Chương 3: Đường về
Chử Vân Sơn ôm Sơn Tảo đi qua một đoạn đường dài, đến một gốc cây đầu trấn, hắn nhẹ nhàng tháo sợi dây trói trên người Sơn Tảo, sau khi tháo xong dây, Chử Vân Sơn có chút thương hại nâng đưa bé lên.
Thật là quá đáng thương!
Cổ tay và cổ chân bởi vì bị trói quá lâu, sợi dây đã ghim sâu vào trong da thịt, máu đã sớm khô thành màu nâu, hai mảng thịt bên tay chân cũng sưng đỏ, nhìn lòng bàn chân một chút, nói là thê thảm đến mức không dám nhìn cũng không quá, trên chân chi chít vết nước phồng và vết thương, có nơi thậm chí đã làm mủ thối rữa.
Lúc Chử Vân Sơn tháo dây, Sơn Tảo vẫn không nhúc nhích, Chử Vân Sơn thăm dò phía dưới mũi nàng, cũng may, chỉ là hôn mê bất tỉnh.
Ôm thiếu niên gầy yếu, Chử Vân Sơn nhất thời có chút khó xử, muốn đưa hắn đi xem bệnh lại thôi…Một là y đường* bây giờ chẩn bệnh quá đắt, hai là trên người hắn thật sự hết tiền rồi. Bao nhiêu tiền trên người đều đã đưa cho tên mập lùn kia, làm gì còn dư tiền để đưa thiếu niên này đi chẩn bệnh đây?
* Y đường: nơi khám bệnh
“Người sống sẽ không dễ dàng nhưng vẫn là muốn sống, có thể qua được hay không thì phải xem vận mệnh của ngươi rồi!” Chử Vân Sơn nói với thiếu niên có hơi thở mong manh đang ôm ở trong ngực.
Nói xong Chử Vân Sơn ôm lấy thiếu niên, đi ra khỏi trấn.
Sơn Tảo vẫn hôn mê, thỉnh thoảng sẽ mơ mơ màng màng tỉnh lại một lát, mí mắt rất nặng, khiến nàng không thể mở được mắt, mơ hồ nhìn thấy bầu trời không ngừng biến sắc, nàng cảm giác mình giống như đang bay, dưới lòng bàn chân không có một điểm tựa, chỉ là giống đang bay rất ổn định, phải chăng đang bây trên mây ? cho nên bên dưới mới có cảm giác lay động ?
Thiếu niên này thật quá gầy, Chử Vân Sơn áng chừng người trên tay, tận lực ôm vững vàng một chút, cho dù hết sức gầy yếu, hai cánh tay ôm một người lâu như vậy cũng không phải dễ.
Nhìn thấy dòng suối nhỏ ngoài trấn, Chử Vân Sơn đi tới bên cạnh, đặt Sơn Tảo tảng đá lớn, dùng bình lấy một chút nước, cẩn thận mang lại gần khóe miệng của thiếu niên, đút cho hắn một chút nước. Phần lớn nước đều chảy ra ngoài, Chử Vân Sơn dùng tay áo cẩn thận lau đi.
Người sống sẽ không dễ dàng nhưng vẫn là muốn sống…
Những lời này mơ hồ truyền vào tai Sơn Tảo, có phải là phụ thân hay không? Chỉ có phụ thân mới thường lẩm bẩm những lời như vậy, người thân từng người rời đi, ngay cả những giây phút cuối cùng phụ thân vẫn luôn muốn nàng có thể tiếp tục sống.
Đúng, tuy không dễ dàng nhưng cũng còn muốn sống!
Trong lòng Sơn Tảo quanh quẩn những lời này, nàng phải sống sót, cho dù như thế nào cũng phải sống! Một ít chất lỏng chảy vào cổ họng của nàng, man mát lành lạnh, làm dịu cơn khát nóng bỏng trong cổ họng, nàng còn muốn…
Phải sống…
Sơn Tảo mang theo ý niệm này, lần nữa ngất đi.
Chử Vân Sơn đổ từng chút từng chút nước, lại rút khăn tay ra lau mặt, vận động một chút cho đỡ mỏi.
