Chương 12: Thiên lạc bỏ qua mọi chuyện

Tiếp
Khi ba đứa kia chuẩn bị xong xuôi, trèo lên xe chú Lí để tới trường. Chu Khải đi ra tạm biệt Thiên Lạc.
Thấy Chu Khải vẫn vận đồ ngủ chú Lí quay sang hỏi.
Chu Lí: ủa cậu không đi hả.
Chu Khải: đi đâu.
Chú Lí: thế tối qua cậu nói với tôi là muốn...


Chưa kịp nói hết câu đã bị Chu Khải ngắt lời.
Chu Khải: à à cháu nhớ rồi. Đợi xíu, cháu chuẩn bị đã.
Chú Lí tắt động động cơ xe để chờ Chu Khải.
Thiên Lạc: chú sao lại chờ hắn làm gì. Hắn đi đâu thì kệ hắn chớ. Bọn cháu muộn học rồi mà.


Chú Lí: thiếu gia cứ yên tâm hôm nay chào cờ trường lên tới muộn tí không sao đâu.
Thiên Lạc: Hiệu trưởng của một trường mà kì cục
Chú Lí phì cười, không nói gì. Thế là cả lũ phải đợi Chu Khải mới đi học được.
_ 15p sau Chu Khải đi ra.
Bạch Phi: Oa đẹp trai ghê ta.


Tiểu Linh tự dưng lăn ra cười.
Chu Khải: bà cười gì chứ, mặt tôi dính gì à.
Tiểu Linh: bộ hai người có cần giống nhau tới mức đó không
Tiểu Linh nói xong chỉ vào Thiên Lạc với Chu Khải. Hai đứa này giờ mới nhận ra quần áo, giầy giống hệt nhau. Đều vận sơ mi trắng, quần bò đen, giày cao cổ trắng.


Bạch Phi: ha ha không ngờ hai người hợp nhau ghê.
Thiên Lạc: hợp cái gì mà hợp.
Chu Khải cười tít mắt:_ Hợp mà.
Thiên Lạc hôm nay trông vừa đẹp trai vừa dễ thương vì nó không còn đeo mặt với ăn vận lôi thôi nữa.
Chú Lí: hai cậu đẹp đôi ghê thật. Ha ha
Thiên Lạc nói to: Chú Líiiiiiiiiiiiii


Chú Lí: hì hì tối biết rồi không trêu cậu nữa.
Chu Khải leo lên xe để cho chú Lí cho xe chạy. Với vận tốc chú Lí đi chả mấy chốc đã tới trường.
Mọi người xuống xe, Thiên Lạc thấy Chu Khải cũng xuống liền hỏi.
Thiên Lạc: nè ah xuống xe để làm gì.


available on google playdownload on app store


Chu Khải: e hỏi buồn cười thế đến nơi rồi thì phải xuống chả lẽ cứ ngồi lì trên xe.
Thiên Lạc: ý tôi là ah đến trường tôi để làm gì.
Chu Khải: Ơ việc anh e hỏi làm gì
Thiên Lạc: hỏi để biết, không nói thì thôi.


Cả lũ đi vào trường. Cả trường đang ngồi dưới sân thấy có mấy học sinh đi học muộn lại còn bị hiệu trưởng bắt thì quả này xong rồi. Khi tới gần mọi người mới nhận ra những học sinh đó là ai. Lũ con trai con gái hú ầm lên vì toàn trai xinh gái đẹp. Họ nhận ra Bạch Phi, Tiểu Linh và cả anh người mẫu đẹp trai tên Chu Khải nữa. Có duy nhất một người trông quen quen nhưng không nhận ra là ai, người mà hôm qua mọi người xúm lại chửi bới, đánh đập thì không nhận ra. Do hôm qua có những vết máu ở khắp mặt, còn hôm nay vết máu đó đã mất, vết thương trên đầu cũng được tóc phủ che đi. Thiên Lạc giờ vô cùng vô cùng đẹp trai khiến mấy bạn gái trong trường cứ mải ngắm.


Thiên Lạc ngày càng tới gần thì những học sinh hôm qua đánh Thiên Lạc bắt đầu nhận ra. Rồi dần xuất hiện những tiếng xì xào to nhỏ, những cách tay chỉ chỉ chỏ chỏ vào Thiên Lạc.
_ là Thiên Lạc đó chúng mày.
_Không biết hôm nay có chuyện to gì đây


_ừ hôm qua nghe thấy nhà nó giàu lắm, hiệu trường còn gọi nó là thiếu gia đấy.
_ nghe bảo bố nó giàu với lực lắm.
_ thế sao lại còn giả bộ nghèo với xấu xí làm gì.
_Cộng nhận hồi trước còn đeo cái mặt nạ chông xấu thậm tệ. Giờ đẹp trai dễ thương quá.
Hiệu trưởng: CÁC EM TRẬT TỰ.


