Quyển 2 - Chương 29

Đương lúc Thiên sắp sửa ra tay thì hắn thấy Lâm xuất hiện. Thiên bèn dừng lại để quan sát tình hình. Hắn nghe ông chủ hắn nói Lâm giỏi võ, lại có sức mạnh hơn người, hắn muốn xem thực hư ra sao. Phía bên kia, Lâm đi đến trước mặt gã đại ca của đám lưu manh. Hai mắt hắn nhìn trừng trừng vào tên đó và nói:


- Mày! Cút khỏi đây trước khi tao nổi giận.
Tên kia cũng tỏ vẻ dữ tợn không kém:
- Mày là thằng ch* nào mà dám nói vậy với tao hả?
- Tao là ai mày không cần biết, mày chỉ cần biết nếu mày không mau cút khỏi đây thì mày sẽ không lết nổi nữa.
- Mày... ch.ết đi.


Tên kia quát lớn, vung tay tấn công Lâm trước. Tên kia khá giỏi võ, Lâm tránh không kịp, bị ăn một đấm ngay vào mặt. Không ngờ hắn ta lại cười khẩy, lập tức xoay hông, đấm trả tên kia. Tuy Lâm to con nhưng rất nhanh nhẹn; gã đại ca chỉ kịp thấy vệt đen phóng tới; rồi cơn đau ở đầu khiến gã choáng váng, ngã gục xuống đất.


Chuyện diễn ra quá nhanh, đám du côn đứng sững người ra, mỗi Thiên là nhìn kịp. Mười mấy giây sau bọn kia mới hò hét lao lên. Lâm vung chân múa tay đánh gục hết, có điều bản thân hắn ta cũng trúng phải mấy quyền, mặt mày thâm tím. Thiên đứng ngoài cuộc, vừa quan sát vừa nghĩ bụng: "Thằng Lâm tuy đúng là có sức mạnh đấy, nhưng chiêu thức võ công thì quá đơn giản. Hừ, thế mà đòi làm đại ca gì chứ."


Thiên còn thấy Lâm vẫn đứng nguyên tại chỗ, thì tức giận. Hắn bèn đi lại gần đó và nói:
- Này, anh còn đứng đó làm gì chứ, gọi bảo vệ vất bọn chúng ra ngoài đi. Cớm mà đến đây hỏi thì phiền lắm.
Lâm giật mình khi nghe giọng Thiên. Hắn ta quay đầu sang, hỏi:


- Ơ Thiên, anh cũng ở đây à?
- Đúng thế, tôi ở đây khá lâu rồi. Ban nãy tôi định đến đập cho bọn kia một trận nhưng anh ra tay trước nên tôi không tiện xen vào nữa.
- Ồ, ra thế. Thôi anh cứ tiếp tục việc của mình, tôi bảo nói bảo vệ tống bọn này ra ngoài.


available on google playdownload on app store


Lâm gọi hai, ba bảo vệ lại dọn dẹp hiện trường. Đám du côn đã bị Lâm đánh cho trọng thương, không còn khả năng kháng cự, bị quăng hết ra ngoài đường. Bọn chúng cũng rất sợ hãi, vội vàng giúp nhau đứng dậy rồi bỏ chạy.


Sau khi đuổi hết đám lưu manh, Lâm đưa mắt nhìn xung quanh, vũ trường giờ đã trở nên vắng lặng. Hắn thở dài, hắn đi tới nơi Thiên đang ngồi và nói:


- Này anh Thiên, suốt thời gian qua, tôi thấy những cơ sở kinh doanh của chúng ta đều bị quấy phá, không lãi nhiều như trước.. Như tối nay chẳng hạn, bị phá, khách bỏ chạy hết cả, lấy gì kinh doanh được. Anh có cách nào giải quyết chuyện này không?