Sau khi đem mọi thứ bỏ vào gùi sau lưng, lại đem gùi đưa về phía trước ngực, ngồi chổm hổm vác thiếu niên lên lưng mình, ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời đang cao, không còn sớm nữa, phải đi nhanh một chút, buổi tối đường thật không dễ đi.
Cõng trên lưng như vậy sức lực cũng ít đi nhiều, thiếu niên ngã đầu lệch vào bên cổ hắn, hơi thở nhàn nhạt phun lên cổ, tuy có chút không thoải mái, nhưng như vậy lại có thể biết được thiếu niên còn sống hay không, Chử Vân Sơn cũng liền nhịn xuống cảm giác có chút khó chịu kia.
Từng bước từng bước đi về nhà, cách một lát Chử Vân Sơn lại xem xét tình trạng của thiếu niên, nhà của hắn ở sâu trong núi Bạch Vân, trên đường cũng rất ít người, đừng nói đến có thầy thuốc, Chử Vân Sơn dọc theo đường đi đều tính toán làm sao để cứu thiếu niên này.
Bản thân Chử Vân Sơn đối với y dược hoàn toàn không hiểu, mang thiếu niên này về, không biết nói như thế nào cho phải? Nếu vì vậy mà ch.ết, hắn cũng không nhẫn tâm. Không biết phải làm sao, Chử Vân Sơn không còn cách khác là cầu nguyện, chỉ mong thiếu niên này ý chí ham sống đủ mạnh, nếu không chỉ sợ mang hắn về cũng chỉ có thể đào giúp hắn môt phần mộ mà thôi.
“Mặc dù ta không biết ngươi tên gì, nhưng ngàn vạn lần đừng ch.ết, còn sống mới có thể tìm thấy người nhà.” Chử Vân Sơn không biết nói gì, chỉ có thể nói như vậy để động viên thiếu niên, trông mong hắn có thể nghe thấy được.
Sơn Tảo mơ mơ màng màng, đám mây này thật không tốt, nàng bay cũng cảm thấy lắc lư dị thường, thỉnh thoảng lại dùng sức nâng lên hạ xuống, Sơn Táo thật muốn nói với đám mây này, mày bay ổn định một chút, ta sợ té xuống, té xuống sẽ rất đau.
Loáng thoáng nàng nghe được tiếng người nói chuyện với nàng, Sơn Tảo buồn cười, nàng khi nào còn có người nhà, người nhà của nàng đã ch.ết hết, muốn tìm cũng không tìm được nữa.
Chử Vân Sơn giống như nghe thấy thiếu niên hừ một tiếng, hắn có chút cao hứng, xem ra thiếu niên này nghe được lời của hắn, hắn lập tức moi hết ruột gan tìm lời để nói, hắn đã ở rất lâu tại núi sâu, nhiều năm chưa từng mở miệng giao thiệp với người khác, trong khoảng thời gian ngắn không thể nghĩ re nên nói chuyện gì với thiếu niên mới có thể khiến cho thiếu niên có phản ứng.
Cứ như vậy nghĩ kỹ một chút, Chử Vân Sơn mới nói được một câu:
“Ngươi là nạn dân ở phía Tây chạy đến sao?”
Sơn Tảo khẽ cau mày, đám mây này thật phiền quá, nàng muốn ngủ, nàng thật sự rất buồn ngủ quá. Mây ơi mây à, cổ họng ta bị thương, ta cũng không có hơi sức nói chuyện, mày có hơi sức thì cố gắng bay ổn định một chút, chớ đừng để ta té xuống. Té xuống sẽ giống như ca ca đó, cũng không biết ca ca lúc đó có bị đau nhiều không, nghĩ đến đại ca ch.ết thảm, khóe mắt Sơn Tảo lại không nhin được chảy nước mắt.
Chử Vân Sơn không nghe được thiếu niên đáp lại, vội kêu mấy tiếng “Này , này, này…”, sau một lát cảm thấy có một vài giọt chất lỏng nóng ấm chảy xuống trên người mình, Chử Vân Sơn có chút vui mừng, còn có thể khóc, nhìn dáng dấp của thiếu niên này có lẽ có thể sống được đây!
Lại đi thêm một đoạn, Chử Vân Sơn đem thiếu niên trên lưng đặt xuống, cầm bình nước đút cho hắn một chút, lần này khá hơn một chút, có thể đút vào một chút nước, đợi thiếu niên uống nước xong, Chử Vân Sơn mới cầm bình nước lên hét lớn.