Tiếng thầy hiệu trưởng vang lên. Không biết đã đi lên bên trên từ bao giờ
Hiệu trưởng: hôm nay ngày chào cờ của trường ta sẽ triển khai nhiều kế hoạch nhưng tôi đã cho hoãn lại để xử một việc vô cùng nghiêm trọng.


Giọng thầy hiệu trưởng đanh thép. Giờ những đứa nào hôm qua tham gia đánh Thiên Lạc mặt đều tái mét.( nói là mấy đứa chứ gần như toàn bộ học sinh trong trường).


Hiệu trưởng: tôi thấy rất thất vọng vì vụ việc hôm qua. Nếu chỉ là một hai học sinh còn đỡ đây lại còn gần như toàn bộ học sinh trường ta. Chắc các em cũng biết tôi đang nói về cái gì rồi đúng không.
Tiếng thầy hiệu trường còn to hơn vừa nãy.


Hiệu trưởng: mời những em hôm qua cầm gậy đánh bạn bước lên đây. Hay cần tôi dẫn từng người lên.


Khoảng chục học sinh bước lên vì hiệu trưởng chỉ nói là những người cầm gậy. Hầu hết toàn là bạn với đàn em của Hắc Long, có cả Hắc Long cũng bước lên. Nếu chỉ là đánh một học sinh bình thường có khi mặt chúng nó vẫn vênh lên được nhưng chúng nó biết lần này đụng nhầm người lên đứa nào cũng tỏ ra sợ hãi.


Hiệu trưởng: mấy em này tôi sẽ làm thủ tục đuổi học. Còn mấy e cầm trứng ném bạn. Năm học này tôi sẽ hạ toàn bộ hạnh kiểm.


Không một học sinh nào dám cãi lại vì giờ chông khuôn mặt hiệu trưởng nhắc tới vụ hôm qua có vẻ vô cùng tức giận. Thiên Lạc đứng dưới tròn xoe mắt vì nó không nghĩ mấy người đánh nó bị đuổi học. Không cần phạt nặng vậy chứ.
Thiên Lạc nhanh chóng chạy tới chỗ hiệu trưởng giật micaro.


Chú Lí: cháu làm cái gì vậy
Thiên Lạc: hì hì cho cháu nói một tí.
Rồi Thiên Lạc quay ra nói với mọi người.


Thiên Lạc: Thưa thầy, thưa toàn bộ các bạn học sinh ở đây. Với bản thân tôi, tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ con trai yêu con trai là sai cả. Tôi không hề trách mọi người đối xử với tôi ngày hôm qua nhưng xin mọi người hãy hiểu cho những người như bọn tôi. Chúng tôi không kì quặc, không khác lạ đơn giản vì chúng tôi đang đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, mong mọi người sẽ hiểu. Còn thầy hiệu trưởng em mong thầy xoá bỏ hình phạt với mấy bạn đấy.


Thiên Lạc chỉ mấy bạn học sinh bên dưới.
Hiệu trưởng: em không nhớ họ đã đánh em như thế nào sao.
Thiên Lạc: hì hì. Em quên rồi chả nhớ gì cả. Vậy xin thầy hãy bỏ qua
Hiệu trưởng nhìn Thiên Lạc một lúc rồi gật đầu bỏ qua mọi chuyện.
Thiên Lạc đang định chạy xuống chỗ


Chu Khải thì có người hỏi
_ tại sao bạn lại tha thứ cho bọn tôi. Những gì bọn tôi đối xử với ông sao ông không trả lại.
Thiên Lạc nhìn một bạn học sinh hỏi mình rồi trả lời.


Thiên Lạc: Hì hì đơn giản vì tôi quên rồi thôi. Hận thù cái đó không tồn tại trong tôi. Người như bọn tôi có người tốt có người xấu không phải ai cũng giống ai. Mong chỉ xin mọi người hiểu, hãy lắng nghe chúng tôi nói và cần gì, chỉ thế thôi. Vì bọn tôi muốn được yêu thương được hạnh phúc.


Cả sân trườn im lặng rồi dần dần xuất hiện tiếng vỗ tay. Rồi những câu nói
_ Tôi đồng ý
_ Tôi đồng ý
_ Tôi đồng ý
Thiên Lạc: hì hì cảm ơn mọi người.
Thiên Lạc đi tới chỗ Chu Khải cười toét miệng.
Thiên Lạc: he he kết cục như vậy bị đánh cũng đáng.


Chu Khải thấy Thiên Lạc cười cũng vui lây. Xoa nhẹ đầu Thiên Lạc.
Chu Khải: vết thương còn chưa khỏi đây này. Vui quá ha.
Thiên Lạc: Chả vui thì sao ít nhất cũng nói cho mọi người biết suy nghĩ của tôi.


Mọi việc thế là xong chả có ai bị đuổi học. Thiên Lạc cũng cho mọi người hiểu hơn về LGBT. Đang chuẩn bị vào thì Thiên Lạc thấy tên Chu Khải vào phòng hiệu trưởng.






Truyện liên quan