Đây cũng là vấn đề đang làm cho Tuấn đau đầu, thậm chí phía bang Hắc Báo cũng bị tương tự. Thiên nghe xong, thở dài:
- Cách thì không phải không có nhưng nó gần như bất khả thi.
- Sao lại thế?
- Hừm, cách hay nhất là kéo mấy đứa đàn em đi đập bọn tới quậy phá một trận cho chúng sợ xanh mặt luôn.


Lâm ngắt lời:
- Cái này dễ mà, gọi anh em đi là xong, đâu có bất khả thi chứ.
Thiên cười khẩy:


- Dễ thế thì nói làm gì nữa, anh không biết à, bọn chúng đều là những băng đảng nhỏ, số lượng lại nhiều vô kể, đi đánh chúng chỉ tổ tốn công, tốn thời gian, hiệu quả cũng thấp. Hơn nữa làm vậy sẽ gây náo loạn khiến bọn cớm chú ý tới, chúng ta càng khó làm ăn hơn.


Lâm ngẫm nghĩ lời của Thiên hồi lâu rồi gật gù:
- Anh nói thì rất đúng, nhưng mà ta ngồi đợi thời cơ thì biết đợi đến bao giờ.


- Ít nhất cũng phải đợi vụ án của thằng ranh Quốc Việt lắng xuống đã. Rồi cả tin đồn về gã Thành Hưng "đột nhiên mất tích" nữa. Chúng ta ra tay bây giờ thì không tránh khỏi sự nghi ngờ của người khác; dù sao trước giờ ta luôn là đối thủ của chúng.


- Tôi lại không thích chờ đợi cho lắm, tôi nghĩ cứ dằn mặt chúng một lần để chúng truyền tin cho những kẻ khác. Cho dù chúng có tức giận những sẽ không dám làm ầm lên đâu.


Thiên yên lặng suy nghĩ: "Cách này không tệ, dùng tạm cũng được. Mà mình nhân cơ hội này kéo hắn về phía mình, sau này có xảy ra chuyện gì thì đã có hắn làm lá chắn. Một mũi tên trúng hai đích." Nghĩ vậy, hắn gật đầu đồng ý ý kiến của Lâm:


- Ý của anh được đấy, có điều, nếu ra tay thì phải làm cho gọn gẽ.
Lâm bật cười:
- Anh yên tâm, những việc kiểu này tôi từng làm rồi.
- Vậy thì tốt. À phải, bữa nào đấy chúng ta làm bữa nhậu đi, từ ngày hai ta biết nhau, chưa có dịp nói lâu lâu một chút.


- Hay đấy, tôi cũng muốn làm quen vị trí mới, anh lại là người đi trước, tôi cần học hỏi anh nhiều hơn.
- Được, thế hẹn anh ba ngày sau nhé. Giờ tôi thấy anh nên quay lại làm việc đi, khách lại đang vào rồi kìa. Tôi cũng có việc phải đi, tới hôm đấy tôi sẽ liên lạc với anh.
- Ừ, tạm biệt.
- Chào anh.


Thiên đứng dậy rời đi, trong bụng khoái chí vì đã đạt được mục đích.
Đúng lúc này, Vinh từ bên ngoài tiến vào. Thấy Thiên, hắn nở một nụ cười và nói:
- A, chào anh, có tin gì hay mà trông anh vui thế?
- Ha ha, chào anh, cám ơn anh đã quan tâm. đúng là tôi vừa có tin vui
vinh hơi ngạc nhiên:


- Thật sao? Tôi mừng cho anh. À này, tôi nghe nói vừa nãy ở đây đã có ẩu đả hả?
Thiên gật đầu:
- Đúng thế, ẩu đả khá lớn.
Bỗng dưng Thiên hạ giọng nói nhỏ với Vinh:


- Nhưng Lâm đã xử lý rất nhanh. Anh nhớ cẩn thận, đừng giống tôi trước đây, để hắn ta cướp đi vị trí hiện tại.
Nhìn vẻ mặt bị bất ngờ của Vinh, Thiên bật cười:
- Có gì mà ngạc nhiên chứ, bị cướp, tôi chỉ muốn mau khừ hắn. Anh cứ nghĩ kỹ đi, thằng Lâm chẳng phải tay vừa đâu.


