Chương 6-2: Bệnh mắt(2)
Edit: Lăng Mộ Tuyết
"Lộ bộ mặt thật của ngươi ra rồi!" Kha thị không ném chén trà, lúc này đổi thành hắt nước trà, một chén nước trà lớn hắt lên trên người nàng: "Ta không đưa, ngươi có thể làm gì ta?"
Dương Như Tuyên cười cười, phủi phủi nước trà trên quần áo: "Con dâu có thể làm gì chứ, đương nhiên là tìm phụ thân thương lượng rồi."
"Sao, cha ngươi còn chưa có ch.ết, vội vả tìm cha ngươi, không sợ mang tội danh bất hiếu trên lưng sao?"
"Nương suy nghĩ nhiều rồi, làm sao con dâu dám. " Nàng khẽ cười, sờ sờ vòng tay Phỉ Thúy trên cổ tay: "Không thể chuyện gì cũng tìm bà nội thương lượng, đúng không?"
"Ngươi dám uy hϊế͙p͙ ta!" Kha thị tức giận trực tiếp cầm lấy ấm trà ném về phía nàng.
Dương Như Tuyên nhanh tay lẹ mắt phát hiện, vẫn không tránh khỏi bị nước trà vẩy ướt nàng.
"Nương, sao lại tức giận thành ra như vậy?"
Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, nàng cũng không quay đầu lại, ngay cả nước đọng trên người cũng chẳng muốn vỗ, trực tiếp khom người.
"Hi vọng ngày mai vấn an dâng trà có thể nghe được tin tức tốt từ nương, bởi vậy khi ta đến bà nội chỗ vấn an, trong lòng mới có thể ổn định." Dứt lời, trực tiếp quay đầu rời đi, coi thường Phiền Bách Văn và Dương Như Kỳ vừa bước vào trong phòng.
Khi đi qua người Dương Như Kỳ, nàng nhìn thấy Dương Như Kỳ quần áo ngăn nắp, đầu đầy trâm cài, vẻ mặt dương dương đắc ý, giống như đang khoe khoang với nàng vậy, nàng không lên tiếng khẽ thở dài.
Xem đi, đây không phải cũng giống như nàng trong quá khứ hay sao.
Lắc đầu, mặc kệ rốt cuộc phía sau nói gì, nàng chỉ muốn mau chóng quay về Mai Trinh viện. Đã sắp đến trưa, đã đến giờ Hầu gia dùng bữa, Hạnh Nhi nên làm theo phân phó của nàng chuẩn bị đồ thỏa đáng rồi mới đúng.
Khi Dương Như Tuyên trở lại Mai Trinh viện, lại nhìn thấy Mật Nhi đang tranh chấp với hai nha hoàn của Kha thị suýt chút nữa bị bán đi, ba người quấn vào nhau trong đại sảnh, thậm chí trình diễn cả một màn vũ lực.
"Đang làm gì đây, còn không mau dừng tay cho ta!" Dương Như Tuyên bước nhanh đi lên phía trước, một tay kéo Mật Nhi ra, một tay giữ chặt Xuân Liên, trừng mắt nhìn Hạ Liên: "Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?!"
Hai người nha hoàn Xuân Liên và Hạ Liên này thật sự là được nuôi đến tôn quý, sau khi đi tới Mai Trinh viện hai tay vẫn không chịu dính nước, nếu không phải nàng tuyên bố không làm sẽ không cho ăn cơm, kiên quyết bỏ đói hai nàng hai ngày, chỉ sợ các nàng thực sự cho rằng mình là thiên kim Phiền phủ.
Khó khăn lắm mới khiến các nàng làm việc, nhưng làm việc nửa ch.ết nửa sống, ba ngày hai bữa lại gây xung đột với Hạnh Nhi Mật Nhi, mang hai nha hoàn này tới Mai Trinh viện, thật sự hại nàng mệt ch.ết được.
"Thiếu phu nhân, ngày hôm nay có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, Xuân Liên thừa dịp nô tỳ và Hạnh Nhi bận rộn ở phòng bếp đã trộm trâm cài của thiếu phu nhân. Nô tỳ nhớ ra quên một loại thuốc nên đã quay lại, vừa vặn bị nô tỳ bắt gặp, kết quả nàng lại còn cứng rắn nói sạo, chạy đến đại sảnh, Hạ Liên vì muốn che giấu cho nàng ta, cố ý lấy nước trà hắt lên người của Hầu gia, thừa dịp loạn đã ném trâm cài ném xuống dưới gầm giường của Hầu gia." Mật Nhi tức giận đến mặt đỏ rừng rực, hận không thể nhằm phía trước, cắn đứt yết hầu Xuân Liên vậy: “Trước đây nô tỳ và Hạnh Nhi có nói vài lần nhưng thiếu phu nhân cũng không tin, bây giờ người cũng nên tin đi!"
