Chương 2: Hoang đường
Bất ngờ nhìn thấy một Phương Cẩn Chi khi còn bé, Lục Vô Nghiên nhất thời không kịp thích ứng. Sao đời trước hắn không chú ý khi còn bé nàng lại đáng yêu như thế. Cũng đúng, tính tình của Lục Vô Nghiêm đời trước không phải cao ngạo bình thường, hắn sẽ không để ý đến ai.
Phương Cẩn Chi vẫn là Phương Cẩn Chi, nhưng bởi duyên cớ Lục Vô Nghiên trở lại một đời, nên tình cảm kéo dài nhiều hơn, hôm nay nhìn lại nàng, chỉ cảm thấy nàng hết sức đáng yêu.
"Ca ca?" Phương Cẩn Chi gọi hắn thêm một tiếng.
Giọng nói trẻ con non nớt mềm mại, khiến Lục Vô Nghiên có chút giật mình. Trong chốc lát, ánh mắt của hắn dừng lại trên gương mặt của Phương Cẩn Chi, lên tiếng hướng dẫn: "Đi thẳng về phía trước dọc theo con đường này, qua một nguyệt môn*, rồi đi về phía bên trái là sẽ đến chỗ ở của ta."
"Được." Phương Cẩn Chi giơ tay lên, hất cái mũ trùm đầu rộng lớn đang ngăn trở tầm mắt xuống. Trong lúc đưa tay, kim linh đang trên cổ tay bé phát ra hai tiếng vang giòn giã dễ nghe. Hấp dẫn ánh mắt của Lục Vô Nghiên. Bé đi vòng ra phía sau lưng Lục Vô Nghiên, ra sức đẩy xe lăn.
Phương Cẩn Chi còn nhỏ, cố gắng hết sức đẩy, vất vả lắm mới đưa Lục Vô Nghiên đến chỗ hắn nói. Bé cũng không biết Lục Vô Nghiên đã âm thầm dùng lực hỗ trợ.
Phương Cẩn Chi kinh ngạc nhìn viện tử trước mắt. Không nói đến sự rộng rãi, vì cả phủ Ôn Quốc Công không hề có viện tử nào nhỏ. Khiến Phương Cẩn Chi kinh ngạc chính là trên đường nhỏ phía ngoài đều bị bao phủ bởi một lớp tuyết đọng, nhưng bên trong viện tử này, đừng nói là phủ lên mặt đường lát gạch xanh, ngay cả mọi ngóc ngách trên mặt đất cũng đều được dọn dẹp sạch sẽ, không lưu lại một chút vết tích của tuyết.
Đúng, chính là sạch sẽ.
Viện tử này sạch sẽ đến kỳ cục.
Phương Cẩn Chi đang kinh ngạc, thì bóng dáng màu trắng trước mắt bất ngờ lay động. Lục Vô Nghiên đang chậm rãi đứng dậy, đi về phía trước hai bước, rồi xoay người lại, vươn tay về phía bé: "Đến đây."
"Huynh...huynh không què!" Phương Cẩn chi trợn mắt, kinh ngạc ngước nhìn hắn.
"Huynh có nói qua huynh bị què?" Nụ cười trên môi Lục Vô Nghiên càng sâu.
Phương Cẩn Chi nhìn đôi chân dài thẳng tắp của Lục Vô Nghiên, rồi nhìn lại chiếc xe lăn, đột nhiên cảm thấy mình đang bị trêu chọc. Trong lòng bé có hơi thắt lại, nhưng vẫn đưa đôi bàn tay đang lạnh cóng đến ửng đỏ của mình cho Lục Vô Nghiên.
Bàn tay của Lục Vô Nghiên rất ấm áp, mấy ngón tay với những khớp xương rõ ràng khép lại, bao lấy hai bàn tay bé nhỏ của bé, khiến cho chúng cũng trở nên ấm áp.
Kiếp trước nắm tay nàng thì nàng đã là một thiếu nữ yêu yều thướt tha duyên dáng. Sống lại một lần nữa, nữ nhân duy nhất hắn giấu trong tim cả một đời lại biến thành hình hài của một tiểu hài tử.
Tạo hóa trêu ngươi.
"Muội tên gì?" Lục Vô Nghiên vừa nắm tay nàng đi về phía trước, vừa đọc lời thoại mà hắn đã từng nói qua ở kiếp trước.
