ơn anh.
Ông Phương đứng dậy tiễn mẹ con bà Loan ra cửa. Khi bóng họ đã khuất trong màn đêm, ông quay vào phòng và nói với cô gái đứng bên cạnh:
- Hương này, theo cháu suy đoán, Việt có khả năng là hung thủ không?
Cô gái trầm ngâm giây lát rồi trả lời:
- Dạ cháu không có thời gian tìm hiểu thông tin về Việt nên không dám khẳng định. Có điều, thông qua hồ sơ vụ án cháu đọc thì đều đang chứng tỏ cậu ta là hung thủ.
- Hừm. Ông Tâm có ý tham gia đấu thầu khu đất hoang. Hưng, Sơn và cả Mạnh Tuấn đang tranh giành chỗ đấy nên Hưng phái Việt đi hại ông Tâm cũng dễ hiểu. Nhưng nếu có người muốn hại Việt thì kẻ đó là ai. Hắn làm thế với mục đích gì?
- Phức tạp quá chú nhỉ? Để cháu giúp chú đi nơi khác điều tra.
- Không cần đâu, chẳng phải cháu đang nhiệm vụ gì đó à. Cháu cứ đi làm đi, chú sẽ tự lo vụ này.
- Ơ... nhưng mà... vậy thôi cũng được ạ.
Ông Phương ngả người ra ghế bóp trán suy nghĩ. Vụ án này vừa phức tạp vừa kỳ lạ. Quan trọng nhất là vụ này gây tổn hại cho nhiều người vô tội, ông quyết đưa hung thủ ra chịu tội cho dù kẻ đó là ai đi chăng nữa.
Ngọc quay về bệnh viện mà tâm trạng rối bời. Sóng này chưa tan, sóng khác đã dập xuống, cô vốn đã rất đau khổ vì Việt bắt cá hai tay, giờ thêm việc ba cô bị đánh phải nằm viện, rồi Việt bị tình nghi là hung thủ. Mọi chuyện cứ ào tới dồn dập khiến cô suy sụp hoàn toàn, không biết nên làm gì lúc này. Cô ngồi nhìn ông Tâm, hai mắt đờ đẫn. Bỗng Thắng vỗ nhẹ lên vai cô và nói:
- Ngọc à, em về nghỉ đi, chuyện ở đây để anh lo.
Cô sực tỉnh, cô ngẩng đầu lên đáp lại:
- Anh hai, em không mệt, em muốn ở đây với ba.
- Sắc mặt em xanh xao thế kia mà còn kêu không mệt. Nghe lời hai, về nghỉ ngơi đi. Ba ở hiền gặp lành, sẽ mau khoẻ lại thôi.
- Nhưng mà hai...
- Đừng nhưng nhị nữa. Hai hiểu tâm trạng em lúc này, anh từng gặp Việt mấy ngày trước. Qua lời kể của bạn anh thì cậu ta khá tốt đấy. Mà chẳng phải nó rất yêu em sao, anh tin nó không hại ba mình đâu.
"Anh ta thật sự yêu mình sao?" Ngọc nghe mà trong lòng nhói đau, tim thắt lại.
Thấy cô im lặng, Thắng bèn nói tiếp:
- Hơn nữa, giờ ba bệnh, chắc chắn anh sẽ bận rộn hơn trước rất nhiều. Nếu em cũng gục ngã thì ai lo cho mẹ đây chứ. Nào ngoan, nghe lời hai, em về nhà đi, ngủ một giấc, sáng mai em sẽ thấy đỡ hơn rất nhiều.
Lời khuyên của Thắng đã có tác dụng phần nào, "phải rồi, hai nói đúng, mẹ đang rất buồn, nếu mình cũng như thế thì mẹ sẽ ra sao, mình phải phấn chấn lên thôi." Nghĩ vậy, Ngọc nói:
- Được rồi, em về, nhưng hai hứa với em là hai phải lo cho cho ba chu đáo nhé?
Thắng cười cười, xoa đầu cô:
- Yên tâm đi, anh sẽ lo tốt.
- Dạ, thế em về đây.
- Ừ, ngủ ngon nhé.
- Dạ.
Ngọc cùng mẹ của mình trở về nhà. Bà cũng đã quá sợ hãi, căng thẳng nên cần nghỉ ngơi, còn mỗi Thắng ở bệnh viện lo cho ông Tâm.
Ngọc nằm trên giường mà không sao ngủ được. Cô trằn trọc với bao nỗi niềm, mãi cho đến khi quá mệt cô mới thiếp đi. Trước khi chìm vào giấc ngủ, đầu cô còn ngổn ngang bao câu hỏi:
- Việt, anh đã làm gì? Anh đang ở đâu? Sao anh không nghe máy?
- Việt, rốt cuộc anh là hạng người nào?