Dương Như Tuyên nghe vậy, đôi mắt đẹp nheo lại, lạnh lùng liếc Xuân Liên và Hạ Liên.
Xuân Liên và Hạ Liên nghĩ rằng ít nhất nàng sẽ hỏi lại một lần nữa, lmt.lqd, đang suy nghĩ, nên nói như thế nào, không dự đoán được Dương Như Tuyên một bước lên trước, trái phải vung tay thưởng hai nàng mỗi người một bạt tai, khi các nàng chưa kịp phản ứng, lại nghe nàng nói - -
"Tìm Cổ quản sự tới đây, nói Mai Trinh viện muốn thanh lý môn hộ!"
Xuân Liên và Hạ Liên sửng sốt, cùng lúc kêu lên: "Thiếu phu nhân!"
"Ăn cắp đã không thể tha thứ, ngay cả Hầu gia cũng dám không để vào mắt... Mật Nhi, Cổ quản sự đến, nói với hắn lập tức bán hai nàng đi, bán đi đâu cũng được!"
Xem ra là nàng quá mức mềm lòng, muốn cho hai người cơ hội thay đổi, sao đoán được các nàng không những hồ đồ ngu xuẩn, lại còn dám can đảm dĩ hạ phạm thượng, không coi chủ tử ra gì, loại nha hoàn này không đáng sự thương hại của nàng.
Dứt lời, hai người lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ, Dương Như Tuyên chỉ muốn mau chóng vào phòng, kiểm tr.a Phiền Bách Nguyên bị nước trà nóng hắt lên có làm sao hay không?
Vừa vào nhà, chỉ thấy Phiền Bách Nguyên đã cởi quần áo, cởi trần.
Dương Như Tuyên trừng mắt to, chỉ thấy thân hình hắn tráng mà không to lớn, như đao đục, đường cong gọn gàn, nhất là vai rộng và ngực dày, và cái eo săn chắc kia... Từ khi hai mắt hắn bị thương trở về đến nay cũng đã hai ba năm rồi, nhưng trên người hắn từ đầu đến cuối cũng không thấy một chút gầy yếu hay mỡ thừa.
Hắn là võ tướng, nhưng mà gương mặt tuấn mỹ và cẩm bào rộng rãi kia, khiến người ta hoàn toàn không nhìn ra dưới áo bào hắn lại cất giấu thân hình như vậy.
"Vào cửa cũng không biết thông báo trước một tiếng sao?" Phiền Bách Nguyên xách áo bào lên khoác vào.
Mãi đến khi hắn lên tiếng Dương Như Tuyên mới chậm nửa nhịp mà mặt đỏ, vội vàng rũ mắt xuống, nhưng nhớ tới vào cửa để làm gì, lại vội hỏi: "Trên người Hầu gia có thể có bị phỏng hay không?"
Hỏi xong, nàng nhìn áo bào trên mặt đất, đoán rằng đó là cái hắn vừa mới thay ra.
"Không có việc gì."
Nghe hắn nói không có việc gì, Dương Như Tuyên mới nhặt áo bào vừa thay ra lên, phát hiện chỗ áo bào bị ẩm ướt là bộ phận dưới, không khỏi quay đầu đánh giá thân dưới của hắn.
Hắn đã ngồi ở bên cạnh bàn tròn, cẩm bào che giấu quần của hắn, nàng không thể nhìn rõ, chỉ có thể bước nhẹ đến, nhìn xung quanh bên cạnh hắn.
"Ngươi đang làm gì phía sau ta?"
Hắn vừa hỏi như vậy, nàng sợ tới mức vội vàng dừng hành động. Cũng đúng, xuất thân võ tướng, nàng hoảng hốt như vậy, hắn cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
"Không, ta chỉ đang nghĩ sao Mặc Ngôn lại không có bên cạnh hầu gia." Nàng thuận miệng nói ra.
