Chương 14: Đừng thờ ơ, được chứ

Tiếp
Quay về hai tên kia
Thiên Lạc: Nè thế giờ đi mua đồ kiểu gì đây xe đâu.
Chu Khải: đợi anh chút, gọi taxi.
Trong lúc đợi xe Thiên Lạc đảo xung quanh nhìn ánh mắt dừng ngay tại chỗ có chữ hàng giảm giá
Thiên Lạc: ê ê bên kia có cửa hàng đang giảm giá kìa. Ở trong cũng có nhiều đồ lắm đấy.


Chu Khải: nhóc thích đồ rẻ tiền hả.
Thiên Lạc: còn phải hỏi đỡ phí tiền.
Chu Khải bị Thiên Lạc lôi ngay vào quán đó. Quán này cộng nhận đồ gì cũng có, nào là quần áo, giày, mũ v....v
Thiên Lạc: Oa Oa lắm đồ đẹp ghê.


Thiên Lạc nhanh nhảu chạy tới chỗ để mũ với tai nghe. Chưa kịp chọn đã bị Chu Khải lôi vào phòng thay đồ rồi vất cho bộ quần áo.
Chu Khải: Mua quần áo cho nhóc trước. Thay đi
Thiên Lạc: thay thì đi ra, nhà mi còn đứng trong đây làm gì
Chu Khải gãi đầu
Chu Khải: hì hì quên mà vợ chồng với nhau ngại gì.


Thiên Lạc: BIẾN
Chu Khải: từ từ làm gì nóng thế


Chu Khải ra khỏi phòng thay đồ, cánh cửa liền đóng lại. Chu Khải đảo mắt xung quanh nhìn, giờ hắn mới nhận từ khách hàng đến nhân viên trong quán đang nhìn hắn. Từ lúc Thiên Lạc và Chu Khải bước vào đã khiến mọi người chú ý bởi ngoại hình vô cùng đẹp cộng với hai người cứ chí choé nhau. Chu Khải thấy mọi người cứ nhìn mình lên ngại cúi xuống giả bộ lựa đồ.


Cách cửa phòng thay đồ mở ra
Chu Khải: thay thay gì mà nhanh thế.
Quay sang liền đứng hình. Chu Khải chỉ là tiện tay vợ đại một bộ quần áo của con trai mà không ngờ hợp với Thiên Lạc vậy. Bộ đồ trắng tinh khiến cho Thiên Lạc đã dễ thương rồi giờ càng dễ thương thêm
Chu Khải tiến tới véo má Thiên Lạc


available on google playdownload on app store


Chu Khải: nhóc dễ thương ch.ết đi được
Tự dưng có một chị nhân viên chạy tới chỗ Thiên Lạc
_ Này nhóc cho chị xin số nha
Thiên Lạc như thằng tồ mở mắt tròn xoe nhìn chị nhân viên. Thiên Lạc bị Chu Khải khoác vai kéo lại gần.
Chu Khải: chị nhóc này có chủ rồi
Chị nhân viên lườm Chu Khải


_ Ha ha biết rồi nhìn hai người chị đây đoán ra ngay. Chỉ là muốn lấy số bao giờ gạ nhóc này đi chơi với đi ăn thôi
Nghe từ chơi với ăn Thiên Lạc đã sớn lên rồi.
Thiên Lạc: số đây, số đây chị ơi
Thiên Lạc đang chuẩn bị đọc thì bị Chu Khải chen ngang
Chu Khải: lấy số em.


Thiên Lạc: Người ta hỏi số tôi mà liên quan gì mà ông đọc số của ông.
Chu Khải: thích
Chị nhân viên: ha ha không cần giữ người vậy đâu. Chỉ là đi thôi chứ có làm gì đâu.
Chu Khải: phòng bị trên hết
Chị nhân viên: thế mấy nhóc muốn mua gì
Chu Khải: thôi để em tự chọn


Nói chọn chứ đi tới đâu Chu Khải lấy cái đó. Từ quần áo giày dép lấy hết nhưng chỉ lấy mỗi thứ một cặp
Chị nhân viên: ha ha nhóc tính đồ đôi từ trong ra ngoài sao
Chu Khải: chuẩn rồi. Lạc Lạc nhóc lấy cốc đựng đồ đánh răng màu gì.
Thiên Lạc: nhà tôi có rồi
Chu Khải: cứ chọn đi