"Phương Cẩn Chi." Phương Cẩn Chi theo thói quen nhỏ giọng trả lời hắn, thấy Lục Vô Nghiên không lên tiếng, sợ hắn không nghe rõ, nên lớn tiếng lặp lại một lần nữa. "Muội tên là Phương Cẩn Chi."
"Ừ, biết rồi. Cẩn Chi." Lục Vô Nghiên cúi đầu nhìn xuống gò má của bé, hàng mi đen dày rợp bóng đập vào mắt hắn, như chiếc lông vũ mềm mại lướt qua trái tim hắn.
Hắn trân trọng gọi tên bé, đồng thời lặng lẽ lặp lại một lần nữa ở trong lòng. Lục Vô Nghiên nhìn về ngọn núi tuyết ở phia xa xa, giống như quang cảnh cả hai đời đang dần dần chồng lên nhau, hòa vào nhau trở thành một khởi đầu mới.
Phương Cẩn Chi càng đi về phía trước, càng cảm thấy viện tử này không bình thường. Ngoại trừ vẻ ngoài sạch sẽ, lại còn an tĩnh. Một cái viện tử rộng như vậy, mà lại không nhìn thấy một hạ nhân nào. Bé chau mày nhìn mấy chữ trên tấm biển môn bài trước cửa sảnh chính.
"Không biết hai chữ đó?" Giọng nói của Lục Vô Nghiên bất ngờ từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Phương Cẩn Chi có chút quẫn bách. Bé biết nhóm tỷ muội trong phủ Quốc Công được đi học từ rất sớm, ngay cả Thất biểu muội nhỏ hơn bé cũng biết rất nhiều chữ. Bé nhỏ giọng nói: "Hai chữ đó nhiều nét quá..."
Lục Vô Nghiên nhìn ánh mắt tránh né của bé, cũng không vạch trần, chỉ nói theo bé: "Ừ, nét bút không ít. Hai chữ đó đọc là "Thùy Sao"."
Vừa dứt lời, Lục Vô Nghiêm cảm thấy bàn tay bé nhỏ trong lòng bàn tay mình run lên một cái.
Phương Cẩn Chi cũng không chịu tiếp tục đi, có chút sợ hãi nhìn hai chữ mới vừa nhận biết.
"Huynh...huynh là Tam biểu ca, nơi này là viện Thùy Sao!" Phương Cẩn Chi lui về phía sau một bước. Bé thật sự vô cùng ảo não, trong phủ có rất nhiều biểu ca, sao lại cố tình đụng phải vị này, trong phủ cũng có rất nhiều viện tử, sao lại cố tình xông vào viện Thùy Sao. Tứ biểu tỷ đã từng dặn đi dặn lại rất nhiều lần, vị tam biểu ca này có thân phận rất đặc biệt ở trong phủ, không thể trêu chọc. Mà viện Thùy Sao hắn đang ở lại càng tuyệt đối không được vào!
Lục Vô Nghiên cười như không cười nhìn bé, vẻ kinh hoảng của bé lúc này và biểu hiện ở kiếp trước hoàn toàn trùng khớp. Chỉ là, ở kiếp trước, Lục Vô Nghiên thấy nàng bởi vì những lời truyền miệng kia mà e ngại, nên đã trực tiếp cho người đưa nàng trở về.
Phương Cẩn Chi đang không biết nên làm như thế nào cho phải, thì cánh cửa tiền sảnh bất ngờ bị đẩy ra từ bên trong, một thiếu nữ duyên dáng đi ra. Nhìn cách ăn mặc của nàng ấy, Phương Cẩn Chi biết đây là nhất đẳng nha hoàn trong phủ, nhưng dung mạo của nàng ấy còn xinh đẹp hơn hẳn mấy vị biểu tỷ như hoa như ngọc của bé!
Thiếu nữ kia nhìn thấy Phương Cẩn Chi cũng rất kinh ngạc. Nhưng nét kinh ngạc đó chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nàng ấy quy củ hướng Lục Vô Nghiên hành lễ, nói: "Gia."
"Nàng ấy tên là Nhập Phanh, người phía sau là Nhập Trà." Lục Vô Nghiên nói với Phương Cẩn Chi.
Người phía sau?