Bình thường ban ngày Mặc Ngôn luôn luôn làm bạn bên cạnh hắn, mà chỉ cần có Mặc Ngôn ở đây, hắn không quá thích nàng ở đó, nhưng cũng chính bởi vì như vậy, nàng mới có thể lợi dụng ban ngày làm chút việc nhỏ vụn vặt.
Hắn không đáp lại: "Không muốn dùng bữa hả?"
"Đúng nha." Nàng quay đầu, vừa khéo nhìn thấy Hạnh Nhi đang bưng đồ ăn vào phòng, đang đánh giá trên người mình.
"Thiếu phu nhân, sao trên thân người lại ướt đẫm?" Hạnh Nhi nhỏ giọng hỏi.
"Không có việc gì, áo bào này ngươi để trong sọt trước đi, chuẩn bị xong đồ chưa?" Nàng đưa áo bào cho Hạnh Nhi.
"Xong rồi, nô tỳ theo ý của thiếu phu nhân mà nấu, chỉ là thiếu phu nhân, ngươi đi đổi bộ quần áo khác trước đi." Hạnh Nhi nhìn toàn thân nàng chật vật như là vừa dầm mưa, quyết định quay đầu tìm Mật Nhi hỏi.
"Lát nữa ta sẽ đổi." Nàng kiên trì, chỉ vì thuốc cho vào cháo phải dùng nóng mới phát huy hết tác dụng, nếu không công hiệu giảm một nửa thì lãng phí thuốc tốt.
Hạnh Nhi không còn cách khác, đành phải ôm áo bào bẩn lui đến ngoài cửa phòng.
Lấy đồ ăn thêm một bát cháo để vào trong tay Phiền Bách Nguyên, quay đầu mới phát hiện nước đọng đầy đất, Dương Như Tuyên không khỏi nghĩ, nàng thật sự đã chọc giận Kha thị, nước trà kia đã hắt ướt toàn thân nàng.
Nhưng nàng vẫn quyết định cho hắn ăn no trước, còn không đụng tới thìa, hắn đã cầm lấy nhanh hơn một bước, dương dương tự đắc uống cháo.
"Đi thay quần áo." Hắn thấp giọng nói.
Dương Như Tuyên sửng sốt, nghi hoặc sao hắn lại muốn nàng đi thay quần áo, rồi sau đó nhớ tới có thể do Hạnh Nhi nói khiến hắn nghe thấy.
"Vậy... Ta đi thay trước." Nếu hắn có thể tự ăn cháo, nên cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Vì thế nàng mở tủ quần áo ra, lmt.lqd, chọn một bộ quần áo tơ lụa màu lục từ trong tủ ra.
Nàng chẳng muốn chạy tới chạy lui, nên đã nhét trước mấy bộ quần áo trong tủ quần áo của hắn để dự phòng, không nghĩ tới ngày hôm nay lại phải dung tới.
Chỉ là giữa ban ngày ban mặt, cho dù biết rõ hai mắt hắn không thể nhìn thấy, nhưng thoát áo tháo dây ở trước mặt hắn, vẫn sẽ cảm thấy có chút e lệ.
Lắc đầu cười cười, nàng thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi, dù sao hắn cũng không nhìn thấy.
Ở trước mặt hắn... Trên thực tế, là đứng ở bên tay phải của hắn, cho nên không tính là ở trước mặt hắn, nàng nhanh nhẹn cởi bỏ vạt áo, rút đi quần áo ướt, quần áo và la quần, lại phát hiện cái yếm cũng bị ướt hơn phân nửa, như thế rất tốt, trong tủ quần áo có áo có váy, lại không có quần áo bên trong.
Suy nghĩ một lúc, nàng la quần trắng ngà thêu hoa mẫu đơn, tìm khăn vải trong tủ quần áo, lúc này ngoài ý muốn nhìn thấy một chiếc khăn, đó là chiếc khăn lúc trước nàng buộc trên tay hắn... Khăn dính một chút màu đỏ nhàn nhạt, đoán rằng là hắn cũng đã từng giặt rồi mới đặt trong tủ quần áo. Nhìn, tâm không khỏi khẽ ấm áp, cảm giác như chính mình được đặt ở trong lòng, dù cho hắn không biết người đó là mình.
Khẽ cười thán, nàng cất khăn thật kỹ, cầm khăn vải sạch sẽ không ngừng chà lau trong lòng, thậm chí kéo cả dây yếm xuống, chà lau phía bên trong.
