Chương 16: Bãi rác
Tiễn Phiêu Phiêu ghét dọn dẹp, nhưng lại thích mua sắm. Nhà ở của hai người, trong nhà trên sàn trên giường thường có nhiều đồ đạc chồng chất, chưa được thu dọn.
Thế nhưng cho dù Tiễn Phiêu Phiêu có bận đến đâu, Lý Miêu cũng không bao giờ dọn giúp.
Anh có thể bình thản đem một đống quần áo chưa gấp trên giường chuyển sang giường trong phòng khác, sau đó đi ngủ; có thể bình tĩnh đẩy đống sách vở trên bàn sang một bên, sau đó lên mạng; có thể ung dung đá mấy chiếc giầy chặn ngang trước cửa ra chỗ khác, sau đó mở cửa; có thể tỉnh bơ không thèm để ý tới đồ đạc vứt lung tung trên ghế sofa, sau đó ngồi xuống xem TV…
Tiễn Phiêu Phiêu thấy thế, cực kỳ chướng mắt, bèn mắng anh: “Này, sao anh không tiện tay dọn dẹp luôn đi.”
Mắt Lý Miêu hơi giật giật: “Anh không ghét em vứt đồ lung tung khắp nhà, em còn ghét anh không dọn?”
Tiễn Phiêu Phiêu chỉ cái tay đầy bọt vào mặt anh, vì cô đang giặt quần áo: “Anh dám nói đống đồấy không có thứ gì của anh à? Thu dọn nhanh lên!”
Lý Miêu bình tĩnh từ chối: “Dọn dẹp gì chứ? Không cần dọn dẹp.Không phải em từng nói nhà càng bừa bộn thì càng có không khí gia đình sao?Bây giờ anh đi đến chỗ nào lộn xộn bừa bãi, lập tức nhớ đến gia đình, nhớ đến em!”
Một ngày nọ, tâm trạng Lý Miêu không tốt, cố ý kiếm chuyện: “Em xem này, cả nhà toàn đồ bỏ đi, vừa vứt đi vừa mua mới liên tục. Anh thấy em đúng là đồ cả thèm chóng chán.”
Tiễn Phiêu Phiêu nói: “Đúng, thế nên anh cứ liệu hồn. Anh nên thấy vui mừng vì tới giờ em còn chưa chán anh đấy, không thì cả anh em cũng vứt hết.”