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã qua vài tháng rồi nhưng ông Tâm vẫn chưa tỉnh lại. Bà Loan càng ngày càng lo lắng, bà tìm bác sĩ khắp nơi những ai cũng nói chỉ có cách chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra. Thắng tạm thời đảm nhận công việc của ba mình, điều hành công ty.
Ngọc đã trở lại trường đi học. Tâm trạng cô tuy vẫn chưa bình ổn, nhưng mà anh trai cô nói đúng, hãy cứ tiếp tục sống với những điếu đau buồn, tìm cách giảm nhẹ nó chứ đừng khiến mọi việc tồi tệ thêm.
Bạn bè Việt thì băn khoăn, lo lắng, không hiểu vì sao anh đột nhiên biến mất, đi học cũng không. Ai cũng muốn tìm hiểu nguyên nhân chuyện này. Dĩ nhiên, không phải không có ngoại lệ, Tân, Trường và Hiếu đang rất vui vẻ. Nhất là Hiếu lẫn Trường, Việt không ở đây, hai thằng có cơ hội tiếp cận Ngọc và Hằng. Hắn gây chú ý với Ngọc, làm nhiều việc vui, ai ủi Ngọc hòng lấy lòng cô.
Thông thường đối với các cô gái, chiêu này rất có tác dụng, đáng tiếc, Ngọc không nằm trong số đó. Cô đang rầu rĩ, lấy đâu ra tâm trạng nghĩ đến thứ khác. Một buổi chiều nọ, tan học về, Hiếu lân la bắt chuyện nhưng cô lơ hắn. Cô lấy điện thoại gọi cho ai đó:
- Alo, cô đang ở đâu, chúng ta gặp nhau được không?
- Được, chúng ta gặp nhau ở quán Vô Thường đi.
- Được, tôi ra ngay đây.
Ngọc bỏ đi làm Hiếu thêm một phen chưng hửng. Hắn đứng nhìn theo Ngọc, bụng đầy lửa giận. Ngọc chạy xe đến quán café Vô Thường và đi đến bàn đã có một người ngồi sẵn ở đó.
Còn Quỳnh sau khi tin ông Tâm bị hại đăng lên báo thì mới biết gia đình bị hại mà Việt kể cho cô chính là gia đình Ngọc. Quỳnh rất bất ngờ về chuyện này. Cô quen Việt mấy năm nay, cũng không tin rằng anh lại là hung thủ tàn ác. Nhưng bão tố trong lòng vẫn chưa tan nên cô vẫn chần chừ không nói với cảnh sát về việc anh đã đến ở chỗ cô đêm đó.
Về phần Việt, sau buổi tối trốn chạy trong rừng, Việt hoàn toàn mất tăm mất tích, không người nào biết anh đang ở đâu, làm gì. Dù rằng anh bị oan thật đấy, nhưng với tình hình này, ai cũng nghĩ anh sợ tội bỏ trốn.
Tạm bỏ qua tung tích của Việt, hãy nhắc đến tình hình thế giới ngầm. Kể từ khi Hưng tử nạn trong cuộc chiến đẫm máu vào đêm đó, bang phái Hưng - Sơn suy yếu thê thảm. Mất Hưng như rắn mất đầu, các mối làm ăn lớn với tổ chức dần mất đi, địa bàn bị chia nhỏ, thu hẹp lại, lực lượng chủ chốt đã tổn thất phân nửa. Thanh Sơn gắng hết sức mới duy trì được nền tảng kinh tế bình ổn.
Những kẻ hưởng lợi nhiều nhất dĩ nhiên là bang Hắc Báo và băng đảng của Mạnh Tuấn. Sau chuyện này thế lực bọn chúng tăng lên đáng kể. Ấy vậy mà bọn chúng vẫn không vui mừng được bao lâu. Diệt Hưng xong chúng mới thấy được sức mạnh kinh khủng của tổ chức Hưng - Sơn đã gây dựng suốt bao nhiêu năm. Những băng đảng nhỏ lẻ trung thành với Hưng đều phát động trả thù Tuấn, Phong khắp nơi. Thế lực bọn này không lớn, chỉ nổi lên rồi bị dập nhưng lại khiến cho việc làm ăn của hai bang phái bị ảnh hưởng khá nhiều. Khách hàng thấy bọn du côn thường xuyên đến phá phách, đâm ra sợ hãi nên ít lui tới hơn.
Tuấn không lường trước được điều này. Ông ta ngồi trong văn phòng, căng não tìm cách giải quyết. Hôm qua ông ta bị ám sát, may mà bản thân giỏi võ cùng với sự giúp đỡ của bảo vệ công ty nên thoát nạn. Suy nghĩ một hồi, ông ta đứng dậy, xuống dưới nhà xe, lái xe chạy đi.
Ông ta định đi đâu?