Đột nhiên - - Thìa rơi xuống đất, vang lên tiếng vỡ thanh thúy.
"Hầu gia?" Nàng bước nhanh tới, trước kiểm tr.a chân hắn, sợ hắn vô ý giẫm lên mảnh nhỏ làm chân bị thương.
Tay của nàng đặt cạnh chân hắn, khiến toàn thân hắn không được tự nhiên, đang muốn vươn ra, nàng lại khẽ lên tiếng: "Hầu gia, quần của ngươi bị ướt, mau thay ra đi!" Nàng đụng đến chỗ đùi, chỗ vải dệt bị ướt đẫm.
"Không cần." Dường như hắn đã phải cắn răng mà nói.
"Nhưng..."
"Hầu gia."
Bên ngoài vang lên tiếng của Mặc Ngôn, Phiền Bách Nguyên trầm thấp quát: "Không cho phép tiến vào!"
Bên ngoài trầm mặc, Dương Trí Nghiêu hứng thú cười: "Mặc Ngôn, chúng ta ra ngoài dạo một vòng, cũng đợi chủ tử nhà ngươi xong xuôi chính sự."
Phiền Bách Nguyên nghe vậy, trong lòng buồn bực, lại không thể lên tiếng, lạnh lùng nói với Dương Như Tuyên: "Ta không cần thay, ngươi thay xiêm y là được rồi."
Dứt lời, hắn đang muốn đẩy đầu vai nàng ra, sao có thể đoán được nàng lại vừa vặn đứng dậy, tay vừa khéo phủ lên phía trên mềm mại.
Một cỗ nhiệt đánh úp lại, khiến trong lòng Dương Như Tuyên run lên, lúc này mới giật mình nàng vừa kéo dây xuống, cái yếm của nàng đã rớt xuống hơn phân nửa, tay hắn đang dán trên ngực của nàng...
Nên làm gì bây giờ? Nàng trừng to mắt, trong nháy mắt không biết làm sao, mặt đỏ bừng sắp nhỏ máu ra, sau đó mới thả lỏng thở hắt ra... Không có việc gì, Hầu gia không nhìn thấy, có lẽ hắn cũng không biết chỗ mình đang đụng đến là chỗ nào... Sau khi khuyên bảo bản thân, nàng nhẹ nhàng kéo tay hắn ra, lại phát hiện tay hắn rất nóng, liếc hắn một cái, chỉ thấy hắn đã mở to mắt, vành tai phiếm hồng.
Nàng nhanh nhẹn kéo cái yếm buộc lại, tay phủ trên trán của hắn: "Hầu gia, trán của ngươi có chút nóng, không phải là ngươi bị nhiễm lên phong hàn đấy chứ?"
Khóe mắt Phiền Bách Nguyên giật giật.
"Không có việc gì." Tiếng nói kia như thoát ra từ giữa kẽ răng.
"Nhưng..."
"Không có nhưng!"
"Oa, thật hung dữ." Bên ngoài lại vang lên tiếng trêu đùa của Dương Trí Nghiêu, Phiền Bách Nguyên mới giật mình cảm giác được tên trời đánh kia vẫn chưa có rời đi, mà hắnđã hoàn toàn tỉnh táo, tất cả đều là... Họa do nữ nhân bại hoại này gây ra!
Đồng thời, Dương Như Tuyên vừa nghe thấy Dương Trí Nghiêu vẫn ở bên ngoài, lập tức quay lại tủ quần áo cầm lấy xiêm y nhanh chóng khoác lên, quay đầu muốn mở cửa cho Dương Trí Nghiêu, lại nghĩ đến những mảnh vowc nhỏ dưới đất.
"Trước từ từ, ta thu thập một chút đã." Trong phòng không có chổi, nàng chỉ có thể ngồi xổm dưới chân Phiền Bách Nguyên nhặt mảnh vỡ, đang muốn dùng khan bap lại những ảnh vụn nhỏ, không cẩn thận làm tay bị thương, khiến nàng thở nhẹ một tiếng.
"Làm sao vậy?" Phiền Bách Nguyên nhíu mày hỏi.
"Không có việc gì, chỉ là bị mảnh vỡ đâm vào thôi."
