Chương 12: Cháu ruột Phiền gia (1)

Edit: Lăng Mộ Tuyết
"Được rồi, tiểu Doãn Hi nhà chúng ta thật sự là đứa trẻ xinh đẹp." Cài xong khuy áo, Dương Như Tuyên kéo chỉnh quần áo cho nó, nhịn không được khen.
Phiền Doãn Hi nghe vậy, mắt to đen lúng liếng tràn đầy ý cười, lôi kéo quần áo trên người.


"Thiếu phu nhân, Hầu gia nói thời gian cũng sắp tới rồi." Hạnh Nhi mở cửa khẽ gọi, sau khi chủ tử và Hầu gia hòa hảo, các nàng cũng tự động đổi về xưng hô. Cúi đầu vừa thấy Phiền Doãn Hi vừa mặc quần áo mới xong, Hạnh Nhi không khỏi sửng sốt: "Trời ạ! Bộ dáng này của Tiểu thiếu gia, quả thực giống nhau Hầu gia như đúc."


Vốn nên cột hai búi tóc, lại được Dương Như Tuyên buộc lên, còn đội thêm mũ nhỏ, mặc trên người so với y phục màu đen của Phiền Bách Nguyên, thoạt nhìn quả thực giống như phiên bản nhí của Phiền Bách Nguyên vậy.


"Giống phục thân đấy, có nghe được Hạnh Nhi nói hay không?" Dương Như Tuyên nhéo nhẹ má phấn nộn của nó.
"Con không muốn giống phụ thân." Phiền Doãn Hi nháy mắt giống như gà trống bị đánh bại, một chút tinh thần phấn chấn cũng không có.
Nó không muốn giống người xấu kia.


"Giống phụ thân mới tốt." Dương Như Tuyên tức giận cười, đứng dậy nắm tay của nó, vừa đi đến bên cửa thì hỏi: "Phụ thân muốn con nhớ, nhớ được đến đâu rồi hả?"
"Nhớ được..." Bỗng dưng nó không có lên tiếng.


Dương Như Tuyên nhìn sắc mặt nó, thì biết nó gặp được thiên địch, mới có thể có biểu cảm như tiểu tức phụ, giương mắt nhìn lên, quả thực thấy Phiền Bách Nguyên đứng ở bên cạnh hành lang.


available on google playdownload on app store


Tóc dài buộc lên, đầu đội mũ như ý, lộ ra ngũ quan lập thể như điêu khắc, y phục trên người tôn lên thân hình cao lớn rắn rỏi, ngọc đái tôn eo, cả người xuất sắc tuấn mị khiến ngườ khác mù mắt.


Tim của nàng mỗi khi nhìn hắn đều nhảy không ngừng, nhưng nàng lại cứ tham nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nhìn về phía hai mắt không tiện của hắn, luôn mãi lưu luyến, mãi đến khi nhìn thấy hắn mở to mắt, không biết nói gì với Mặc Ngôn, nàng mới ngượng ngùng thu hồi tầm mắt.


Ài, thói quen xấu, nhưng trong lúc này thật sự không cai được.
"Hầu gia, có thể đi rồi." Nàng tiến lên nắm nhẹ tay hắn.
"Sao lại không cài chút trang sức nào vậy?" Hắn bất ngờ nói, chợt lại bổ sung: "Mặc Ngôn nói trên đầu nàng rất đơn giản."


Toàn thân nàng là y phục sắc đỏ, lmt.lqd, bên ngoài khác thêm một cái áo choàng trắng ngà, cách ăn mặc cực kỳ khéo, chỉ tiếc lại không có một chút trang sức nào.
"Ách..." Nàng cười gượng.


Trên thực tế tất cả đồ cưới của nàng đều bán lấy tiền rồi, ở đâu ra trang sức trang điểm? Còn nữa, vở kịch hôm nay hai người bọn họ mới là nhân vật chính, nàng mộc mạc chút, càng khiến Kha thị không tìm ra lỗi.
"Mặc Ngôn." Hắn thấp gọi.


