Chương 1-4: Về nhà (3)
Edit: Lăng Mộ Tuyết
Mặc dù tuổi tác đã cao, ăn mặc đúng cách và cơ thể khoẻ mạnh, khiến bà vẫn tú lệ như xưa, thần sắc tuy có chút lạnh lùng, nhưng Dương Như Tuyên đã hiểu, bà để tình thương nơi đáy lòng, không đến lúc đó sẽ không thể hiện, khác hẳn loại thái độ hiện rõ ra ngoài, trong lại đầy ý nghĩ xấu xa của Lý thị.
Ban đầu dưới sự châm ngòi của Lý thị, nàng vẫn cho là chi thứ hai cố ý nhận nuôi nàng trước đại phòng, là muốn nuốt không tài sản của tam phòng nàng, khiến nàng thành đứa mồ côi không nơi nương tựa, nhưng trên thực tế, trước mắt, tuy trong triều đại bá phụ là Binh bộ Thượng thư quyền cao chức trọng, nhưng vài năm sau bị đánh ngã, ví như nàng thật sự qua đó thì cũng chỉ có thể gặp rủi ro cùng họ.
Mà gia sản tam phòng nàng, cẩn thận ngẫm lại, có thể có bao nhiêu? Phụ thân nàng cũng chỉ là Huyện lệnh thất phẩm nơi thâm sơn cùng cốc, làm người trong sạch, không tham béo bở cũng không nhận hối lộ, bằng vào lương bổng có thể có bao nhiêu của cải?
Nếu như thực sự có của cải hùng hậu, lúc trước nơi bọn họ ở cũng không thể là một căn nhà nhỏ được.
Bây giờ nhớ lại, bản thân thật sự đã sai rất ngớ ngẩn, bị ma quỷ ám ảnh mới có thể nghe Lý thị nói, coi ý tốt của người nhà thành ác ý, tưởng lầm tiểu nhân thành quý nhân.
"Sao, thân thể vẫn không khoẻ sao?" Mục thị theo hầu ở bên chạm vào trán nóng của nàng, lập tức nói: "Hẳn là hết sốt rồi, con còn cảm thấy có chỗ nào không khỏe hay không?"
Dương Như Tuyên yên lặng nhìn Mục thị, l@mtdi$end&anl#equ!ydo%n.com, nhớ lại bà đã ôm chặt mình, hào khí kiên cường che chở mình như vậy... Vì sao trước đây nàng lại cảm thấy Mục thị xuất thân từ phủ tướng quân tục tằng không thể chịu nổi? Luôn chê bỏ bà không nhàn thục đoan trang giống mẫu thân, cũng đã là nương của ba đứa bé mà giải quyết mọi chuyện vẫn luôn nôn nôn nóng nóng, một chút quy củ cũng không có, thậm chí không hiểu bà cô và Nhị bá phụ sao có thể chịu được bà ấy.
Hiện giờ, nàng đã hiểu.
Quá mức khéo đưa đẩy lòng người trong lòng cũng quá phức tạp khó nắm bắt, người thẳng thắn sảng khoái trái lại thành thực hơn, không có nửa điểm tính kế, tác phong sảng khoái, tốt hơn trăm ngàn lần những kẻ đâm sau lưng.
"Nhị bá mẫu, con không sao." Nàng nở nụ cười, vui sướng từ trong nội tâm, chỉ vì nàng được yêu thương quý trọng, đã rất lâu nàng không cảm nhận được rồi.
"Sao còn gọi Nhị bá mẫu? Nên gọi nương thôi." Hoàng thị khàn giọng lẩm bẩm.
Dương Như Tuyên vốn vì kinh ngạc, lập tức hoàn hồn. Cũng đúng, tam phòng đã không còn, l@mtdi$end&anl#equ!ydo%n.com, nàng đã được chi thứ hai nhận nuôi, đương nhiên nên gọi Nhị bá mẫu một tiếng nương, nhưng nàng nhớ mình chưa bao giờ gọi, bởi vì nàng vĩnh viễn cho rằng mình là thiên kim tam phòng, nương của nàng chỉ có một, ai cũng không thể thay đổi.
Mục thị thấy ý cười của nàng ngưng trên khóe môi, vội vàng hoà giải: "Kỳ thật, không gọi nương có quan hệ gì chứ? Tuyên nha đầu giống như nữ nhi của con vậy, có tấm lòng là được, nương cũng đừng để ý những lễ nghi phiền phức không cần thiết, chúng ta phải sống vui vẻ mới đúng, đừng để cho lễ giáo buộc tay buộc chân, nhiều..."