Phương Cẩn Chi nghi ngờ xoay người lại thì phát hiện một thiếu nữ còn xinh đẹp hơn đi theo phía sau. Nàng cũng mặc y phục của nha hoàn nhất đẳng, trong ngực đang ôm một lò sưởi tay bằng phỉ thúy chạm khắc hoa văn tre trúc. Thấy Phương Cẩn Chi nhìn sang, Nhập Trà liền cong đầu gối, cười một tiếng: "Gặp qua biểu cô nương."
Phương Cẩn Chi lờ mờ hiểu ra, Nhập Trà này, có lẽ là người phải đẩy Tam biểu ca khi nãy, chỉ là nửa đường quay trở về lấy đồ, cũng không phải hạ nhân bỏ mặc hắn ở đằng kia. Huống chi, thân phận của tam biểu ca đặc biệt, chỉ có hắn mới đuổi người ta đi, người trong phủ nhất định không dám hà hϊế͙p͙ hắn. Nhớ lại những lời đã nói trước đó, trong nháy mắt, gương mặt trắng nõn của Phương Cẩn Chi đỏ bừng.
Lục Vô Nghiên cúi mắt, che giấu hai luồng ánh sáng lấp lánh. Hắn buông tay Phương Cẩn Chi ra rồi nói: "Vào đi, trong viện Thùy Sao không có yêu quái ăn thịt người đâu."
Dứt lời, hắn đã bước qua cửa.
Phương Cẩn Chi hơi do dự, nhưng vẫn đi theo, bé vừa nhấc chân muốn bước qua bệ cửa, liền rụt chân trở lại. Bởi vì bé kinh ngạc phát hiện trên mặt đất chính sảnh được trải một lớp thảm nhung trắng như tuyết.
Lúc Lục Vô Nghiên nhấc chân bước đi, Phương Cẩn Chi phát hiện đế giầy của hắn rất trắng, giống như một đôi giầy mới chưa được mang lần nào. Trong lòng bé lập tức sinh ra một loại ý tưởng hoang đường: Tam ca ca ngồi trên xe lăn là sợ bị tuyết bùn làm dơ giầy sao?
Phương Cẩn Chi khẽ kéo áo khoác và chiếc váy màu vàng nhạt lên, nhìn đôi giầy thêu xinh xắn của mình. Bé đi trên con đường đầy tuyết một lúc lâu, đôi giầy đã sớm bẩn lắm rồi.
"Biểu cô nương, nô tỳ ôm người nhé." Nhập Phanh cười cười đi tới, vươn hai cánh tay về phía Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi để Nhập Phanh tùy ý ôm bé đi vào thiên sảnh, lúc này bé mới phát hiện, bên trong viện Thùy Sao này, thảm nhung không chỉ được lót ở chính sảnh, mà còn được trải dài ở tất cả phòng ốc bên trong viện. Mọi thứ cực kì quý giá. Bé liền nhớ lại những lời Tứ biểu tỷ đã nói, ở đây, khắp nơi đều được trải thảm nhung sạch sẽ, có phải thật sự không hoan nghênh người ngoài chứ?
Nhập Phanh vừa cởi giầy cho Phương Cẩn Chi, vừa giải thích với bé: "Thiếu gia của chúng ta sợ lạnh, chỉ những ngày mùa đông mới như thế."
Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, lò lửa bên trong phòng cháy hừng hực, quả nhiên ấm áp hơn so với những nơi khác. Phương Cẩn Chi hít hít mũi, bé ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng. "Thật thơm!"
"Là hương Bạch Tùng." Nhập Phanh cười cười.
Phương Cẩn Chi lắc lắc đầu, nói: "Không phải, ta nói là mùi hương của trà."
Nhập Phanh cởi giầy cho Phương Cẩn Chi xong, cười nói: "Tam thiếu gia rất thích trà, là Nhập Trà đang pha trà."
Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, từ trên ghế nhảy xuống, chỉ mang vớ trắng đi vòng qua bình phong, tới chính sảnh.
Lục Vô Nghiên đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ hoàng lê, đôi tay tùy ý khoác lên thanh vịn hình trăng lưỡi liềm, trên đùi đặt một lò sưởi tay mạ vàng chạm khắc hoa văn chim ưng, không phải cái Nhập Trà ôm trước đó. Chiếc lò Bác Sơn trên bệ cửa sổ đã được bỏ vào một ít hương liệu Bạch Tùng, làn khói mờ ảo lượn lờ bay ra từ trong những khe hở. Mà ánh mắt của Lục Vô Nghiên đang mải miết nhìn theo làn khói mờ ảo đó.