"Rốt cuộc là đang làm cái gì?" Dương Trí Nghiêu nói thầm, đẩy cửa ra, khi thấy nàng ngồi xổm trước chân Phiền Bách Nguyên, lập tức không nói hai lời ra sức đóng cửa: "Thì ra thật sự đang làm chính sự, thật sự là quá thất lễ, hôm nay ta phải cáo từ trước rồi." Vừa rồi hắn chỉ nói giỡn, ai biết bên trong đang náo nhiệt cái gì, lúc này cửa mở ra, nhất thời hắn cảm thấy sai rồi.
Xong rồi xong rồi, với tính tình của Hầu gia, chuyện tốt bị cản trở, không biết sẽ trị tội hắn như thế nào đây, theo hắn thấy, chạy là thượng sách!
"Đang nói bậy bạ gì đó? Tay nàng bị thương, vẫn còn không mau tìm nha hoàn bên ngoài bôi thuốc thay nàng!" Phiền Bách Nguyên không kiên nhẫn gầm nhẹ.
"Tay bị thương?" Dương Trí Nghiêu nhẹ nhàng đẩy cửa ra lần nữa, chỉ thấy Dương Như Tuyên đã đứng lên, chính đang hút ngón tay bản thân: "Tuyên nha đầu, sao lại thế này?"
"Không có việc gì, chỉ là bị mảnh vỡ của thìa đâm vào thôi." Dương Như Tuyên lơ đểnh cười nói: "Nghiêu ca ca, hôm nay là cơn gió nào thổi huynh tới đây vậy?"
"Hôm nay ta đến có mang theo một ít đồ ăn." Dương Trí Nghiêu cười, lời nói của hai người chứa đầy hàm ý, nhưng trong lòng đều biết rõ.
Dương Như Tuyên cười cười, biết được lần này Dương Trí Nghiêu đã giúp nàng mang tất cả dược liệu đã được chuẩn bị tốt, chỉ là tiền này... Chỉ sợ hôm nào khác mới có thể trả được.
Đợi Dương Như Tuyên đi xa, Dương Trí Nghiêu mới đưa tầm mắt từ cháo trắng rau dưa trên bàn chuyển tới trên mặt Phiền Bách Nguyên: "Hầu gia trừng người khác thật hung dữ ngoan độc, nhưng khuôn mặt kia sao lại đỏ như vậy?"
Hắn không đề cập tới thì thôi, nhắc tới chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa: “Hồ nháo!"
"Hồ nháo sao?" Dương Trí Nghiêu cầm miếng cá mỏng trên bàn khẽ than: "Tuyên nha đầu thật sự đã học được mười phần tuyệt kỹ của bà nội, một bàn thức ăn được dụng tâm như vậy, chỉ vì muốn thêm dược vào đồ ăn của Hầu gia mà phải nghĩ cách thêm nếm gia vị để che giấu, sợ Hầu gia không chịu ăn..." Nói đến đây, hắn giương mắt liếc thẳng Phiền Bách Nguyên.
"Hầu gia, muội muội ta tận tâm tận lực vì Hầu gia, nhưng sao vừa rồi lại nghe thấy Hầu gia giận dữ mắng mỏ nàng, lúc trước Hầu gia nói với ta chắc chắn sẽ đối xử tử tế với nàng, nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn."
"Ta không phải đang mắng nàng, mà là nàng..." Phiền Bách Nguyên dừng một chút, thật sự không muốn nói ra tình hình vừa rồi.
Rõ ràng là một cô nương giỏi giang, thậm chí còn hiểu binh pháp, có thể thông hiểu đạo lí thay bà nội áp chế Nhị nương, nhưng vừa vặn... Một chút tâm phòng bị cũng không, trong mắt nàng chỉ có hắn.
Hừ, nếu là trước đây, có lẽ hắn sẽ tin, nhưng hiện tại hắn khó mà tin được.
"Được rồi, những cái này không đề cập tới, trái lại Hầu gia..." Nhịn không được lại ăn miếng rau ngâm, hắn ăn đến hai mắt nheo chặt, vẻ mặt thống khoái mới ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi nói: "Khi nào thì mới nói với Tuyên nha đầu, mắt Hầu gia đã tốt hơn rồi?"
Phiền Bách Nguyên im lặng không tiếng, Dương Trí Nghiêu nhịn không được hỏi lại: "Rốt cuộc vừa rồi Hầu gia thấy cái gì, vì sao cho tới bây giờ mặt vẫn còn hồng?"
"..."