Chương 27
Đây có lẽ là lần thứ hai Khúc Kiều nằm mơ. Trong mơ, khung cảnh rừng núi cực kỳ u ám, những tia sáng vốn luôn tràn ngập không hiểu vì sao lại biến mất, ngay cả hương thơm ngọt lành và bầu không khí ấm áp cũng chẳng thấy đâu. Vào lúc nàng còn đang ngơ ngác, chợt thấy một đốm sáng lóe lên, một cây rồi một cây nấm chui ra từ dưới đám lá rụng, vui vẻ vây quanh nàng. Nàng cảm thấy an tâm hơn hẳn, ngồi xổm xuống, giơ tay định nâng một cây nấm lên.Nhưng cây nấm lại nhẹ nhàng nhảy ra, chúng nó nhìn nàng mở lòng bàn tay ra, chỉ lắc đầu, sau đó vung bàn tay nhỏ bé như muốn dẫn đường cho nàng. Nàng gật đầu, mỉm cười đứng dậy, đi theo chúng nó. Con đường phía trước khúc khuỷu, đốm sáng cũng uốn lượn theo, lại không biết dẫn tới nơi nào …
Trong hoảng hốt, nàng dần dần hồi tỉnh lại, lập tức nghe thấy tiếng nói ấm áp của Mục Vũ, hắn gọi nàng: “Khúc Kiều?”
Khúc Kiều mở mắt ra liền thấy mình đang nằm trong lòng Mục Vũ. Tư thế này, dường như đã từng trải qua: Đầu nàng ngả vào vai hắn, người được ôm trọn trong khuỷu tay hắn. Hắn gập đầu gối lên, vừa đủ để đỡ lấy hông nàng … Bình yên thoải mái, giống y như trong trí nhớ của nàng vậy.
Thấy nàng tỉnh lại, Mục Vũ mỉm cười, nói với nàng: “Cuối cùng nàng cũng tỉnh.” Hắn nói, bưng một bát sứ lên, đưa tới bên môi nàng, “Uống nước đi.”
Giọng hắn có hơi khàn khiến cho Khúc Kiều thoáng lo lắng. Mặc dù nàng muốn hỏi nhưng lại không tiện từ chối bát nước đã kề sát bên môi. Nàng chỉ đành tạm nuốt lời muốn nói, uống trước một ngụm. Nước trong, hơi lạnh, cực kỳ ngọt, chỉ mới một ngụm đã thấm vào toàn thân, xoa dịu tất cả đau đớn. Nàng thoáng kinh ngạc, cười hỏi: “Đây là gì vậy? Uống ngon thật.”
“Là vân chi cam lộ thêm cả nước suối tiên.” Mục Vũ cười, đáp lại nàng.
“À, khó trách.” Khúc Kiều cười, nói, “Uống rất rất ngon, chàng nếm một ngụm này.” Nàng nói tới đây, giơ tay nhẹ nhàng đẩy chén lên cao.
Mục Vũ biết ý tốt của nàng, mỉm cười gật đầu. Hắn bưng bát sứ lên, nhưng chỉ khẽ nhấp môi, làm như vẻ đã uống rồi, khen: “Đúng là rất ngon … nào, uống nốt chỗ còn lại đi.”
Khúc Kiều cũng không nhiều lời nữa, nàng uống hết theo lời hắn nói. Nàng cảm thấy khỏe hơn rất nhiều nên muốn thử đứng dậy xem. Nhưng nàng mới chỉ hơi cử động một chút đã cảm thấy tứ chi mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.
Mục Vũ thấy nàng như vậy, khuyên nhủ: “Căn cơ của nàng đã bị hủy, đừng nên cố sức quá.”
“Đúng vậy …” Khúc Kiều ngượng ngùng cười hỏi, “Phải rồi, chủ thượng, cô ấy … sau đó thế nào?”
