Chương 8-1
Cô đáng lẽ ra không bao giờ nên quay trở lại căn nhà, và nếu như vậy thì chắc chắn cô đã không bị anh bắt gặp khi đang lau những ô cửa sổ cáu bụi của anh. Cô tóm lấy chiếc thang gấp và lại khoác lên cái nụ cười mỉa mai của Viper lần nữa. “Tôi có làm anh tổn thương lòng tự trọng không?”
“Em phá hủy nó,” anh nói lạnh lùng.
“Tuyệt hảo. Không phải ngày nào tôi cũng có thể lừa được một người chuyên nghiệp đã qua đào tạo.”
“Tôi không cho là từ ‘lừa’ hợp lý ở đây.”
“Tôi thì có.” Quần áo của anh đã khô cong nhưng anh đá đôi giày của mình ra, và cô có thể thề là đám râu lún phún của anh đã mọc lên kể từ lúc cô kéo anh xuống nước. “Chuyến phà không quay lại cho tới 6 giờ cơ mà.” Cô vuốt để chiếc váy bồng về lại nếp. “Rõ ràng là anh đã may mắn hơn tôi khi thuê được một chiếc thuyền.”
“Khẩu súng rất hữu ích.”
Cô không biết rằng anh nghiêm túc hay chỉ đùa. Cô chẳng biết gì về anh cả. Anh khum tay nắm lấy lon Coke và dựa vào vào khung cửa. “Giờ tôi đã hiểu tại sao ba em nhấn mạnh với tôi về việc không để lộ danh tính của mình. Em chắc đã có luyện tập cho việc tẩu thoát của mình.”
“Tôi mới chỉ trốn đi có vài lần.”
Anh giơ lon Coke về hướng mặt cô.
“Nếu như tôi thực sự nghiêm túc thì em không có đường nào để trốn đâu.”
Đó là sự thật. Anh sẽ không bao giờ để cô rời khỏi tầm mắt. Cũng có nghĩa là gia đình cô thực sự không thuê anh lúc này. “Ai tiết lộ với anh rằng tôi đang ở đây?”
“Hãy cứ nói là tôi đã theo dõi em.”
Ba mẹ cô. “Tôi cảm kích quá.”
Anh hướng tay về phía mấy ô cửa mà cô mới lau. “Em không muốn nói với tôi tại sao em làm việc này ư?”
“Vì chúng bẩn.” Cô ném thêm cho anh vài lời phàn nàn nữa. “Cả căn nhà này là một đống hỗn độn. Nếu anh đã may mắn tới vậy khi sở hữu nơi này thì cũng nên chăm sóc cho nó tử tế chứ.”
“Tôi có đấy chứ. Một người phụ nữ sẽ tới đây mỗi hai tuần.”
“Và anh có thể tự mình thấy bà ấy đã làm tốt công việc của mình thế nào.”
Anh đảo mắt nhìn xung quanh như thể anh mới nhìn nơi này lần đầu tiên vậy. “Tôi đoán có chút bẩn.”
“Anh nghĩ?”
“Chắc là tôi sẽ phải thuê người khác.”
Cô tự hỏi anh đã giắt khẩu súng lại vào bao để súng ở mắt cá chân hay chưa.
Súng ngắn không khiến cô bận tâm quá nhiều. Cô đã dành nhiều năm được bảo vệ bởi những người có trang bị vũ trang, dù họ đều mặc vest đen thay vì quần bò và những chiếc áo phông in hình tục tĩu. Vì thế vấn đề không phải là khẩu súng. Thực tế là cô đã không biết gì về khẩu súng hay bản hợp đồng 2 tuần hay bất cứ những thông tin nào có ích cô đáng lẽ nên biết trước khi cô quyết định cởi chiếc khăn tắm đó và nhảy lên giường với anh.
Cô đặt cái chổi lau kính xuống. “Tại sao ba mẹ tôi lại thuê anh cơ chứ? Có đầy ra đấy những người khác với danh tiếng tốt hơn?” Điều này đã chọc tức anh. “Tôi là một người có tiếng.”
“Chắc chắn rằng họ đã nghĩ như vậy vào lúc thuê anh.” Viper cười điệu đà.
“Làm cách nào họ tìm được anh vậy? Mà thôi cũng chẳng quan trọng. Anh hẳn là một trong những tù nhân được thả ra theo chương trình phóng thích để làm việc của nhà tù rồi.” Anh ngẩng đầu lên với vẻ mặt lúng túng. “Có chuyện gì với em vậy?”
Sự khiếm nhã trào dâng trong cô. “Hoặc anh có thể là một sỹ quan phụ tá nhưng có tiền án liên quan tới ȶìиɦ ɖu͙ƈ trong hồ sơ của mình và đã quyết định bày trò chơi khăm người khác?” Cô muốn tiếp tục như thế này mãi mãi, nói gì cũng được, ném hết những lời thô tục này tới những lời kinh tởm khác, nói ra tất cả những lời lăng mạ bất chợt xuất hiện trong đầu cô mà không phải quan tâm xem nó có ảnh hưởng gì tới văn phòng tổng thống Hoa Kỳ hay không.