"Ở đây." Mặc Ngôn lập tức lấy từ trong lồng ngực ra một hộp gỗ mở ra.


Phiền Bách Nguyên từ bên trong lấy ra một phượng đầu sai kết tơ vàng, tay xoa má của nàng, từ từ cài lên trên búi tóc của nàng: "Ít nhất cũng cần phải có chút trang sức, nếu không thân là thê tử của Hầu gia, toàn thân nghèo khó, chẳng phải để người ta nói ta không đối xử tử tế với nàng?" Dứt lời, dắt tay có chút lạnh của nàng, ở trong lòng bàn tay khẽ xoa.


Hắn chẳng kiêng nể gì mà cầm tay nàng, nàng có chút ửng đỏ, nói sang chuyện khác hỏi: "Sao Hầu gia có trang sức của nữ nhân?"
" Nghiêu ca ca của nàng nói, ta là phu quân nếu chưa từng tặng nàng chút trang sức nào thì quả thật hết nói nổi, cho nên đã chọn mấy thứ bắt buộc ta mua."


"Hầu gia dùng bao nhiêu tiền mua phượng đầu sai này?" Nàng nghiêm mặt hỏi.
"Đừng lo lắng, Nghiêu ca ca của nàng có lá gan lừa ta sao?" Hắn hừ một tiếng, nắm chặt tay nàng: "Đi thôi."


"Nhưng trang sức của nữ nhân này, Hầu gia không biết giá quy định, nếu trước đây ta biết chuyện này, nhất định sẽ mắng Nghiêu ca ca một trận, một chút lợi nhuận cũng không cho hắn." Nàng nói xong, một bàn tay khác cũng dắt tay Phiền Doãn Hi.
"Tốt lắm, mùng hai lại mặt, nàng lại tìm hắn nói chuyện."


"Đó là đương nhiên, chưa từng nghe thấy chuyện ngay cả người trong nhà cũng kiếm lời, nếu hắn dám ra giá lung tung, tuyệt đối sẽ chỉnh hắn đến không dám quay về Địch Dương thành."
Phiền Bách Nguyên trầm thấp cười."Thật sự là hung ác."
"Ta..." Nàng thẹn thùng.


"Ngoan độc cũng tốt, đừng lấy để đối phó ta là được."
"Làm sao có thể..." Nàng ấp úng nói, giương mắt hỏi: "Hầu gia, từ Lộc Minh các đến cửa phòng ngủ vừa vặn 101 bước chân, sau này ngươi phải nhớ kỹ số bước chân."


Hắn buông lông mi dài xuống, khóe môi khẽ cong, đối với giọng nói dạy dỗ trẻ con này của nàng, hắn cũng hết cách, nhưng cũng không chán ghét.


Một nhà ba người, nàng ở giữa, một bên dắt lớn, một bên mang nhỏ, từ từ bước ra khỏi Mai Trinh viện, đột nhiên thoáng nhìn, trên đường mòn tuyết rơi không ngừng, nàng không khỏi giương mắt nhìn lên.
"Tuyết rơi, khó trách lạnh như thế." Nàng mới mở miệng, miệng đã thở ra đầy sương khói.


"Lạnh không?" Hắn kéo nàng xích lại gần chút.
"May mà đi một lúc thì không lạnh, trái lại - -" Nàng chống hông Phiền Doãn Hi: "Doãn Hi, lạnh không?"
"Không lạnh, nương cho y phục rất ấm." Bị bỏ quên đã lâu, vừa có cơ hội nó lập tức lôi kéo y phục trên người, hiến vật quý khoe với Phiền Bách Nguyên.


Tuy nương kiên trì nói mắt phụ thân không nhìn thấy, nhưng nó cảm thấy phụ thân thấy được, đáng tiếc nương không tin.
Phiền Bách Nguyên hừ một tiếng, hỏi: "Lời chúc mừng đã nhớ rõ chưa?"


Chỉ thấy Phiền Doãn Hi chậm rãi lui lại, ý đồ giấu thân thể nhỏ bé của mình dưới bóng dáng hai người, triệt để trốn tránh vấn đề này.