Mục Vũ nghe nàng hỏi nên kể tóm lược mọi chuyện cho nàng nghe. Khúc Kiều nghe xong, chợt nhớ tới giấc mơ vừa rồi, lòng tràn đầy thương cảm, lộ ra mấy phần âu sầu. Mục Vũ trông thấy, dù muốn an ủi nhưng lại không biết nên nói gì cho phải, sau khi trải qua quá nhiều chuyện, hắn cũng cảm thấy rầu rĩ, trong phút chốc đó cũng trầm mặc theo. Khúc Kiều phát giác bầu không khí quá yên lặng nên vội mỉm cười, khuyên nhủ: “Cho dù như thế nào, cứ thoát hiểm an toàn là tốt rồi.”
Mục Vũ nghe thế thì mỉm cười đáp lại nàng: “Ừ.”
Khúc Kiều trông mặt hắn tiều tụy, đúng lúc định hỏi thăm thì một đệ tử Hỏa Thần giáo đi nhanh tới, cất lời thưa: “Sư huynh, chúng ta nên đi thôi.”
Mục Vũ đáp ừ, ôm Khúc Kiều đứng dậy rồi đi cùng với người đệ tử kia nhập vào cùng mọi người.
Cách đó không xa, Thanh Thương đang chỉ huy mọi người thu dọn đồ đạc. Thấy Mục Vũ và Khúc Kiều đi tới, Thanh Thương giơ tay ra hiệu dừng lại rồi tiến lên chào, ân cần hỏi thăm: “Khúc cô nương tỉnh rồi.”
Khúc Kiều nhoẻn cười, gật đầu với nàng ấy: “Ừm.”
Thanh Thương khẽ nhếch khóe môi, sự vui vẻ trong đó rất nhạt. Nàng ấy không nhiều lời nữa, nói với Mục Vũ: “Chuẩn bị lên đường thôi.” Không đợi Mục Vũ đáp lời, nàng đã xoay người đi về hướng mọi người, căn dặn chuyện lên đường.
Đã gần tới hoàng hôn, không khí càng lạnh thêm, dường như còn có vài bông tuyết lất phất. Mọi người lẳng lặng lên đường, đi rất nhanh không hề nói một lời. Khúc Kiều cảm thấy bầu không khí cực kỳ nặng nề quấn lấy, đè ép khiến cho người ta không thở nổi. Nàng ngước mắt nhìn về phía Mục Vũ, trông thấy hắn đang khẽ chau mày, dường như trong lòng đong đầy tâm sự. Nhưng sau khi phát hiện ra ánh mắt của nàng, hắn lại cúi đầu, nhếch môi lên, mỉm cười như thường. Dáng vẻ tươi cười này càng khiến cho Khúc Kiều bất an. Nàng đang nghĩ xem nên hỏi như thế nào, bỗng phát hiện ra một việc: đệ tử Hỏa Thần, dường như ít đi rất nhiều…
Khúc Kiều cố gắng quay đầu, nhìn khắp xung quanh một vòng. Rồi sau đó, nỗi bất an lập tức trở thành cơn ớn lạnh rùng mình, thấm vào sâu trong cơ thể nàng. Nàng nghĩ rất lâu, mới cúi đầu xuống hỏi Mục Vũ: “A Vũ … Sao không thấy Toàn Cung cô nương, cả hai vị sư huynh của chàng nữa?”
Mục Vũ nghe nàng hỏi vậy, cũng chỉ cười đáp lại, không trả lời.
Tiếng cười này, không hiểu sao lại đem tới cảm giác đau lòng. Khúc Kiều không khỏi sợ sệt, không dám cũng không muốn hỏi thêm câu nào nữa.
Sau một lúc lâu, Thanh Thương đi đằng trước dừng bước lại, lùi tới bên cạnh Mục Vũ, nhỏ giọng bảo: “Sắp tới Lục Hư Thánh Sơn, đệ dẫn theo vài đệ tử, đưa Khúc cô nương đi trước.”