"... Nương."
Mục thị chưa nói xong đã bị một tiếng nói khó xử cắt ngang, không khỏi nghi hoặc nhìn Dương Như Tuyên: "Tuyên nha đầu gọi ta sao?"
Dương Như Tuyên có chút e lệ gật nhẹ đầu.
Mục thị thấy thế, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, vô cùng vui nói: "Nương, con lại có thêm một nữ nhi nữa rồi."
"Lạc Anh, con đang làm gì đó, còn không mau buông Tuyên nha đầu ra, thân thể con bé gầy yếu như thế kia làm sao chịu nổi con cứ lăn qua lăn lại như vậy." Hoàng thị sợ tới mức vội vàng ngăn Mục thị lại.
"Thật sự con quá vui, nhất thời đã quên..." Mục thị vội vàng đỡ Dương Như Tuyên ngồi dựa vào thành giường, không nhịn được đánh giá nàng, đã thấy hai gò má của nàng phiếm hồng: "Nguy rồi, mặt đỏ như vậy... Nương, không phải Tuyên nha đầu bị con ôm mà làm bệnh quay lại chứ?"
Dương Như Tuyên nghe vậy, không khỏi cười nheo mắt.
Mặt nàng hồng không phải vì bị bệnh, mà là thẹn thùng, vui vẻ của Mục thị cuốn hút nàng, quá khứ chán ghét ghét bỏ, l@mtdi$end&anl#equ!ydo%n.com, bây giờ lại cảm thấy thật đáng yêu.
"Con, cũng đã làm nương, sao lại vẫn bộp chộp giống như tiểu cô nương vậy." Hoàng thị nhịn không được thở dài.
Mục thị cười lớn, hoàn toàn không có phong phạm khuê tú, thật hào khí giống nữ hiệp khách: "Nương, con chính là vậy, gả tới Dương gia cũng đã hai mươi mấy năm, nương cũng nên quen rồi chứ."
"Con..." Hoàng thị lắc lắc đầu, khuôn mặt nghiêm trang dương lên ý cười, mới nhìn về phía Dương Như Tuyên, nói giọng khàn khàn: "Tuyên nha đầu,mọi người ở đây đều là người một nhà, chẳng phân biệt được ta ngươi, trong lòng có chuyện gì cứ việc nói ra, đừng để trong lòng."
"Con biết, bà nội."
Hoàng thị hiển nhiên bị tiếng ‘bà nội’ kia làm cho ngoài ý muốn, sau khi sửng sốt, ý cười nhu hòa ấm áp: "Có chuyện gì cũng có thể tìm chúng ta thương lượng, nếu con nhớ sách, chăm sóc cơ thể cho thật tốt rồi cùng với Như Hàm cùng nhau ôn tập, có gì không hiểu, khi nào Trí Cần hồi phủ con cũng có thể hỏi hắn."
"Nhưng, bà nội, con cũng muốn học nữ công."
Hoàng thị càng kinh ngạc, bởi vì mọi người đều biết tài văn chương của Dương Như Tuyên hơn người, là nữ nhi làm Dương Dĩnh đã qua đời của tam phòng kiêu ngạo nhất. Tuy nói nữ tử đọc Tứ Thư Ngũ Kinh cũng không thể tham gia khoa khảo, nhưng Dương Dĩnh dạy bảo nàng không giữ lại chút nào, chỉ vì muốn nàng được đọc sách.
Chính vì vậy, tài văn chương của nàng còn cao hơn cả những nam hài cùng tuổi, mới khiến cho Dương Như Tuyên bất tri bất giác tạo thành ngạo khí này, nàng nói tay nàng là để cầm bút, không phải để cầm kim chỉ. Nhưng hôm nay nàng lại chủ động nói muốn học nữ công...
"Còn có, con cực kỳ thích món dưa muối bà nội làm, nhất là vị cay kia." Lời này không giả.
Trong những hộ gia đình lớn, thình thoảng cũng sẽ có dưa muối, nhưng vị cay cay của dưa muối kia lại không phải vị nàng muốn, trước đây vì biểu hiện thân phân, nàng cũng không ăn dưa muối.