Thiên Lạc: màu trắng
Chu Khải mua xong hết mọi thứ giờ chỉ còn mua vòng tay nữa là xong liền đi tới chỗ để vòng tay. Quay ra gọi Thiên Lạc tới để lựa đồ thì thấy Thiên Lạc đang cầm chiếc qυầи ɭót có hình Đôraemon ở giữa rồi chỉ chỉ vào mình
Thiên Lạc: Hợp với anh nè ha ha


Chu Khải: Nghịch vừa thôi. Lại đây
Thiên Lạc: Cái gì
Thiên Lạc đi tới chỗ Chu Khải. Chu Khải giơ hai chiếc vòng tay một cái ghi chữ vợ một cái ghi chứ chồng. Chu Khải đưa cái có chữ vợ cho Thiên Lạc
Chu Khải: nè đeo vào. Đưa tay đây anh đeo cho.


Thiên Lạc: éo tôi yêu anh quái đâu, cũng chả lấy, vợ chồng gì ở đây.


Chu Khải tức điên lên bắt Thiên Lạc đeo thế là hai đứa vật lộn với nhau một lúc cuối cùng cũng không bắt được Thiên Lạc đeo. Chu Khải đổi qua chữ LOVE Thiên Lạc cũng không nghe cuối cùng phải để Thiên Lạc lựa. Thiên Lạc chọn hai cái vòng có hạt tiểu linh đơn một màu đen một trắng. Cuối cùng cũng mua được những đồ cần thiết, đến phần thanh toán thì nhân viên cũng hoảng. Hai tên này gần như mua hết đồ trong quán


Thiên Lạc: Trời sao mua lắm thế.
Chu Khải: Này đừng giả ngô như mình không biết gì. Đây toàn đồ nhóc chọn đó.
Thiên Lạc: ha ha vậy hả vậy trả tiền đi. Ai biểu thích dẫn tôi đi mua đồ.
Nói xong Thiên Lạc bỏ ra ngoài trước


Chu Khải đành móc ví ra giả tiền không thèm chấp Thiên Lạc. Trong lúc thanh toán tiền
Chị nhân viên: nhóc đó thực sự dễ thương đó
Chu Khải: hì hì dạ
Chị nhân viên: nếu ai ở với nhóc đấy chắc không biết buồn là gì đâu nhể.
Chu Khải: cái đó thì em công nhận


Chị nhân viên đưa cho Chu Khải một cái lắc chân
Chị nhân viên: nè cho cưng đó
Chu Khải: sao cho em


Chị nhân viên: hì hì đây là một thứ linh thiêng lắm đấy. Chị đi cầu phúc ở một ngôi chùa cổ xin mãi mới được cái vòng này đó. Nghe nói nếu đeo cái này vào chân người mình yêu thật sự thì người đó sẽ mãi mãi ở cạch mình. Chị mãi vẫn chưa có người yêu lên cho nhóc thấy nhóc sẽ cần nó hơn chị he he


Chu Khải: oh vậy em cảm ơn nhiều
Chị nhân viên: nhớ đợi đến lúc thích hợp rồi mang ra mà đeo cho nhóc kia
Chu Khải: Hì Hì em biết rồi


Chu Khải xách một đống đồ ra khỏi quán tìm Thiên Lạc không biết chừng tên này bỏ hắn về trước cũng lên. Hoá ra Thiên Lạc đang ngồi trước mặt hai người ăn xin có vẻ họ hai người đó là mẹ con. Đứa xin khoảng tầm 5, tuổi. Nhìn gầy nhom có vẻ rất đói. Bỗng người mẹ mở lời


_ hai cậu làm ơn bố thí cho tôi
Chu Khải rút ví ra cho tiền hai mẹ con thì bị Thiên Lạc cản lại
Thiên Lạc: từ từ đợi tôi chút
Thiên Lạc chạy nhanh đi chỉ một tí sau quay lại ngay. Trên tay cầm rất nhiều đồ ăn nào là cơm, thịt, rau, bánh mì. Thiên Lạc tiến lại gần chỗ hai mẹ con


Thiên Lạc: cô ơi, đồ ăn đây. Cô với bé ăn đi
Người mẹ cảm ơn Thiên Lạc rối rít rồi vội đưa cho con mình ăn. Thấy đứa bé ăn vội vàng có vẻ đang rất đói. Khiến cho Thiên Lạc thấy nhói ở lồng ngực. Thiên Lạc ngồi xuống xem đứa bé ăn
Người mẹ: cảm ơn cậu


Thiên Lạc: không cần đâu cô. Cháu cũng có được thứ mình muốn mà
Người mẹ: thứ gì
Thiên Lạc: nụ cười của hai người
Câu nói của Thiên Lạc khiến cho người mẹ bật khóc. Khóc rất to không kiềm chế lại được
Thiên Lạc: cháu có thể hỏi tại sao hai người lại ra nông nỗi này không.