Mục Vũ gật đầu, đang lúc chuẩn bị rời đi, chợt nghe thấy tiếng vũ khí sắc bén xuyên qua không trung sượt tới gần. Chúng đệ tử cũng nhận ra nên đều nâng cao đề phòng. Một cây rìu dài phóng vụt tới, như mũi tên bắn về phía mọi người. Nàng ấy nhíu mi lại, nhìn lưỡi rìu có dính vết máu rồi nói với Mục Vũ: “Đi mau.”
“Còn muốn đi đâu?” Giọng nói của lệnh chủ vẫn kiêu căng như trước, giành việc lên tiếng trước.
Tất cả mọi người đều không dám động, đều ở trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón địch. Trong sương chiều, lệnh chủ mỉm cười, thong thả bước tới. Sau lưng ả, vô số bóng ma lảng vảng, không thể khinh nhờn.
“Đuổi theo rồi đuổi theo, bổn tọa đã ngán lắm rồi.” Lệnh chủ nói rồi giơ tay khẽ vung lên. Trong những bóng ma trùng điệp sau lưng ả, có hai người bị ném ra, lần lượt rơi xuống chân ả.
Tuy cách một khoảng nhưng mọi người đều trông thấy rõ ràng. Hai người kia, chính là Mạnh Giác và Lưu Chủy …
Trên mặt lệnh chủ tràn đầy vẻ khoái trá, ả cười chế giễu: “Ngũ Âm Hỏa Thần cũng có chút bản lĩnh đấy, chỉ là động tác của hai tên này chậm hơn nhiều so với con ả kia. Vì không để bổn tọa bắt làm tù binh, ả không tiếc lấy lửa Thận tự thiêu. Aizz, tiếc quá, vốn bổn tọa còn muốn luyện thi thể ả thành ma vật, làm quà tặng cho Kiền Luật, giờ thì đến bụi cũng không còn dư lại …”
Lời này vừa nói ra, các đệ tử Hỏa Thần đều buồn giận đan xen, dường như đều không kìm nén được nữa mà muốn ra tay ngay lập tức.
“Được rồi, được rồi, bổn tọa cũng mệt mỏi …” Giọng điệu lệnh chủ mang vẻ lười nhác, “Giờ cho các ngươi một cơ hội. Trả lại người cho bổn tọa, bổn tọa cũng sẽ trả lại người của các ngươi, thế nào?” Khi đang nói chuyện, lệnh chủ đá đá người bên dưới, ả mang theo vẻ khinh miệt, vui vẻ bổ sung thêm một câu, “còn sống nhé.”
Suy nghĩ trong đầu Khúc Kiều đã sớm rối rắm vô cùng. “Người của bổn tọa” trong miệng lệnh chủ nói chắc chắn là chỉ nàng, nhưng nàng đã dâng lên Mộc tủy rồi mà, về lý mà nói thì đã kết thúc rồi, sao lệnh chủ vẫn phải cố chấp như vậy, còn bất chấp mà đưa ra loại điều kiện này … Đúng vậy, loại điều kiện như thế này, làm sao từ chối đây? Nàng không tự chủ nhìn về phía Mục Vũ, trông thấy vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, hoàn toàn không có nửa chút dao động nào.
Lúc này, Thanh Thương tiến lên trước, mở miệng trách mắng: “Bớt nói nhảm đi! Hỏa Thần giáo ta tuyệt không sợ ch.ết đâu! Giờ ngươi muốn giết cứ giết, nhưng bảo chúng ta nhượng bộ thì đừng có mơ!”
Lệnh chủ nhướng mày, hỏi mỉa: “Ồ?”
Thanh Thương tháo hồ lô bên hông ra, hắng giọng ra lệnh: “Sí diễm ảo thị!”
Chỉ một thoáng sau, hoa rụng ngợp trời, đẹp không sao tả xiết.