Bà cô làm được hơn mười loại dưa muối, hương vị chủ yếu là ngoài chua trong cay, cũng có thể làm gia vị, l@mtdi$end&anl#equ!ydo%n.com, trước đây bà nội dẫn nàng tới Địch Dương thành cũng sẽ mang về vài vò, sau này nàng mới biết được đó là bà cô đặc biệt chuẩn bị cho bà nội.
Đây là việc không dễ dàng, dù sao làm dưa muối cực kỳ phiền phức, bà cô tuổi tác cũng lớn, phải làm mấy vò dưa muối kia bà cũng phải mất rất nhiều thể lực, nếu không vì phần tình cảm tỷ muội kia, làm sao chịu như vậy.
"Nếu như thật sự muốn ăn, chờ con khỏi phong hàn, sẽ cho vào nấu cháo cho con ăn." Đáy mắt Hoàng thị có lệ quang mịt mờ, bà cảm giác đứa nhỏ này thay đổi, đáy lòng càng thêm yêu thương nàng còn nhỏ như vậy đã mất cha mẹ chăm sóc.
"Vâng ạ, cám ơn bà nội." Ài, đã lâu không nếm vị kia, nước miếng cũng muốn chảy ra rồi.
"Con đứa nhỏ này... Vất vả rồi." Hoàng thị thương tiếc không lỡ mà nhìn nàng.
Dương Như Tuyên còn chưa kịp nói, bên ngoài đã truyền đến tiếng khóc của Dương Như Hâm: “Không công bằng... Nương và bà nội đều bị đoạt đi rồi... Đều là của con, của con!"
"Nha đầu kia." Giọng Mục thị trách óc, mở cửa, ngăn lại tiếng khóc kia: "Con nói cái gì?!"
"Nương là của con!" Dương Như Hâm tận dụng thời cơ, lập tức tránh thoát tay của nha hoàn rất nhanh nhào lên người Mục thị, động tác mạnh mẽ kia quả thực giống ý như Mục thị.
"Nương, Hâm Nhi rõ là... Làm cho người ta đau đầu." Dương Như Hàm ở phía sau bất đắc dĩ thở dài: "Có đôi khi nghe người ta nói cũng không nghe toàn bộ, mới có thể cho rằng Tuyên nha đầu đến đây, là muốn cướp đoạt nương và bà nội của con bé."
Nàng cố ý nói cho nha hoàn bà tử ở ngoài hiên nghe, muốn các nàng đừng nói huyên thuyên trước mặt Dương Như Hâm mới mười tuổi.
"Nàng mới vài tuổi, đương nhiên không phân rõ ràng được." Đương nhiên Mục thị hiểu dụng ý của nữ nhi, ánh mắt lạnh lùng sắc bén đảo qua mấy người nha hoàn bà tử, tự mình ôm Dương Như Hâm đi vào trong phòng: "Hâm Nhi, nương và bà nội đều là của con, nhưng cũng là của Tuyên tỷ tỷ, sau này nàng cũng là tỷ tỷ của con, chúng ta đều là người một nhà, biết không?"
"... Không hiểu." Giống như đã hiểu, lại giống như không có.
Thấy Mục thị vừa muốn giải thích, l@mtdi$end&anl#equ!ydo%n.com, Dương Như Tuyên cười nói: "Hâm Nhi, tỷ tỷ sinh bệnh cần được chăm sóc, thật đáng thương, cũng không thể cho tỷ tỷ mượn bà nội và nương hay sao?"
"Tỷ sẽ trả sao?"
"Đương nhiên, nương và bà nội vĩnh viễn đều là của Hâm Nhi." Dương Như Tuyên buồn cười nói.
"Nếu như vậy, đương nhiên muội có thể cho tỷ mượn, nhưng tỷ nhất định phải trả nha."
"Ngoắc tay, gạt người là tiểu Cẩu." Dương Như Tuyên đưa tay ngoắc ngón út ngắn ngủn của nàng.
"Đúng rồi, lần trước Tuyên tỷ tỷ vẽ tiểu Cẩu thật đáng yêu, muội còn muốn nhìn nữa." Dương Như Hâm như nghĩ đến gì đó, vừa nói vừa đi đến trên giường lại đến bên người nàng.
"Ở đây không có. Ngày mai sẽ vẽ." Nàng cười nheo mắt, cảm thấy toàn bộ thay đổi, quá khứ chán ghét, bây giờ tất cả đều là điều mà nàng yêu quý nhất.