Vinh tỏ vẻ hờ hững:
- Cám ơn lời khuyên của anh, tôi sẽ lưu tâm.
- Anh đã nói vậy thì hay lắm, tôi không ở đây lâu hơn nữa, tạm biệt.
- Chào.


Thiên nhanh chóng rời đi. Rõ ràng những lời vừa nãy đã tác động không nhỏ đến suy nghĩ của Vinh. Vụ Thiên bị soán mất cái ghế khiến hắn dè chừng các thành viên trong băng đảng hơn, đặc biệt là các thành viên cấp cao. Hắn chọn một ghế ở bàn rượu, sau đó ngồi xuống ghế và gọi một ly rượu. Thế rồi chợt hắn nghe loáng thoáng tiếng bàn tán của mấy bảo vệ vũ trường:


- Này, mày thấy ông Lâm đó thế nào? Giỏi đấy chứ.
- Ừ, tuy chưa bằng anh Thiên nhưng cũng khá giỏi.
- Phải đấy, tao cũng thấy thế. Chả bù cho cái gã gì đấy nhỉ, đánh đấm chẳng ra gì, mà phong cách còn lâu mới so với anh Thiên, chả hiểu sao hắn lại ngồi lên cái ghế đó được.


- Ê ê, bọn mày dừng tán nhảm lại đi kẻo tai vách mạch rừng, rước họa vào thân đấy.
- Lo hão, nhạc to thế này, chả ai nghe được đâu.
- Cẩn thận vẫn hơn. Ê tụi mày, ông chủ đi tới kìa, mau đi làm việc thôi.
- Ừ, đi đi.


Những bảo vệ đó lập tức tản ra, trở về làm công việc của mình, chỉ là họ không hay biết rằng sau lưng họ, Vinh đã nghe được gần như toàn bộ.


"Khốn thật! Hóa ra bọn chúng chỉ tôn trọng mình ở ngoài mặt. Hừ, xem ra phải hạ bệ tên Thiên thì mình mới có khả năng thăng lên. Cả thằng Lâm nữa, chưa gì đã được khâm phục, mình không thể không diệt hắn. Có điều nếu chúng hợp tác thì mình tiêu chắc, cần làm chúng bất hòa thì mới dễ cho mình. Phải tìm cách thôi."


Trong khi hắn vừa uống rượu vừa nghĩ cách thì bỗng có tiếng người nói với hắn:
- Chào anh, sao lại ngồi đây uống một mình thế ông bạn?
Vinh ngẩng đầu lên nhìn, Lâm đanh đứng bên cạnh hắn. Hắn nói:
- A, chào anh Lâm, anh làm tôi giật mình đấy.


- Ồ xin lỗi nếu như tôi đã quấy rầy anh. Tôi thấy hôm nay anh đến đây uống rượu một mình nên tôi muốn hỏi thăm xem thế nào ấy mà.
"Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, sẵn tiện đây mình hích một cú." Vinh đáp lại Lâm:
- Không sao đâu, anh ngồi xuống đi, chúng ta cùng uống vài ly.
- Được.


Sau khi hai người đã uống cạn ly đầu tiên, Vinh hỏi dò Lâm
- Lúc nãy tôi thấy Thiên từ trong đi ra với vẻ giận dữ, có chuyện gì thế?
Lâm đáp:


- Có gì đâu, anh ta cũng đến uống rượu như anh thôi. À, chắc anh ta tức vì bọn đến phá phách ấy mà. Này Vinh, tôi có cảm giác hình như anh và anh ta không ưa nhau thì phải; giữa hai người có mâu thuẫn à?
Vinh lắc đầu:


- Làm gì có, có lẽ do chúng tôi ít nói chuyện với nhau nên cách nói... Ừm... không hợp nhau lắm.
- Tôi là người từng trải nên nhận ra được, nhưng nếu anh không muốn nói thì cũng chẳng sao.