“Xem xem động tác của ta nhanh hay chậm nhé.” Thanh Thương dứt lời, gọi binh khí ra tay, theo cánh hoa rụng mà phi thân lên.
Mọi người thấy thế, đều vùng lên trợ chiến. Không một chút do dự, không một chút khiếp sợ.
Nàng nghĩ tới đây, chợt thấy thoải mái hơn. Sau đó, cả đạo lý vì sao lệnh chủ cứ cố chấp không buông, nàng cũng ngộ ra …
Nàng bất đắc dĩ nở nụ cười, chậm rãi giơ tay lên, hướng về chỗ mọi người đang ác chiến, khẽ gọi: “Kim nhụy.”
Ngay vào lúc nàng gọi ra tiếng này, cơ thể lệnh chủ cứng đờ lại, không thể nào động đậy. Thanh Thương vốn đang khổ chiến, thấy khe hở như vậy nên không hề do dự, chém mạnh xuống. Nhát chém này, không hề nghiêng lệch, bổ thẳng một đường từ bả vai cho đến hông lệnh chủ. Thấy tình hình như vậy, đám ma vật lập tức gào lên khiến cho người ta kinh sợ.
Thanh Thương đánh trúng một đòn này, cảm thấy cực kỳ vui mừng. Chợt nghe thấy lệnh chủ bật cười, còn âm trầm đáng sợ hơn so với lúc trước.
“Cuối cùng cũng phát hiện ra sao …” Lệnh chủ nói, giơ tay đẩy cây thương đang mắc trong máu thịt mình ra. Thanh Thương định chém thêm nhát nữa, không ngờ sức của lệnh chủ quá lớn khiến cho nàng không thể cử động. Sau khi thương của nàng bị đẩy ra, miệng vết thương của lệnh chủ đâm chồi dây leo, chỉ trong chớp mắt đã nối liền kinh mạch, hàn gắn da thịt. Lòng Thanh Thương biết không ổn, đang định lấy lửa Thận ra đốt, thân hình lệnh chủ chợt nhoáng một cái, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Trong lúc mọi người còn kinh hãi, liền thấy lệnh chủ phi thân ra xa, hạ xuống trước người Mục Vũ.
Mục Vũ lùi xuống một bước, gọi đoản giáo ra tay, nhíu mày nhìn đối phương.
Lệnh chủ không để ý tới hắn, liếc nhìn Khúc Kiều nằm trong lòng hắn, hỏi: “Ngươi thực muốn đối địch với bổn tọa?”
Khúc Kiều ngượng ngùng cất lời, giọng nói tuy nhỏ yếu nhưng cực kỳ kiên định: “Chủ thượng, trong cơ thể của ngài có năm viên Kim nhụy của ta, ta vẫn còn có thể thao túng. Cho nên, xin ngài giơ cao đánh khẽ có được không?”
“Ngươi đã mất đi mộc tủy, dù có chút bản lĩnh nhưng còn có thể chịu đựng được bao lâu?” Lệnh chủ cười một tiếng, nói tiếp, “Ngươi cũng biết, bổn tọa vẫn luôn thương yêu ngươi, chỉ cần ngươi nhận sai, trở về bên cạnh bổn tọa, bổn tọa có thể bỏ qua chuyện cũ …”
Khúc Kiều lắc đầu, “Chủ thượng không phải là thương ta. Chẳng qua là ta còn sống trên đời thì còn có khả năng kiềm chế chủ thượng, rốt cuộc chủ thượng cũng không thể yên tâm. Hoặc là thu phục, hoặc là diệt trừ, đây mới là ý định của chủ thượng phải không?”
Lệnh chủ thở dài, nói: “Khúc Kiều, chuyện này không thể trách bổn tọa.” Ả dứt lời, xoay cổ tay, một khúc cây trắng nõn đã nằm trong lòng bàn tay.