“ Lập tức sẽ đến núi Bạch Vân rồi, nhanh chóng sẽ đến nhà, chúng ta phải đi nhanh một chút, trời cũng sắp tối, nếu lúc này không thể về đến nhà, buổi tối nơi này sẽ có dã thú, ta cõng ngươi lại càng thêm nguy hiểm.”
Chử Vân Sơn nghỉ ngơi một chút, lại nâng thiếu niên lên lưng cõng hắn tiếp tục đi về phía trước.
Sơn Tảo nhạy cảm nghe được một chữ, nhà! Nàng về nhà rồi sao? Phụ thân có mua hoa cài đầu cho nàng hay không? Nàng thích hoa cài màu hồng như Hạnh Hoa tỷ tỷ, nhìn vừa đẹp vừa đáng yêu. Nương chắc cũng đã làm cơm xong rồi, nàng muốn cùng mẹ nói, ngư tinh thảo ăn không ngon, nàng ghét mùi vị đó, nên đem đi bán, còn có thể đổi được chút tiền. Nàng còn giễu cợt đại ca, là người lớn sắp đã cưới vợ, lại động một chút là đỏ mặt, so với nàng còn dễ xấu hổ hơn, còn có đệ đệ, đệ đệ chơi bùn khẳng định một thân dơ bẩn, nàng muốn đánh vào cái mông của đệ đệ, luôn không nghe lời nhắc nhở.
Nghĩ tới những thứ này, Sơn Tảo cảm giác mình chợt cao hứng, thân thể dường như có chút hơi sức, được về nhà rồi, thật tốt.
Chử Vân Sơn vẫn cõng thiếu niên như cũ, từng bước từng bước vững vàng nặng nề đi về nhà, vào đến chân núi Bạch Vân, lắc đắc có vài hộ gia đình, thường xuyên nhìn qua, thỉnh thoảng Chử Vân Sơn cũng có đem chút thịt thú rừng đổi vài thứ, cho nên mấy hộ dân dưới chân núi này đều biết hắn.
“Thợ săn, phía sau ngươi cõng người nào đó?” Có một hán tử* bưng chén cơm đứng lên, người sống trên núi ăn cơm chiều rất sớm, ăn xong sớm một chút nếu không trời cũng rất mau tối.
*Hán tử: Người đàn ông trung niên
Chử Vân Sơn gật đầu với hán tử một cái chào hỏi, nhàn nhạt nói, “Nhặt được ở trấn trên.”
Hán tử nhìn nhìn Sơn Táo một chút, càu mày nói: “Thợ săn, ngươi đừng lượm người ch.ết, nhìn người này như vậy, còn có thể sống sao?”
“Sống hay ch.ết cũng phải xem tạo hóa, nếu mạng hắn lớn, thì có thể sống.” Chử Vân Sơn bước chân không ngừng, vẫn cứ đi về phía trước.
Thê tử của người nọ đi ra, chuẩn bị thêm cơm cho hắn, nhìn thấy Chử Vân Sơn cõng một người dở ch.ết dở sống lại bẩn thỉu liền than một tiếng, “Cũng không biết bao giờ mới có thể kết thúc chiến trận, người gặp số khổ cũng thật nhiều.”
Người nọ cũng thở dài thật sâu: “Đúng vậy, người bên ngoài tranh đế vị, chịu khổ nhất chính là người dân chúng ta! Ta không ăn, nàng thêm chút cơm cho ba đứa nhỏ trong nhà, Đại Ngưu gần đây gần đi nhiều rồi.”
Thê tử của hắn cũng không nghe lời hắn, đơn giản thêm cho hắn một nửa chén cơm gạo lức trộn chung một vài miếng dưa. “Ông là lao động chính trong nhà, phải ăn nhiều một chút, trong nồi còn có khoai lang, ta cùng bọn nhỏ ăn thêm một chút là được rồi.”
Hán tử nhìn chằm chằm chén cơm, há miệng to ăn, năm tháng khó khăn, thê tử hắn nói đúng, hắn là lao động chính, hắn ăn no mới có sức làm việc, so với người bên ngoài cuộc sống của bọn họ cũng coi là tạm được, ít nhất bây giờ vẫn đủ lương thực để ăn.