Người mẹ: do tôi, tất cả là do tôi. Tại tôi đã lấy phải người chồng không ra gì. Đánh đập thậm chí còn đòi giết mẹ con tôi. Sợ quá tôi phải dẫn con bỏ đi. Dẫn theo con nhỏ lên xin vào làm ở đâu người ta cũng không cho cuối cùng chỉ biết đi ăn xin. Nhưng khi đi ăn xin tôi mới lòng người giờ lạnh quá. Họ đi qua tôi như thể không nhìn thấy tôi. Có những người cho tôi tiền nhưng phải chụp ảnh với họ. Nhưng không hiểu sao tới cậu lại không đối xử tôi vậy thay vì cho tôi những đồng tiền giả tạo cậu lại chạy đi mua đồ ăn cho tôi. TẠI SAO


Thiên Lạc: hì hì tại vì cháu chỉ muốn đưa cho họ những gì họ đang cần thôi
Thiên Lạc quay sang nhìn đứa bé rồi hỏi
Thiên Lạc:No chưa nhóc
Đứa trẻ: dạ no rồi ạ. Cảm ơn anh
Thiên Lạc xoa đầu đứa bé
Thiên Lạc: nhóc có thể cho anh ôm rồi hôn lên đây không


Thiên Lạc chỉ vào chán đứa bé.
Đứa trẻ: Dạ được ạ
Thiên Lạc đang định ôm thì bị người mẹ cản lại.
Người mẹ. Con tôi không được sạch, chông cậu thế này biết là danh gia vọng tộc. Ôm con tôi sẽ khiến bẩn tay cậu mất


Thiên Lạc: cô kì quá, em ấy bẩn chỗ nào. Ở đâu đó, tâm hồn em ấy chắc chắn sạch hơn rất nhiều người và trong đó có cả cháu.
Người mẹ rất cảm động vì lời nói của Thiên Lạc lên không cản cứ để cho Thiên Lạc ôm rồi hôn lên chán con mình.


Chu Khải thì đứng trách số phận, hắn cũng muốn được Thiên Lạc ôm hôn nhưng cú thay hễ đến đến gần đã bị cho ăn đòn rồi. Hôn xong, Thiên Lạc tháo một chiếc vòng trên cổ xuống. Đeo cho đứa bé, đây là quà sinh nhật mẹ Thiên Lạc tặng trên đó có đính một viên đá quý.


Thiên Lạc: nhóc con đây lạc quà anh dành cho nhóc
Thiên Lạc quay sang nói với người mẹ
Thiên Lạc: cô hãy cầm đồ đó đi bán, nó sẽ thay đổi cuộc sống hiện tại của cô.
Người mẹ: món quà to thế sao tôi dám nhận
Thiên Lạc: hi hi gọi là quà thôi chứ cái đấy để mua nụ cười của mẹ con cô


Nói xong Thiên Lạc đứng dậy định đi thì thấy đứa bé năm tay mình lại.
Đứa trẻ: Lớn lên em sẽ mua lại nụ cười của anh
Thiên Lạc: He he OK anh đợi nhóc
Nói xong Thiên Lạc kéo Chu Khải đi mất
Trên đường đi bộ về Chu Khải hỏi Thiên Lạc
Chu Khải: vậy mọi khi anh cho tiền những người như vậy là sai sao


Thiên Lạc: không hề. Nhưng hãy xem họ thực sự cần gì thôi. Với lại tôi cũng chưa hẳn là cho họ. Những thứ đó dùng để mua nụ cười của họ.
Chu Khải: nụ cười gì đắt vậy


Thiên Lạc: nụ cười của những người dần mất đi nụ cười. Nếu họ có thể cười với cuộc sống họ sẽ lại có động lực để chiến đấu tiếp.


Trong mắt Chu Khải, Thiên Lạc luôn là một đứa bé nhưng có lẽ đứa bé này còn lương thiện, hiểu chuyện hơn anh nghĩ. Điều đó càng khiến Chu Khải yêu đứa bé này. Chu Khải trêu Thiên Lạc suốt dọc đường về, mãi hơn 6h chúng nó mới về tới nhà






Truyện liên quan