Phiền Bách Nguyên bị động tác nhỏ của nó làm cười, ngồi xổm người xuống duỗi tay về phía nó, Phiền Doãn Hi lập tức sợ tới mức giống như mèo con bị giẫm vào đuôi, ý đồ giương nanh múa vuốt mà lại không dám nhúc nhích, chỉ có thể dùng ánh mắt thương cảm đối diện với Phiền Bách Nguyên.


Phiền Bách Nguyên buồn cười đưa tay ôm lấy nó, cảm giác toàn thân nó cứng ngắc ngồi ở trên cánh tay của mình.
"Hầu gia?" Dương Như Tuyên khó hiểu hỏi.
"Tuyết rơi, đường trơn." Hắn nhàn nhạt giải thích: "Đi thôi."
"Uhm." Dương Như Tuyên cười nheo mắt.


Tuy Hầu gia đối với Doãn Hi có nghiêm khắc chút, nhưng không khó để có thể nhìn ra hắn yêu thương Doãn Hi.


Đầu tiên toàn thân Phiền Doãn Hi cứng ngắc không dám lộn xộn, nhưng một lát sau, phát hiện phụ thân chỉ ôm mình, cũng không muốn làm gì, mà một tay phụ thân ôm nó lên rất cao, để nó có thể nhìn thấy thật xa giống như phụ thân, có thể nhìn thấy trên Cửu Khúc Kiều treo đầy đèn dầu như vì sao. 


"Phụ thân, chúng ta muốn đi đâu sao?" Nó chỉ vào nơi xa.
"Nhanh nhớ lại những lời chúc mừng cho ta."
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Phiền Doãn Hi nhất thời suy sụp xuống, mày nhăn chặt, miệng bắt đầu niệm niệm thần chú.
"Hầu gia, ngươi thật là." Dương Như Tuyên cười dựa vào trên cánh tay của hắn.


Phiền Bách Nguyên cười đến xấu xa, cầm thật chặt tay nàng.


Chủ ốc trong đại sảnh, dường như tất cả hạ nhân Phiền phủ đều đã đến đông đủ, mà Phiền lão gia thân là chủ nhân đã ngồi xuống từ sớm, Kha thị và Phiền Bách Văn ngồi bên tay trái của ông, Lư thị lại ngồi đối diện vị trí chủ nhân.


Mấy người vừa thấy Phiền Bách Nguyên bước vào trong phòng, thần sắc khác nhau.


Lư thị thấy thế, lộ ra nụ cười vui mừng, Phiền lão gia lại nhìn thoáng qua đứa nhỏ được Phiền Bách Nguyên ôm trên tay, vốn có chút bất mãn, nhưng liếc thấy hai người giống nhau như vậy, trong lòng lại hiện lên một ý nghĩ. Ngay cả mẹ con Kha thị, hai người nhìn một cái, rũ mắt che miệng cười nhẹ, vẻ mặt chuẩn bị xem kịch vui.


Bên ngoài phòng, hạ nhân thấp giọng nghị luận, đối với tiểu thiếu gia bị bỏ quên trong Phiền phủ đột nhiên xuất hiện ở trong đại sảnh, mỗi người có một quan điểm khác nhau.
"Bà nội, phụ thân, Nhị nương, thật có lỗi, đã tới chậm." Phiền Bách Nguyên mở miệng nói.


"Không sao, ngồi đi." Phiền lão gia có chút ngoài ý muốn, hắn mà lại chủ động mở miệng, sau khi sửng sốt, lập tức chỉ vào vị trí bên phải mình.
"Cảm ơn phụ thân." Dương Như Tuyên cười nói, nắm tay Phiền Bách Nguyên ngồi xuống, đang muốn cầm tay Phiền Doãn Hi, lại nghe trượng phu nói - -
"Mặc Ngôn."


Mặc Ngôn thu cây dù, lập tức bước vào trong phòng, từ trong lồng ngực lấy ra một hộp gỗ giao cho hắn.
Phiền Bách Nguyên trước đặt Phiền Doãn Hi xuống mặt đất, nhận hộp gỗ rồi đưa cho Phiền Doãn Hi, thấp giọng nói: "Qua năm mới, biết phải nói gì với ông nội chưa?"


Đã bao giờ Phiền Doãn Hi gặp nhiều người như vậy đâu, trước đây được nuôi ở bên cạnh Lư thị, cũng chỉ gặp mấy người nha hoàn bà tử, ở Mai Trinh viện lại càng ít người, nhưng hôm nay trong đại sảnh này ít cũng phải vài chục người, khiến nó khẩn trương đầu óc trống rỗng, theo bản năng muốn tránh vào trong lòng nương, đã thấy Dương Như Tuyên nháy mắt với mình mấy cái, nó nuốt một ngụm nước bọt, mấp máy miệng nhỏ, dùng lực cười, đáp lại là tiếng uhm, lập tức đi đến bên cạnh Phiền lão gia.


"Ông nội, một vốn bốn lời, song sư hiến thụy, ba sao may mắn chiếu, bốn mùa bình an, ngũ cốc mùa thu hoạch, lục lục đại thuận, bảy..." Vốn Phiền Doãn Hi tính một hơi đọc xong, cũng không biết vì sao mắc kẹt đến bảy, làm sao cũng không nghĩ ra, đành phải sử dụng tuyệt chiêu nương nói! "Lại chúc ông nội phúc thọ dài bằng trời đất, lmt.lqd, việc vui đến liên tục họa mãi mãi cách xa!"


Sau đó dâng tặng một nụ cười cực tươi, dâng hộp gỗ trong tay lên thật cao.
Phiền Bách Nguyên nghe đến đây, không khỏi liếc nhìn Dương Như Tuyên một cái, càng thêm bội phục hiền thê của hắn, mà ngay cả hôm nay là ngày sinh của phụ thân hắn cũng biết.
Lời tâng bốc này vừa đúng.


Như Phiền Bách Nguyên suy nghĩ, Phiền lão gia quả nhiên kinh ngạc liếc nhìn Phiền Doãn Hi một lúc lâu, trong lúc đó đã quên tiếp nhận hộp gỗ, mãi đến khi Phiền Doãn Hi giống như nén giận lại làm nũng thì thầm: "Ông nội, rất trọng nha, Doãn Hi không giữ được nữa rồi."


Từng tiếng ông nội kia, nghe thấy khiên Phiền lão gia tâm hoa nộ phóng (vui đến mở cờ trong bụng), vội vàng tiếp nhận hộp gỗ, nhìn thấy khuôn mặt trẻ con kia giống như khuôn đúc với con trai của mình, nháy mắt dường như thời gian đảo ngược, thấy khi con trai của mình còn nhỏ.


Khi đó, phụ tử bọn họ rất thân mật, không có chuyện gì không thể nói, chẳng bao lâu sau, phụ tử bọn họ lại lưu lạc đến tình trạng gặp mặt cũng không muốn nói chuyện?


Trong lòng hắn cảm khái, lại nghe thấy Phiền Bách Nguyên giận dữ cười nói: "Phụ thân, trong hộp gỗ kia là nghiên mực đuôi rồng  đích thân Khổ Trai đại sư điêu khắc, là hài nhi nhờ đường ca Trí Nghiêu của Như Tuyên tìm được."


Dương Như Tuyên kinh ngạc nhìn hắn, nàng hoài nghi Nghiêu ca ca đã lừa gạt Hầu gia không ít tiền, nhưng không sao cả, qua ăm mới lại mặt nàng nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng.


Mà còn, chỉ nhìn biểu cảm của phụ thân, liền biết nhất định phụ thân rất thích nghiên mực kia, chẳng lẽ Hầu gia đặc biệt tìm tới, là vì khi nàng mở miệng yêu cầu để Doãn Hi trở thành con trai trưởng?
"Khổ Trai đại sư?" Phiền lão gia hít sâu.


Khổ Trai đại sư này từng là ngọc tượng trong cung đình, lấy điêu khắc mà nổi tiếng, đáng tiếc sau khi cáo lão hồi hương thì buông đao, hiếm có tác phẩm, một món ngọc khí hoặc trang sức tùy tiện kêu giá ở chợ đêm cũng phải trăm đến ngàn lượng, đôi khi có bạc cũng không thể mua được.


Trong tay không có một chế tác nào của Khổ Trai đại sự, khiến ông thất vọng rất lâu, không nghĩ tới ngày hôm nay có thể nhận được trân phẩm này.
Ông vội vàng mở ra nhìn lên, đầu rồng kia được điêu khắc trông rất sống động...


"Cực phẩm, thật sự là cực phẩm! Món quà này thật sự là dồ vật quý nhất ta từng nhận được từ trước đến nay, đây là món đồ ta khao khát có được nhất!" Phiền lão gia thán phục liên tục, không cần mở lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) bên dưới ra, ông đã có thể xác định đây là chế tác của Khổ Trai đại sư.


Lời này Phiền lão gia vừa nói ra, khiến Kha thị lập tức lạnh mặt xuống, ngay cả Phiền Bách Văn đang chờ chế giễu cũng khinh thường chuyển tầm mắt.
"Phụ thân thích là được rồi." Phiền Bách Nguyên cười nhạt nói, lập tức gọi: "Doãn Hi, lại đây."


"Vâng, phụ thân." Phiền Doãn Hi thấy nhiệm vụ hoàn thành, toàn thân nhẹ nhõm, lại nhảy nhảy đi tới bên cạnh hắn, vẻ mặt như chờ lĩnh thưởng, chỉ thấy phụ thân sờ sờ đầu mình, dương lên nụ cười tán dương.


Chỉ riêng nụ cười này, cũng đã có thể khiến Phiền Doãn Hi buông bỏ hiềm khích trước kia, làm nũng nhào vào trong lòng hắn.


Phiền Bách Nguyên mềm nhẹ ôm nó ngồi ở trên đùi, Phiền Doãn Hi lại ngồi nghiêm chỉnh, dùng ý cười nhìn mọi người ngồi cùng bàn, cuối cùng nhìn về phía Lư thị cười nheo đôi mắt to đen nhánh.
Lư thị được an ủi cười, may mắn mình không có nhìn nhầm, giao Doãn Hi cho cháu dâu là rất đúng.


Phiền Doãn Hi ý cười ngọt ngào, không có một chút tạp chất, là nụ cười hồn nhiên của hài tử, khiến Phiền lão gia càng nhìn càng vui.
"Phụ thân, ta mang Doãn Hi về bên người nuôi rồi." Phiền Bách Nguyên đùa với hai má phấn nộn của nhi tử.
"Rất tốt."
"Phụ thân, ta còn có một chuyện muốn nhờ."


"Chuyện gì? Cứ việc nói."
"Ta muốn để cho Doãn Hi trở thành con trai trưởng của ta." Phiền Bách Nguyên vừa nói, toàn trường đều kinh ngạc, ngay cả Dương Như Tuyên cũng không dám tin nhìn hắn.


Kỳ thật, việc này do hắn nhắc tới tính ra là thỏa đáng, nhưng nàng còn không có lá gan lớn đến mức muốn hắn đi làm chuyện này, nhưng mà hắn lại chuẩn bị tất cả mọi chuyện rất tốt, ngay cả việc này cũng tự mình nói ra, chỉ sợ ấn tượng của cha chồng đối với nàng không tốt... Người này, thật sự là thận trọng, tính tình lạnh lùng một chút, biện pháp cũng cực kỳ đặc biệt.


"Chuyện này..." Phiền lão gia khó hiểu nhìn hắn.
Thấy thế nào cũng cảm thấy một nhà ba người họ hoà thuận vui vẻ, đề xuất yêu cầu này, đối với con dâu cũng quá không công bằng, dù sao Doãn Hi là do thông phòng sinh ra, con vợ kế là con vợ kế, trừ phi vợ cả không thể sinh...






Truyện liên quan