Chử Vân Sơn cõng Sơn Tảo đi vào một con đường quanh co, lại đi sâu vào trong núi một đoạn, ngẩng đầu lên nhìn, cách nhà đã không xa rồi.
Nói là không xa, chờ đến khi về đến nhà cũng là chuyện của một nén nhang cháy tàn, một tay nâng mông Sơn Tảo, Chử Vân Sơn dùng một tay mở ra một căn nhà được rào quanh bằng ba lớp hàng rào bằng tre, nghe thấy tiếng động, một con chó săn lông xù lớn lao ra, điên cuồng kêu uông uông, hưng phấn lao về phía Chử Vân Sơn, vừa chạy quanh vừa vẫy đuôi.
Mở cánh cửa được bao bọc bởi 3 lớp hàng rào, Chử Vân Sơn vừa mới đi vào, chú chó săn Đại Mao liền bổ nhào váo bắp chân hắn, kêu uông uông, cái đuôi lắc mạnh tỏ vẻ vui sướng. Chử Vân Sơn nhìn về phía chú chó “Xuy…” làm một động tác im lặng, chú chó nhất thời ngoan xuống, Ngao…ooo…ooo đi theo phía sau hắn.
Chử Vân Sơn đem thiếu niên nhẹ nhàng đặt xuống giường, sau đó đem những thứ mua được hôm nay cất vào vị trí, lại đem gùi treo lên, xoay người đi ra ngoài, Đại Mao đi theo ra ngoài, Chử Vân Sơn nhìn cái chén trống không của Đại Mao, hắn liền thêm chút nước cho Đại Mao, đưa tay sờ sờ đầu nó, Đại Mao thuận thế nằm xuống, lật bụng muốn Chử Vân Sơn vuốt ve.
Chử Vân Sơn vỗ vỗ đám lông trên đầu nó, “Một lát nữa mới chơi với mày, ta đi xem người kia một chút, mày ngoan ngoãn trông cửa.”
Hắn đem cánh cửa khóa kỹ, xoay người múc chút nước từ trong chum ra đặt lên bếp lò, đốt lửa. Đại Mai đi theo phía sau hắn vòng tới vòng lui. Chử Vân Sơn chỉ tay vào ổ của nó, “Đi về đó nằm, ta đi nấu cơm, hai ta chịu một lát.”
Đại mao vui sướng vòng vo hai vòng, uông một tiếng chạy đến trong chiếc ổ của mình.
Chử Vân Sơn đem nước nấu sôi, đổ vào chậu gỗ, lại lấy thêm một cái nồi, bên trong nồi còn dư lại chút bánh thịt hôm qua nhấc lên bếp hâm lại. Hắn bưng chậu gỗ đi vào nhà, thêm chút nước lạnh, cảm giác nhiệt độ thích hợp mới đem đến đầu giường, chuẩn bị bôi thuốc cho Sơn Tảo.
Trước tiên lau sạch mặt và cỏ của Sơn Tảo, lại lau sạch cổ tay của nàng, lấy thuốc trị thương trong nhà đắp lên, dùng khăn sạch quấn kỹ. vết nước phồng trên chân được châm cho đến khi chảy hết máu đen, sau đó rửa sạch rồi bôi thuốc thật kỹ.
Lúc này nước đã đổi qua vài chậu rồi, bánh thịt cũng được hâm nóng, Đại Mao ăn xong lại chui vào ổ, Chử Vân Sơn lại tiếp tục nấu nước nóng mang vào nhà, hắn còn chưa kịp ăn cơm, vết thương của thiếu niên này nếu không kịp xử lý sẽ rất phiền toái.
Cởi ra y phục loang lổ vết máu trên người thiếu niên, một tầng rồi lại một tầng được lột ra, Chử Vân Sơn trong lòng cả kinh, tại sao trên ngực thiếu niên cũng có vết thương? Nếu không một vòng vải trắng quấn ngang lại có ở đây?
Cẩn thận dùng dao găm cắt bỏ lớp vải trắng, Chử Vân Sơn nhìn cảnh đẹp như dãy núi nhấp nhô ở trước mặt đến ngây dại, không phải là một tên tiểu tử sao? Tại sao lại biến thành một đại cô nương thế này?