"Mình nên nhân lúc này để tạo ấn tượng xấu về Thiên cho gã này, như vậy bọn chúng khó mà hợp tác với nhau." Nghĩ vậy, Vinh bèn thở dài tỏ vẻ bất đắc dĩ:


- Nói ra chỉ sợ mang tiếng mất đoàn kết nội bộ nhưng đúng là giữa tôi và Thiên có một vài mâu thuẫn nhỏ. Chính vì thế mà tôi và anh ta không hợp nhau lắm.
- Ra thế.
- Anh nhớ cẩn thận với anh ta. Anh ta thay đổi sắc mặt rất nhanh. Một khi đã sống trong thế giới này, tốt nhất không tin ai cả.


Lâm nghe thế thì bật cười:
- Nếu nói vậy, chắc tôi không thể tin anh được.
Vinh ngẩn người vài giây rồi cũng cười:
- Ha ha, đúng thế, đừng tin một ai ngoài chính bản thân mình, nhất là những người như Thiên và tôi.
- Ha ha ha, tôi sẽ nhớ kỹ mấy lời của anh hôm nay.


Vinh cười theo. Hắn nhấp một ngụm rượu và nghĩ bụng: "Mày nhớ càng kỹ càng tốt, có thế tao mới có thể cô lập mày được. Hạ bệ mày xong, tao sẽ dễ dàng tiếp quản phần của mày. Khi đấy, tên Thiên không là gì nữa."


Thế rồi hắn sực nhớ ra một điều: "À phải, tên Lâm sẽ làm ông chủ bảo kê ngầm khu chợ phía Tây thay cho Thiên. Mình nên sai một thằng đáng tin nào đấy tới thầm giám sát hắn để dễ giải quyết hơn." Tham vọng của Vinh đang lộ rõ với mưu kế thâm hiểm.


Lâm nhận ra được mâu thuẫn giữa Thiên và Vinh nhưng hắn không nắm rõ tình hình bang phái, lại chưa bao giờ rơi vào tình huống này nên chỉ tìm cách bảo vệ bản thân. Cách tốt nhất bây giờ là dựa vào ông chủ của hắn.


Ở góc vũ trường gần nơi hai gã đang uống rượu, một vị khách trả tiền rượu, sau đó đứng dậy rời khỏi vũ trường. Hắn ta chạy xe đến một căn biệt thự. Hắn mở cổng, để xe trên sân rồi đi vào trong nhà. Có hai người đàn ông ngồi trên salon xem TV. Thấy tên đó, một người lên tiếng:


- Mày đi xem xét tình hình thế nào rồi?
Tên đó trả lời:
- Dạ thưa anh Phong, hình như hôm nay tên Tuấn đã thăng chức cho một thằng nào đấy, thay cho vị trí của Thiên.
- ồ thế à, làm sao mày biết?
- Dạ em thấy hắn nói chuyện ngang hàng với tên Vinh.
- Thú vị nhỉ, mày có hình thằng đó không?


- Dạ có, em đã chụp lại rồi.
Phong cầm chiếc điện thoại của tên thuộc hạ xem. Hắn bật cười:
- Đây là tên gác cổng cho công ty của Tuấn mà. Hắn đưa gã này lên làm gì nhỉ? À phải, mày nghe được gì nữa, kể lại đi.


- Dạ em sợ chúng nhận ra nên em không dám lại gần, em chỉ nghe được một ít thôi, là như thế này ạ...


Tên thuộc hạ tường thuật lại những gì mình biết cho ông chủ, từ lúc Thiên xuất hiện tới khi hắn ra khỏi vũ trường. Phong nghe xong thì gật gù hài lòng, khen tên đấy vài câu và bảo hắn ra ngoài. Lúc này thì người ngồi bên cạnh Phong mở miệng hỏi:


- Anh Phong, sao tự dưng tên Tuấn lại cất nhắc một gã bảo vệ quèn lên thay tên Thiên thế nhỉ? Hay hắn không tin gã nữa?






Truyện liên quan