Khúc Kiều không nói gì, chỉ nhỏ giọng gọi: “Kim Nhụy.”
Tiếng nói vừa vang lên, cơ thể lệnh chủ lại cứng đờ, cho dù có pháp lực thông thiên cũng không thể làm thế nào.
Lệnh chủ cười ngông cuồng, quát: “Được! Bổn tọa sẽ đấu với ngươi! Xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!”
Tình thế biến chuyển như vậy, lọt vào trong mắt tất cả đệ tử Hỏa Thần và đám ma vật, một lòng giết địch, bảo vệ chủ thượng, tất cả trộn vào nhau. Chiến cuộc lại nổ ra, chém chém giết giết, lửa Thận bùng cháy ngợp trời, đẩy lui bóng đêm.
Đối với Mục Vũ mà nói, chưa có một khắc nào có thể dày vò hắn như hiện tại. Hắn biết, cho dù là đồng môn của mình hay là Khúc Kiều cũng khó có khả năng sống qua trận này. Việc hắn có thể làm, chỉ có một …
Hắn đã quyết, cúi đầu nói với Khúc Kiều: “Xin lỗi.”
Khúc Kiều không biết vì sao hắn lại xin lỗi, lúc nàng định hỏi chợt nghe thấy hắn ra lệnh: “Xung!”
Đoản giáo rời tay, đâm thẳng vào lồng ngực lệnh chủ. Cơ thể lệnh chủ nghiêng ngả nhưng không hề đổ xuống. Ả ngước mắt nhìn về phía Mục Vũ, cười lạnh ch.ết giễu: “Đồ không biết sống ch.ết! Ngươi cho rằng ngươi có thể giết được bổn tọa?!”
Theo tiếng mắng đó, đoản giáo bị đẩy ra từng chút một. Chỉ thấy ánh sáng vàng tỏa ra từ trong ngực ả, chính là năng lực của Kim nhụy.
Mục Vũ cũng đoán được vậy nên lại tiếp tục mệnh lệnh: “Thận diễm!”
Ngọn lửa bùng lên, quấn lấy hai chân lệnh chủ mà leo lên, cháy rừng rực.
Lệnh chủ giận đến tột độ, lạnh lùng gào thét.
Tiếng thét này, cao mà bén nhọn, đinh tai nhức óc. Mục Vũ không nhịn được lùi về sau mấy bước, cố gắng trụ vững cơ thể.
Trong lửa đỏ, dáng vẻ lệnh chủ cực kỳ dữ tợn. Chỉ thấy khí đen dày đặc tuôn ra từ trong người ả, dần dần chôn vùi ngọn lửa, sinh ra vô số ma chướng. Trong nháy mắt, khí đen tràn ngập, ma chướng bao vây.
“Lũ các ngươi chỉ là đám kiến hôi! Chẳng xứng để bổn tọa động thủ?! Chỉ là mấy viên Kim nhụy, có thể làm gì được bổn tọa?! Khúc Kiều ơi, rốt cuộc thì ngươi cũng không phải là Tang Lâm, ngươi không có bản lĩnh này!” Lệnh chủ quát lên, cực kỳ ngông cuồng.
Khúc Kiều nghe lời này, chợt cảm thấy mất hết sức lực, có cả cơn lạnh thấy xương, dường như muốn nuốt chửng ý thức của nàng. Nàng biết, nếu như lúc này nàng ngất đi thì tính mạng tất cả mọi người trong đây đều khó giữ nổi. Nàng cắn môi, cố gắng duy trì tỉnh táo.
Ma khí tràn ngập, che khuất bầu trời. Trong lúc các luồng sức mạnh giao tranh, âm thanh ồn ào, giữa thời khắc hỗn loạn này chợt có cơn gió mát nổi lên, xua luồng chính khí trong trẻo tới.