Phương Cẩn Chi quay đầu nhìn về phía Nhập Trà đứng bên cạnh. Nhập Trà đang nâng ấm nước, đổ nước sôi vào trong ly trà chứa bánh trà đã được nghiền nát. Sau đó một đôi tay ngọc ngà mềm mại vội vàng cầm cọ trà nhanh chóng đánh lên, tạo nên một lớp bọt trắng nổi trên mặt nước.
"Tú trà." Phương Cẩn Chi đi tới bên cạnh Nhập trà, nhìn những bánh trà trên án kỷ còn chưa được thu lại.
"Biểu cô nương biết Tú trà?" Nhập Trà có chút kinh ngạc, Tú trà này là bánh trà được dùng từ những vật liệu tinh xảo tạo hình long phượng ngũ sắc để trang trí. Đây là đồ ở trong cung.
Lục Vô Nghiên nghiêng đầu, liếc Nhập Trà một cái.
Nhập Trà cả kinh, biết mình vừa lỡ lời. Nàng vội vàng cung kính đặt hai chung trà nhỏ lên bàn trước mặt Lục Vô Nghiên, sau đó động tác nhanh nhẹn thu thập đồ vật trên án kỷ, rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Lục Vô Nghiên chán ghét sự thiếu lễ độ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Phàm là làm việc gì sai, không cần nhiều lời, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của hắn mới là thượng sách. Dĩ nhiên, phải là lỗi rất nhỏ.
Phương Cẩn Chi thu hết vẻ mặt hai người bọn họ vào trong đáy mắt. Bé đi đến gần Lục Vô Nghiên, nói: "Trước kia trong nhà có rất nhiều Trà trang, mẫu thân sẽ chọn lựa loại trà ngon nhất, pha cho bọn muội uống. Cho nên mới nhận ra được."
"Nếm thử một chút tay nghề của Nhập Trà xem có thích hay không." Lục Vô Nghiên khẽ hất cằm về phía bàn trà.
Phương Cẩn Chi nhón chân lên, cố gắng leo lên một cái ghế gỗ hoàng lê khác. Tách trà trước mặt bé là một tách trà màu lam miệng tròn, mà cái ở trước mặt Lục Vô Nghiên lại là một cái tách nhỏ bằng sứ màu đen tuyền. Bé nâng tách trà lên nhấp một ngụm. Trà ngon, độ nóng cũng vừa đủ. Có thể thấy được tay nghề của Nhập Trà thật sự không tệ. Nhưng dù sao cũng không phải là trà do mẫu thân pha.
Phương Cẩn Chi cúi đầu, không chịu uống nữa.
"Trà này quá đắng, một lát nữa ăn điểm tâm ngọt." Lục Vô Nghiên không biến sắc đẩy tách trà trước mặt Phương Cẩn Chi ra.
Phương Cẩn Chi bất ngờ nắm tay lại gõ lên đầu mình một cái, nhíu mày nhìn Lục Vô Nghiên, buồn rầu nói: "Tam ca ca, Ngô mụ mụ nói muội có vui mừng hay không đều biểu hiện hết lên trên mặt, trước đây muội không tin, muội cảm thấy muội có thể che giấu tâm trạng xấu. Nhưng cũng bị huynh nhìn ra, có thể thấy Ngô mụ mụ nói là sự thật!"
Lục Vô Nghiên nhìn gương mặt nhỏ bé đang nhăn nhó của bé, lại không thể nói rằng hắn biết bé đang rất khổ sở vì mất mẹ. Hắn đưa tay ôm lấy gương mặt bé, cười nói: "Không phải. Muội che giấu rất tốt, là Tam ca ca của muội quá thông minh."
Phương Cẩn Chi chớp chớp mắt nhìn hắn, lúng ta lúng túng nói: "Nào có ai vòng vo tự khen bản thân như vậy?"
Lục Vô Nghiên rũ mắt, chỉ cười không nói.
Hắn nhìn tách trà trước mặt, bên trong cái tách màu đen là bọt trà màu trắng, đen trắng rõ ràng. Nhưng trên thế gian này không chỉ có hai màu đen trắng, đạo lý này kiếp trước hắn cố chấp không hiểu.