“Em muốn biết về tôi ư. Tôi sẽ nói cho em.” Lon Coke bị đặt mạnh xuống chiếc bàn gỗ cạnh cửa sau một tiếng uỵch lớn.
“Không cần.” Cô đã tập được nụ cười mới của Viper. “Tôi không quan tâm.”
“Tôi 36. Tôi sinh ra và lớn lên ở Detroit. Liên tục vướng vào các loại rắc rối cho tới khi quân đội dẫn tôi đi đúng hướng. Thực hiện nghĩa vụ ở Đức, rồi tới trường đại học Wayne State học ngành Tư pháp hình sự –– ”
“Anh có bằng cử nhân? Anh không nói quá đấy chứ.” Điều này hoàn toàn khiến anh tức giận. “Chỉ bởi vì tôi không khoe khoang khoác lác gì về việc được giáo dục riêng biệt không có nghĩa là tôi không thể nói về nó.”
“Tôi chưa bao giờ khoe khoang –– ”
“Tôi gia nhập sở cảnh sát Detroit. Xin nghỉ vài năm trước để làm việc cho một công ty tư nhân ở Chicago chuyên chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho thành viên ban điều hành công ty lớn, người nổi tiếng, vận động viên và cả những kẻ lừa đảo ở phố Wall đang bị đe dọa tính mạng, điều mà chúng xứng đáng được nhận. Ba mẹ em thuê tôi để bảo vệ em vì tôi giỏi trong công việc của mình. Tôi chưa bao giờ kết hôn và vẫn chưa có ý định đó. Tôi còn thích chó và tôi cực kỳ muốn nuôi một con. Tôi cũng thích hiphop và opera. Hiểu cách nào em muốn cũng được. Khi tôi không làm nhiệm vụ thì tôi ngủ không mặc đồ. Còn thứ gì khác em muốn biết mà không liên quan gì tới em không?”
“Patrick Shade? Cái tên này có nằm trong cả loạt những điều dối trá của anh không?”
“Không. Và tôi cũng đâu có nói dối quá nhiều đâu.”
“Thế còn nhà tù Huntsville?”
“Chờ một chút nào. Em biết đó là một trò đùa thôi mà.” Cô đã không hoàn toàn cho là như vậy. “Công nhân xây dựng thì sao?”
“Tôi có làm cho bên xây dựng trong một khoảng thời gian.”
“Một người đàn ông đáng kính làm sao. Lỗi của tôi rồi.”
Anh vẫn chưa dừng lại. “Ba mẹ em thuê tôi. Tôi nhận yêu cầu từ họ, và xét từ những việc đã xảy ra hôm nay, họ đã gọi và đưa ra một yêu cầu vô cùng hợp lý đó là giữ kín danh tính với em.”
“Họ bảo vệ tôi quá mức cần thiết rồi.”
“Em đã từng nhận được vài lá thư đe dọa. Còn cả vài lần bị lén tập kích nữa. Em là một phần của một đám cưới được công chúng rộng rãi theo dõi. Hoàn toàn hợp lý khi có những biện pháp đảm bảo cho em được an toàn.”
“Người duy nhất gây ra bất cứ tổn hại nào cho tôi chỉ có anh thôi!” Anh do dự và điều này đáng lẽ ra phải khiến cô thấy thoải mái chứ. “Em nói đúng,” anh nói. “Tôi không nên sớ rớ gì đến thứ gì không phải của mình kể cả khi em làm bất cứ thứ gì điên rồ hơn thế nữa.” Cái nhận thức rằng cô đã khiến anh không kiểm soát được cổ vũ cô tiếp tục tấn công. “Là ý tưởng của ai khi tới hồ Caddo?”
“Đó là một nơi tốt để giữ em cách xa khỏi sự nhòm ngó của dư luận. Ngôi nhà tôi thuê đó hoàn toàn biệt lập, và ba mẹ em muốn cho em thời gian để sắp xếp lại mọi thứ và nhận ra em đã phạm một sai lầm rồi.”
“Anh đã nghĩ trước về việc gắn tôi lên yên sau của một chiếc xe máy phân khối lớn dữ tợn là cách tốt nhất để đưa tôi tới Caddo sao?”
“Tôi đã không lên kế hoạch cho việc đó.”
“Vậy mà tôi cứ tưởng anh đã lên kế hoạch cho mọi thứ cơ đấy.”
“Được thôi, lần tới khi tôi bảo vệ cho một cô dâu, em có thể yên tâm rằng tôi sẽ chuẩn bị trước cho cô ấy máy bay.” Cô không muốn nghe thêm một chút nào về những điều này nữa, cô quay đầu bước về phía cửa. Trước khi cô kịp tới nơi, anh tiếp tục nói. “Tôi lấy chiếc xe từ tay một gã ở Austin. Nó sẽ là một vỏ bọc hoàn hảo. Tôi lái nó tới Wynette một vài ngày trước khi em tới vì thế tôi có thể ra vào các quán bar địa phương mà không bị ai nghi ngờ cả. Nó là cơ hội cho tôi để nghe ngóng xem liệu có việc gì khiến công việc của tôi trở nên không đơn giản hay không.”
“Và anh có nghe ngóng được điều gì không?”