Lúc mọi người ngẩng đầu lên, thấy giữa bầu trời cao có một con bạch long đang bay ở đó, tựa như trăng sáng. Tiếp sau là tiếng quát mắng vang lên, cực kỳ tức giận:
“Hay cho đám ma vật chán sống! Ngay trước cửa Vĩnh Thánh Thiên Tông ta cũng là nơi cho các ngươi giương oai sao?!”
~
Tác giả:
Khụ khụ khụ ~
Chào mọi người ~
Kể từ sau đợt mốc meo, cuối cùng mình cũng đăng được chương mới … hí hí hí hí ~~~
Chợt phát hiện thế mà lại không để chưởng môn “cạn chén” ( cạn chén = Kiền Bôi, đọc trẹo từ tên của chưởng môn Lạc “Kiền Hoài”) được lộ mặt, mình thiệt là có tội ….
Mình bảo đảm, chương sau lời thoại của chưởng môn “cạn chén” sẽ vượt quá ba câu!!!
[Lạc Kiền Hoài: có gọi đúng tên ta không thì bảo!!!]
[Hồ Ly: …]
[Na Chích: …]
À, chắc chắn vì mình không đăng chương thường xuyên nên nhất định mọi người đã quên nội dung trước đó rồi ~ như vậy, Kim Nhụy bên trong cơ thể lệnh chủ rốt cuộc đến từ đâu, mình xin ôn lại cho mọi người!!!
(
Cô gái cười một tiếng, đáp: “Cũng không biết là cách đây bao lâu, cơ thể ban đầu bổn tọa sử dụng đã không thể chịu nổi nữa, nhưng lại không thể tìm được cơ thể hợp ý. Lần lữa lâu ngày, lúc bổn tọa cũng cảm thấy chán ghét, chợt gặp người này …” Lúc cô ta nói chuyện, giơ tay vuốt ve gò má mình, “Mặc dù chẳng có chút đạo hạnh nào, dáng vẻ trông cũng chẳng đáng yêu nhưng điều quan trọng là nàng ta có một loại năng lực kỳ lạ _” cô ta dừng một chút, nhấn mạnh từng chữ, “Cho dù có bị thương tới nhường nào cũng đều có thể hồi phục cực nhanh như cũ. Rất thích hợp để đoạt xá.”
(đoạt xá = cướp lấy cơ thể)
“Đoạt xá?” Khúc Kiều nghe thấy từ này, không khỏi hoảng sợ.
“Đúng vậy, đoạt xá …” Cô gái nhìn chăm chú, mỉm cười một tiếng, trong đó tràn ngập vui vẻ, “Sau khi đoạt xá, bổn tọa liền biết “năng lực” kia từ đâu mà tới.” Cô ta nói tiếp, “Trong cơ thể của nàng ta có một viên tinh nguyên của cỏ cây, hợp nhất với máu thịt trong cơ thể, giúp nàng ta sinh tồn. Vì vậy, cơ thể này mới có sức chịu đựng mạnh mẽ tới vậy, dùng rất bền. Bổn tọa thầm nghĩ, viên tinh nguyên huyền diệu như vậy, nếu có thể có nhiều thêm mấy viên chẳng phải sẽ tốt lắm sao? Vì vậy, bổn tọa liền lưu tâm tìm kiếm, không ngờ, còn có thật. Nhưng những viên tinh nguyên kia đều đã bị người khác dùng, khiến cho bổn tọa phải mất một chút thời gian mới tìm được tới đây …”
Đây chính là Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà ~~~
[ Na Chích: bẩn tính …]
Khụ khụ khụ, xem xong chương này, nhất định mọi người sẽ phát hiện ra, ở chương bà con cô bác cậu mợ trước đó, tác giả là mình đây có hứa sẽ cho phân đoạn ngọt ngào, vậy mà lại lỡ lời …
A …
Mình đảm bảo chương sau sẽ ngọt hơn, thật đó!!!
Vì vậy, xì poi chương sau: