Chương 18-2: Ngự trạng (2)

Edit: Lăng Mộ Tuyết
Đột nhiên, bên ngoài có người đi vào bẩm báo: "Lục hoàng tử, chủ hiệu này đang ở bên ngoài xin được cầu kiến."
Hoàng Phủ Đào cười lạnh, đi ra ngoài cửa hiệu, chỉ thấy vẻ mặt Dương Trí Nghiêu cổ quái mà nói: "Lục hoàng tử?"


"Dương Trí Nghiêu, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn gì để nói?"
"Ta..."


"Ngươi dám phản bội Bản hoàng tử! Uổng phí Bản hoàng tử tín nhiệm ngươi như vậy, bồi dưỡng ngươi thành tâm phúc, kết quả ngươi lại lấy oán trả ơn, trước trận phản chiến giúp đỡ Hoàng Phủ Ương đối phó Bản hoàng tử!"
"Lục hoàng tử, không phải, ngươi - - "


"Ngươi còn gì muốn nói sạo? Cửu hiệu của ngươi cất giữ mấy chục bộ binh khí, chẳng lẽ còn là giả hay sao?!"
Dương Trí Nghiêu há mồm muốn nói, đột nghe thấy phía sau truyền đến tiếng xe ngựa vội vã, hắn quay đầu nhìn lại: "Hầu gia."


Xe ngựa dừng lại, người xuống xe là Khổng Nhị gia Thái Bình hầu Khổng Kinh Khản, vẻ mặt hắn khó tin nhìn bên ngoài cửa hiệu, hiểu rõ toàn bộ đều đã được định sẵn.
"Cậu, ngươi..." Hoàng Phủ Đào khó hiểu nhìn hắn, không hiểu lúc này hắn chạy ở đây làm gì.


"Thì ra ngươi thật sự muốn chặt đứt quan hệ?!" Khổng Kinh Khản căm tức gầm thấp.
"Có ý gì?" Hoàng Phủ Đào mờ mịt hỏi.
"Ngươi còn giả bộ? Ngươi dẫn người tr.a cửa hiệu này làm cái gì?"
"Ta..."


available on google playdownload on app store


"Ngươi muốn tố giác ta? Nhưng ngươi chớ quên, chuyện này đều do ngươi muốn ta làm!" Khổng Kinh Khản thấy hắn còn đang diễn trò, giận không kềm được mà nói: "Lúc trước có tin đồn Tam hoàng tử điều tr.a tham nhũng, ngươi có ý định khai ra ta để che giấu chính mình, ta cũng không chịu tín, nhưng hôm nay ngươi làm tuyệt, cũng đừng trách ta nói rõ tất cả ở trước mặt hoàng thượng!"


"Cậu, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?" Hoàng Phủ Đào bước nhanh bắt kịp.
"Đi!" Khổng Kinh Khản lên xe ngựa, quát một tiếng liền đi.
"Cậu!" Hoàng Phủ Đào giận dữ trầm xuống, quay đầu hỏi Dương Trí Nghiêu: "Ngươi nói, có phải ngươi giở trò quỷ hay không?!" 


Dương Trí Nghiêu vẻ mặt vô tội nhún vai, chỉ vào đã Binh Bộ Thượng Thư đi ra từ cửa hiệu: "Chỉ sợ Lục hoàng tử đã quên, lúc trước Thái Bình hầu từng muốn Lục hoàng tử phòng bị, Lục hoàng tử đã muốn Thái Bình hầu âm thầm chuẩn bị, mà binh khí trong kho hàng chính là Thái Bình hầu chuẩn bị vì Lục hoàng tử, sở dĩ đặt ở chỗ này, đó là bởi vì Thái Bình hầu tín nhiệm tại hạ, chỉ là tại hạ nằm mơ cũng không thể tưởng được, Lục hoàng tử lại tự vạch trần như thế?"


Hoàng Phủ Đào nghe vậy đầu nổ vang một trận, nhìn Binh Bộ Thượng Thư, lại nhớ tới đã Khổng Kinh Khản điều khiển xe ngựa trở về, không khỏi gầm nhẹ: "Tất cả đều đã hỏng, còn đợi ở đây làm gì?!"


"Lục hoàng tử, đây là thật sao, trong tay vi thần có thánh chỉ của hoàng thượng..." Binh Bộ Thượng Thư lấy thánh chỉ từ trong lồng ngực ra: "Vừa vặn Lục hoàng tử tìm vi thần trước, hoàng thượng mới muốn vi thần tr.a rõ việc này, cho nên..."
Trong lòng Hoàng Phủ Đào cứng lại, trừng Dương Trí Nghiêu.


"Không thể trách tại hạ, thật sự do động tác của Lục hoàng tử quá nhanh, tại hạ bất lực." Dương Trí Nghiêu biểu hiện ra sự đau đớn vô cùng.
Trách ai được? Thì trách bản lĩnh của bản thân kém một bậc đi.


Khổng Kinh Khản vào cung tố giác Hoàng Phủ Đào tư tàng vũ khí mưu nghịch, hoàng đế tức giận, lập tức giam lỏng Lục hoàng tử cũng hạ lệnh tr.a rõ, việc này dẫn tới một trận náo động trong triều đình.


Phiền Bách Văn nghe tin, tiến đến dinh thự của Lục hoàng tử ở thành đông muốn xác nhận tin tức, sao có thể đoán được vừa mới vào cửa đã lập tức bị mấy vị quan viên đệ tử thường ở cùng một chỗ với Hoàng Phủ Đào đánh cho một trận, mọi người đều tưởng rằng Phiền Bách Văn chủ đạo tất cả.


Nháy mắt, Phiền Bách Văn thành chuột chạy ra đường, người người kêu hô đánh, sợ tới mức hắn ôm thương tích mau chóng bỏ chạy về nhà, chuẩn bị tìm Dương Như Kỳ, chất vấn vì sao nàng ta cấp cho hắn tin tức sai lệch.


Ngay khi hắn trở lại Phiền phủ, đi tới cửu khúc kiều ngăn giữa Mai Trinh viện và Cán Hương viện, đã thấy Dương Như Kỳ lớn tiếng gầm thét với Dương Như Tuyên - -
"Ngươi không muốn ta sống tốt đúng không?! Ta khó lắm mới xoay người, ngươi cho là tùy tiện nói vài câu, ta sẽ tin sao?"


"Như Kỳ, ta thật sự vì tốt cho ngươi, ngươi lại khăng khăng nói..."
"Ngươi đâu có tốt với ta? Ngươi hãm hại ca ca ta, để cho mẹ ta bị vắng vẻ, hại nương ta mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, hiện giờ khó khan lắm ta mới đạt được kết quả tốt, ngươi lại không muốn ta từ bỏ cuộc sống tốt?" 


Dương Như Tuyên buồn bực vì sự chấp mê của nàng ta, buồn bực gào thét:  "Phiền Bách Văn thật sự đợi ngươi sao? Trong lòng ngươi tự hỏi, hắn thật sự thương yêu ngươi sao? Hắn chỉ coi ngươi là quân cờ, ngươi mau tỉnh lại đi!"


Dương Như Kỳ híp mắt, như là bị chọc đúng chỗ đau, nổi giận dùng lực đẩy nàng, Dương Như Tuyên không dự đoán được nàng lại dùng lực đẩy mình như vậy, lảo đảo ngã xuống phía sau.


Nhưng một cái ôm ấm áp đón nàng vào trong lòng, lập tức truyền đến giọng nói tức giận bên tai nàng - -
"Như Kỳ, ngươi đang làm gì đó? Như Tuyên là tỷ tỷ ngươi!" Dương Trí Nghiêu từ phía sau chạy tới, bước chân không nhanh bằng Phiền Bách Nguyên, nhưng mở miệng lại nhanh hơn.


"Nàng không phải tỷ tỷ của ta!" Dương Như Kỳ gầm thét.
"Tốt lắm, ta cũng không cần phải khách khí với ngươi nữa." Phiền Bách Nguyên bảo vệ Dương Như Tuyên trong ngực, trầm giọng nói.


Dương Như Kỳ co rúm lại, cảm thấy giống như có chỗ nào không thích hợp lại không nói lên được, phía sau lập tức truyền đến giọng Phiền Bách Văn.
"Ta thấy! Ánh mắt của ngươi căn bản là không mù!"


Phiền Bách Nguyên hơi híp mắt lại, nhìn Phiền Bách Văn toàn thân chật vật nhe răng trợn mắt chạy tới, cười lạnh nói: "Thấy thì đã sao? Ngươi có thể làm gì ta?"


"Trách! Ta có thể làm gì? Ta có thể làm gì, ta muốn đến trước mặt hoàng thượng tố cáo ngươi khi quân!" Phiền Bách Văn cười điên cuồng, khó khăn lắm hắn mới tóm được cán chuôi của Phiền Bách Nguyên!


Vừa rồi hắn chạy tới rất nhanh, vừa vặn tiếp được Dương Như Tuyên, trên đời này làm gì có kẻ mù nào nhanh nhạy như vậy?
Phiền Bách Nguyên cười cười: "Được."
"Hầu gia?" Dương Như Tuyên và Dương Trí Nghiêu cùng lúc nói ra.
"Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám!"


"Ta chỉ sợ ngươi không dám."
"Ngươi chờ!" Phiền Bách Văn ngoan độc nói, xoay người rời đi.
"Bách Văn, ngươi đợi ta với!" Dương Như Kỳ bắt kịp hắn, muốn nâng hắn lại bị hắn đẩy ra.


"Hầu gia, sao ngươi lại khiêu khích nhị thiếu? Việc này nếu như bị hoàng thượng biết, nhẹ thì xét nhà, nặng thì diệt tộc!" Dương Trí Nghiêu tức giận đến dậm chân, sao cũng không nghĩ tới mà lại bị lộ như thế này.


Ngày hôm nay hắn tới là để thông báo tin tức, nháy mắt không nhìn thấy bóng dáng Dương Như Tuyên mới đi tìm, chỉ thấy hai người xảy ra tranh chấp.
"Cho nên, ngươi nói ta ngu xuẩn?" Phiền Bách Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười nói.


"Không đúng, Hầu gia, chàng định mặc hắn cáo ngự trạng, để chàng có thể tố giác chuyện hắn và nương độc hại chàng ở trước mặt hoàng thượng?" Dương Như Tuyên thấp giọng nói.
Phiền Bách Nguyên khẽ nhướng mi, chưa mở miệng đã nghe Dương Trí Nghiêu oa oa kêu.


"Tố giác như thế nào? Nếu ngươi để chuyện hai mắt ngươi được làm rõ, đầu cũng bị chặt, vậy còn tố giác cái gì?"


"Nghiêu ca ca, bằng vào việc muội thường nhờ Trí Cần ca ca mời ngự y đến xem bệnh, có thể làm bộ gần đây mắt mới chuyển biến tốt, huống hồ bây giờ Tam hoàng tử vẫn ở kinh thành, chẳng lẽ hắn sẽ thấy ch.ết mà không cứu sao?" Dương Như Tuyên phân tích đạo lý rõ ràng, khiến Dương Trí Nghiêu khó có thể tin. Mà nàng lại tiếp tục nói: "Nhưng một khi cáo ngự trạng, nương và Phiền Bách Văn sẽ bị tử hình, đến lúc đó phụ thân nên làm sao bây giờ? Hầu gia, ngươi nghĩ rõ ràng chưa?"


"Nếu không nàng cho rằng ta nên làm như thế nào? Tiếp tục mặc cho nàng bị hai người bọn họ khi dễ?" Phiền Bách Nguyên không vui nói: "Nàng cũng cho rằng, ta nên mặc cho bọn họ khi dễ?"


"Ta không có ý đó..." Dương Như Tuyên không khỏi nghẹn lời. Nếu không phải nàng muốn tìm Như Kỳ thẳng thắn nói lần nữa, thậm chí mời nàng  ta đến Mai Trinh viện, cũng sẽ không khiến chuyện của Hầu gia bị vạch trần... "Nhưng khi chuyện đã làm lớn, phụ thân cũng trốn không thoát phiền toái, chúng ta vẫn là người một nhà, mất chàng hay Phiền Bách Văn, phụ thân cũng đều khó chịu, bà nội cũng vậy.


Tuy lời nói của Hầu gia không phải không có lý, Phiền Bách Văn còn muốn trừ bỏ Hầu gia, lại nhiều lần trêu chọc nàng, đổi lại nàng là Hầu gia, nàng cũng nuốt không nổi cơn tức này, nhưng cha chồng vô tội?
Nhắc tới Lư thị, Phiền Bách Nguyên lại trầm mặc.


Ngoại trừ Như Tuyên, trong Phiền phủ thương yêu hắn nhất đó chính là bà nội, hiện giờ tuổi tác bà đã cao, thân thể cũng không tốt, sao có thể để cho bà vì thế sự mà ưu phiền?


"Chuyện kia... Ta xem chúng ta vẫn đừng nghĩ quá nhiều, nhị thiếu có lẽ là ham vui nhất thời, đợi hắn nghĩ rõ ràng, có lẽ sẽ không đi cáo trạng, dù sao trạng cáo xuống, một khi Hầu gia bị luận tội, hắn cũng trốn không thoát." Dương Trí Nghiêu khuyên bảo.


Phiền Bách Nguyên không dấu vết thở dài, khẽ nắm tay nàng: "Đi thôi, chuyện ngày mai, ngày mai lại phiền."
"Hi vọng Phiền Bách Văn sẽ không ngu xuẩn như thế." Dương Như Tuyên thở dài.


Đáng tiếc chính là, Phiền Bách Văn thật sự ngu xuẩn như vậy, càng ngu xuẩn chính là ngay cả Kha thị biết được việc này, thậm chí sau lung Phiền lão gia giao tin tức này cho một vị tần phi, nhờ nàng ta truyền lời đến chỗ hoàng thượng.


Sáng sớm, cấm vệ và công công truyền lệnh tiến đến, truyền ý chỉ hoàng thượng tuyên phu thê Bình Tây Hầu tiến cung.
Sau khi Dương Như Tuyên biết được, tâm thẳng tắp trầm vào đáy cốc, giúp Phiền Bách Nguyên thay quần áo, đi theo hắn tiến cung.


Cung điện uy nghi rộng lớn, cột rồng sừng sững, nhìn đâu cũng thấy xa hoa tiên lệ, còn có cảm giác áp bách khiến người ta không thở nổi, công công truyền lệnh tuyên hai người bọn họ tiến vào điện, trong lòng bàn tay Dương Như Tuyên không tự giác chảy mồ hôi, chỉ vì bị lệ khí trong cung điện ép đến không thở nổi.


Phiền Bách Văn và Kha thị đứng ở đó sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Phiền lão gia Phiền Ứng Thiên ở bên cạnh, Dương Như Tuyên nghĩ, cha chồng đại khái cũng vừa mới biết được Phiền Bách Văn ngự trạng, mới ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có.


"Thần Phiền Bách Nguyên/Dương Như Tuyên, khấu kiến hoàng thượng." Phiền Bách Nguyên đỡ Dương Như Tuyên quỳ xuống.
"Phiền Bách Nguyên, có biết vì sao trẫm tuyên ngươi tiến cung không?" Hoàng đế trầm giọng hỏi, đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng hắn.
"Vi thần biết."
"Như thế ngươi cũng biết tội?"


Dương Như Tuyên nghe vậy, lmt.lqd, muốn ngẩng đầu lại bị hắn kéo nhẹ dừng tay, ý bảo nàng an tâm một chút chớ vội nóng nảy.
"Vi thần vô tội." Phiền Bách Nguyên chậm rãi giương mắt: "Hoàng thượng, vi thần cũng không khi quân."
"Nhưng trẫm thấy mắt của ngươi... Làm như không ngại."


"Bẩm hoàng thượng, mắt của vi thần là nhờ sau khi cưới vợ, Dương thị không muốn hai mắt vi thần không thể nhìn thấy, cho nên mấy nhờ huynh trưởng Nội Các học sĩ Dương Trí Cần mời ngự y chỉ bảo, xin phương thuốc, ngày ngày sắc thuốc cùng thức ăn, mãi đến năm nay mới khiến cho mắt vi thần nhìn thấy ánh sáng." Phiền Bách Nguyên không nhanh không chậm nói.


"Nhưng trẫm nhớ rõ lúc trước phái ngự y đến, ngự y từng nói mắt của ngươi đã không thể cứu chữa, sao ba năm sau, bởi vì một năm dưỡng bệnh liền khỏi hẳn?"
"Đó là bởi vì vi thần xin ngự y đừng nói ra, lúc trước vi thần là bị... Độc mù mắt."


"Độc?! Ai dám độc đại tướng quân của trẫm!" Hoàng đế giận dữ mắng mỏ một tiếng, Kha thị và Phiền Bách Văn nháy mắt trắng bệch nghiêm mặt.
"Nói!"
"Là Nhị nương vi thần."


Hai chân Kha thị lập tức mềm nhũn, Phiền Ứng Thiên không dám tin trừng mắt nhìn bà ta, không thể tin được mình hoàn toàn chẳng hay biết gì.
"Kha thị lớn mật!" Hoàng đế lớn tiếng.
"Nô tì... Nô tì..." Kha thị đã sợ tới mức mặt không có chút máu, không nói lên lời.


"Hoàng thượng, hắn nói dối, nếu mẹ ta thật sự là hạ độc đối với hắn, năm đó vì sao hắn không nói? Mà ngự y lại dễ dàng bị mua chuộc như thế? Hắn rõ ràng là muốn nói sạo, mà thê tử của hắn Dương thị cũng là đồng lõa!" Phiền Bách Văn vội vàng đứng ra bảo vệ trước Kha thị.


Phiền Bách Nguyên nghe vậy, cười lạnh nói: "Đó là bởi vì ta không muốn làm lớn chuyện, bởi vì ta không muốn việc xấu trong nhà bị nói ra, để làm khó phụ thân, nhưng hôm nay ngươi lại dại dột ngự trạng với hoàng thượng, là ngươi làm cho ta không thể không nói rõ chuyện cũ!"


"Rõ ràng mắt của ngươi đã tốt rồi, vụng trộm nghị mưu hãm hại Lục hoàng tử với Tam hoàng tử! Thiếp thất của ta chính tai nghe thấy ngươi muốn Dương Trí Nghiêu luyện vũ khĩ, giấu binh khí trong nhà kho cửa hiệu! Hoàng thượng, là hắn hãm hại Lục hoàng tử, hắn và Tam hoàng tử rắp tâm bất lương, hoàng thượng!" Phiền Bách Văn không cam lòng yếu thế, càng thêm lớn tiếng phản bác.


Trong lúc, hai huynh đệ đối chọi gay gắt, môi thương khẩu chiến, không ai nhường ai.






Truyện liên quan